• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người lắc Rocker là người của cậu, nếu giở trò thì người của cậu giở trò chứ, tay chân tôi còn không đụng đến bàn, cậu nghĩ tôi là thần tiên à.” Lục Trần nhìn vào Vương Tinh nói đùa.



Với thính giác này của anh, nói giở trò cũng có thể, dẫu sao thì anh ấy cũng nghe được toàn bộ quy luật xoay của xúc xắc.



Nhưng ai giám nói là anh ấy giở trò chứ?



“Tôi không tin vận may của anh lại tốt như vậy! Anh chắc chắn có vấn đề!”


Vương Tinh cũng không dám chắc là Lục Trần có phải giở chiêu trò hay không, nhưng hắn ta bắt buộc phải ngụy biện.



Lần này phải đền 600 triệu, chứ không phải là 60 triệu.



Cho là 100 triệu, hắn ta còn có thể miễn cưỡng lấy ra được, nhưng 600 triệu, ở trong nhà hắn ta vẫn chưa có cái quyền đó.



Hiện tại thì anh trai của hắn ta đang nằm viện dưỡng thương, nhưng phần lớn quyền hành đều nằm trong tay của anh trai hắn ta, hắn ta cũng chỉ là phụ trách một số dự án của công ty mà thôi, tài vụ sẽ không bao giờ nghe lời hắn ta.



“Bớt nói với tôi những lời vớ vẩn đó đi, tôi giở trò hay không, ở đây nhiều người như vậy, không một ai nhìn thấy sao? Đưa tiền đi, đừng bắt tôi phải động tay, tôi cũng không muốn tại buổi lễ mừng thọ của Trần lão gia, lại khiến cậu đi nằm viện cùng với anh trai cậu.” Lục Trần với vẻ mặt trầm xuống và nói.



Sắc mặt của Vương Tinh liền thay đổi, hắn ta tin là Lục Trần nói được làm



được, anh trai hắn ta đang nằm trong viện nửa sống nửa chết.



Sắc mặt hắn ta u ám nhìn vào nhà
cái.

Sắc mặt của nhà cái cũng thay đổi, run rẩy nói: “Vương thiếu gia, tôi cũng


không biết vận may của hắn lại tốt như thế.”



“Nhưng mày thua rồi, mày cũng phải cùng đền với tao.” Vương Tinh nói một cách lạnh lùng.



“Hả? Vương thiếu gia, cậu không thể như vậy, là cậu nói tôi giúp cậu đặt cược, sao lại bắt tôi cùng đền?” Sắc mặt của nhà cái khó coi đến cực độ rồi, vốn dĩ không ngờ đến Vương Tinh lại vô liêm sỉ như vậy.



“Mày không đền cũng được, chỉ cần mày cảm thấy sau khi rời khỏi nhà họ Trần mày có thể an toàn là được.” Vương Tinh vô liêm sỉ uy hiếp và nói.



Tinh thần của nhà cái rất run, Vương Tinh là người như thế nào mọi


người đều rõ, nhân vật nhỏ bé như anh ta, làm sao dám chọc giận tên sát tinh này.



Anh ta do dự một chút, rất không can tâm cắn răng nói “ Vương thiếu gia,



đây là 150 triệu đã là toàn bộ số tiền nhà tôi rồi, nhiều hơn nữa thì tôi cũng không có nữa.”



Số tiền 150 triệu này đều là hắn ta thắng được trong hôm nay, tuy rất đau lòng, nhưng dưới sự uy hiếp của Vương Tinh, thì hắn cũng phải cắn răng mà đưa ra.



Những người khác nhìn thấy Vương Tinh bá đạo như vậy, tuyệt nhiên không ai dám nói hộ cho nhà cái một câu tốt đẹp nào, ai ai cũng im thim thít.




“Ở đây tôi nhiều nhất vẫn có thể đem ra 100 triệu, tổng cộng là 250 triệu,



nhiều hơn nữa tôi cũng không có nữa.” Vương Tinh lấy 150 triệu phỉnh ở trên bàn của nhà cái đẩy về phía trước mặt Lục Trần nói.



“Bớt nói vớ vẩn với tôi, mọi người

đây đều là người lớn rồi, có chơi có chịu, 600 triệu, thiếu một đồng cũng không được.” Lục Trần thái độ kiên định, Vương Tinh muốn chơi thì anh sẽ từ từ chơi với Vương Tinh.



Sắc mặt của Vương Tinh liền thay đổi, đôi mắt của hắn ta đầy thù hận, nhưng hắn ta không dám lỗ mãng, lần trước đã bị Lục Trần tát cho 2 cái là


chuyện nhỏ, điều hắn ta lo lắng là hôm nay Lục Trần phế hắn ta, nếu như Lục

Trần cũng khiến hắn ta trở thành thái giám, thì nửa phần đời còn lại của hắn ta cũng không sống nổi nữa.



“Anh đợi chút, tôi gọi cho bố tôi.” Trước mặt Lục Trần thì Vương Tinh kinh sợ., hắn ta vừa nói vừa lấy điên thoại ra gọi cho bố.



Mọi người đều thấy rằng Vương Tinh rất sợ Lục Trần, trong lòng vô cùng tò mò rốt cuộc Lục Trần là người có thân thế gì, lại có thể khiến cho Vương Tinh sợ đến mức độ này.



Rất nhanh Vương Thế Cử đem theo một đoàn người tới, trong tay của Vương Thế Cử có ảnh của Lục Trần, ông ta đã nhận ra Lục Trần từ cái nhìn


đầu tiên rồi, đặc biệt khi biết lần này con trai mình lại thua Lục Trần 600 triệu, trong mắt của ông ta có tia lửa đang bùng cháy.



Nếu như thời gian gần đây không bị
những rắc rối của công ty làm lỡ
chuyện, thì ông ta sớm đã tính sổ với
Lục Trần rồi.



“Người anh em, con nít không hiểu
chuyện, đã mạo phạm đến cậu rồi,
thật sự rất xin lỗi.” Vương Thế Cử mặc
dù trong mắt đầy sát khí, nhưng tâm
tư của ông ta rất kín đáo, hôm nay là
buổi lễ mừng thọ 70 tuổi của Trần lão
gia, không thể gây sự ở đây được.



“Trong thẻ này có 100 triệu, coi như là chúng tôi tạ tội xin lỗi nhé.” Vương

Thế Cử lấy ra cái thẻ đưa cho Lục Trần.



“100 triệu?”



Lục Trần cười, “ông xem tôi là người thiếu 100 triệu đó sao?”



“Người anh em, sự tranh cãi giữa đứa trẻ con, hà tất xem là thật chứ.” Sắc mặt Vương Thế Cử rất khó coi và nói.



“Ông nói con trai ông đang còn nhỏ?” Lục Trần cười.



Cũng có người không nhịn được liền cười, Vương Tinh vẻ mặt ngượng ngùng.




Hắn ta cũng đã 25 tuổi rồi.


“Người anh em, hôm nay là lễ mừng thọ 70 tuổi của Trần lão gia, cậu cứ tiếp tục tranh cãi như vậy, cũng giống như câu không nể mặt Trần lão gia rồi.”

Vương Thế Cử nheo mắt, lấy nhà họ Trần ra để gây áp lực với Lục Trần.



Chiêu này của ông ta có thể nói là đe dọa, hơn thế nữa là quy kết tội danh, mượn gia thế của nhà họ Trần để ép Lục Trần.



Không thể không nói, Vương Thế Cử mới là một lão hồ ly tinh thật sự, mới nói mấy câu mà đã chiếm thế chủ động rồi, Vương Tinh ở trước mặt ông ta quả thực chỉ xem như là một đứa trẻ con.

“Người anh em, tôi là Trần Tam, là

quản gia của nhà họ Trần, hôm nay

cậu có thể đến tham dự lễ mừng thọ của
Trần lão gia, chứng mình rằng cậu

và nhà họ Trần chúng tôi cũng có mối quan hệ mật thiết với nhau. Nể mặt Trần Tam này, việc của hôm nay tính như vậy đi.”



Lúc này, có một người trung niên ở bên cạnh Vương Thế Cử nhìn Lục Trần và nói thêm: “Hơn nữa, hôm nay chúng tôi thiết kế những trò chơi giải trí



này, vốn dĩ chủ yếu vui là chính, các cậu chơi lớn như vậy, đã đi ngược lại với tiêu chí của trò chơi giải trí, nhà họ Trần chúng tôi cũng không thừa nhận.”



Ông ấy hoàn toàn đứng về phe của Vương Thế Cử rồi.


Đây cũng không có gì là lạ, ông ấy cũng không quen biết Lục Trần, hơn nữa ông ấy còn không cảm thấy Lục Trần là người có gia thế gì lớn, đoán là nhân cơ hội này để nịnh bợ nhà họ Vương.



Mà Vương Thế Cử lại không giống vậy.



Trước tiên không nói về giao tình giữa Vương Thế Cử và ông ấy như thế nào, chỉ nhìn vào gia sản của nhà họVương, ông ấy cũng phải đứng về phía của Vương Thế Cử .



“Huynh đệ, tốt thế rồi nhận đi. 250 triệu, như thế là đã được rồi.”




“Phải đấy, ở đây vốn dĩ không phải là sòng bạc thật, các cậu còn cược lớn


như thế, nhà họ Trần chúng tôi không chấp nhận.”



“Nếu như tôi là cậu, thì tôi sẽ lấy lại số tiền 90 triệu thua lần trước là được rồi.”



“Huynh đệ, làm người thì cũng đừng có tham quá, nên biết tại họa đều bắt đầu từ lòng tham mà ra.”



Thấy Trần quản gia cũng đang nói hộ cho nhà họVương, mọi người liền lần lượt khuyên bảo.



Cái tính gió chiều nào xoay chiều nấy đúng là chẳng chừa ai.



“Ông đang uy hiếp tôi sao?” Lục Trần phớt lờ mọi người, kể cả Trần



Tam anh ấy cũng không thèm nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Thế Cử.



Sắc mặt của Vương Thế Cử liền thay đổi, không ngờ Lục Trần lại không biết điều.



Trần Tam cũng thay đổi sắc mặt, ông ấy đã nói về thân thế rồi, cũng đã nói rõ ràng rành mạch như vậy mà Lục Trần lại không nể mặt môt ông ta chút nào.



Đây hoàn toàn là không xem Trần đại quản gia ra gì.



“Thưa Vương gia, chúng ta đi, tôi không tin ai dám gây sự trong khuôn viên nhà họ Trần, đặc biệt là hôm nay.” Trần Tam lạnh lùng nói 1 tiếng rồi quay lưng đi.



Vương Thế Cử nghĩ cũng có lý, hôm nay là lễ mừng thọ của Trần lão gia,

hơn nữa lại đang ở trong khuôn viên nhà họ Trần, ông ta cũng không tin Lục Trần lại dám làm càn.



“Bọn họ có thể đi, mày không dược đi.” Lục Trần thấy Vương Tinh muốn theo Trần Tam, Vương Thế Cử lén rời đi, Lục Trần nắm lấy bả vai của Vương Tinh.




Mọi người đều nhìn thấy, sắc mặt đều thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK