Lần này tất cả mọi người đều không nói gì nữa.
Mẹ nó!
Trịnh sư phụ đã đoán chuẩn vậy rồi, đứng thứ 3 toàn quốc mà sai số luôn trên 10 gram.
Tên tiểu tử này sao có thể siêu như vậy, sai số có 7 gram!
Thậm chí còn không quá 10 gram, khả năng phán đoán này thật khó tin!
Cuối cùng Hoàng Hựu Quân cũng bước lên trên, cầm lấy viên ngọc trên bàn cân quan sát một lúc, về cơ bản ông đã xác định đây là viên ngọc bích của Nephrite Phương Tây.
Nhưng vẫn muốn xem xét một cách bài bản, rồi ông cười nhìn về phía Trịnh Tây Hòa: "Trịnh sư phụ, ông cũng lên xem thử đi."
Ban nãy thua Trịnh Tây Hòa, còn bị ông ta khinh thường, Hoàng Hựu Quân cũng không thoải mái gì, lần này mặc dù là Lục Trần thắng Trịnh Tây Hòa, nhưng Lục Trần cũng là người Du Châu mà.
Vào giờ phút này, Lục Trần chính là đại diện giới đá quý của cả tỉnh Du Châu.
Thế nên trong lòng ông lại cảm thấy rất vui sướng.
Đương nhiên, chỉ có mình Hoàng Hựu Quân là nghĩ như vậy.
Không biết là có nên hạ mình, kéo Lục Trần về phe mình hay không.
Bởi vì trước đó, bọn họ đã chế nhạo giễu cợt Lục Trần.
Hay là lại tỏ thái độ, Lục Trần không phải là người Du Châu, cậu ta có làm gì cũng không liên quan đến người Du Châu.
"Không cần đâu, cậu nhóc này thắng rồi." – Trịnh Tây Hòa lắc đầu, trong lòng cảm thấy thất bại nặng nề.
Lúc trước ông luôn tỏ ra đắc ý, vì ông không tin Lục Trần có thể đấu thắng được ông.
Giờ phút này, tâm trạng ông đã thay đổi rất nhiều, tất cả những suy nghĩ khiêu khích Lục Trần cũng không còn nữa.
Ngược lại, vào lúc này, ông còn cảm thấy vô cùng thán phục tài năng giám định đá quý của anh
Trịnh Tây Hòa không nói nên lời, đám người Châu Tuân Phi mặt mày tím tái, như là rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.
Còn đám người Tả Thanh Thành thì vỗ tay rầm rầm.
Mặc dù Lục Trần thắng, nhưng trong lúc này đây, bọn họ dường như đã quên hết sự xa lánh mà lúc trước họ dành cho anh.
Cảm giác như được vả vào mặt Châu Tuân Phi vậy.
Nói thế nào đây nhỉ.
Một từ thôi, sướng!
"Người anh em, cậu làm thế nào mà đoán ra đây là ngọc bích vậy?" – Trịnh Tây Hòa nhìn Lục
Trần kinh ngạc, cho dù là Nephrite Phương Tây thì cũng có bao nhiêu loại, mà cậu nhóc này lại chỉ cầm trong tay áng áng thôi cũng đoán ra được, phương thức này không phải là cao thủ bình thường rồi, mà là độc nhất từ trước tới giờ.
"Tôi đoán thôi." – Lục Trần nhẹ nhàng đáp.
Nhưng kỳ thực không phải như vậy.
Ông Vân, người đứng đầu Hiệp hội Đá quý chính là sư phụ của anh, từ nhỏ anh đã theo ông Vân học nhưng cái này rồi. Chưa kể anh bình sinh đã thích những loại ngọc quý, đá tự nhiên, cho nên khả năng giám định sớm đã không thua kém gì ông Vân rồi.
Phương pháp giám định ngọc của anh rất đơn giản, đó là phán đoán độ cứng của ngọc.
Thường những loại có độ cứng hơn độ cứng của thủy tinh thì là Jadeite, mà độ cứng không bằng thì là Nephrite.
Sau đó anh truyền một luồng chân khí dưỡng sinh vào trong viên đá thô, là có thể cảm nhận được bên trong có ngọc quý hay không, nếu như có ngọc quý, thì độ cứng là bao nhiêu, phân ra thành Jadeite hay Nephrite, rồi lại tính xem trị số là bao nhiêu, căn cứ vào đó đoán ra loại ngọc có trị số tương ứng.
Đương nhiên, phương pháp này cũng không đơn giản như vậy, không phải cứ có chân khí là làm được.
Mà phải trải qua vô số lần thử nghiệm mới được, còn phải am hiểu về các loại ngọc cũng như tên gọi và độ cứng của chúng.
Nghe Lục Trần nói vậy, Trịnh Tây Hòa có chút khó chịu, có vẻ như là không tin lắm. Nhưng Lục Trần không nói, ông cũng không muốn hỏi nhiều.
Chỉ là ngoài việc trong lòng thấy bái phục Lục Trần, ông cũng để bụng chuyện này.
Lần sau nhất định sẽ không để thua dưới tay Lục Trần nữa, nhất định sẽ có ngày ông đòi lại những gì đã mất hôm nay.
"Châu tổng, tôi không bằng người ta, hôm nay tôi sẽ không làm giám định ngọc cho ông nữa, cáo từ." – Trịnh Tây Hòa chắp tay làm lễ với đám người Châu Tuân Phi, rồi quay lưng rời khỏi khách sạn.
Ông làm gì còn mặt mũi nào ở lại nữa.
Châu Tuân Phi muốn giữ ông lại, ông ta cho rằng Lục Trần chỉ là ăn may thôi, muốn thắng lại một ván.
Vậy mà Trịnh Tây Hòa lại không cho ông ta cơ hội.
"Ông chủ Châu, hóa ra người Trung Nguyên các ông cũng chỉ đến vậy thôi." – Tả Thanh Thành đắc ý nhìn Châu Tuân Phi, trong lòng hả hê lắm.
Trước đây hắn từng bị Châu Tuân Phi làm cho tức ói máu.
"Hừ, Tả Thanh Thành, đừng có vội đắc ý, cũng đâu phải cậu thắng đâu." – Châu Tuân Phi khó chịu đáp.
"Phải đấy, không phải lúc trước các người nói hắn không phải người Du Châu các người sao?
Phấn khích cái con khỉ!" – Một thương buôn đá quý người Trung Nguyên mỉa mai.
Lời nói của 2 người đó đột nhiên làm sắc mặt Tả Thanh Thành trở nên rất khó coi, không biết phải phản bác thế nào.
Hối hận quá.
Giá mà lúc trước tin tưởng Lục Trần, thì có phải bây giờ có thể đường đường chính chính ăn mừng rồi không.
Nghĩ đến thái độ của mình lúc trước, không chỉ riêng Tả Thanh Thành trong lòng thấy xấu hổ, mà ai nấy cũng im bặt không nói gì nữa.
"Tiểu tử, lần này coi như chó ngáp phải ruồi, lần sau chúng tôi sẽ lại đến." – Châu Tuân Phi nhìn Lục Trần tức tối.
"Được thôi, nhưng lần sau các ông nhớ mang thêm nhiều tiền vào nhé, lần sau tôi sẽ cược 10 tỷ đấy." – Lục Trần cười khiêu khích.
Mẹ kiếp!
Đám người Châu Tuân Phi không dám ho he câu nào, đành bảo luật sư bàn giao hợp đồng.
Mười tỷ một lần!
Mẹ nó, cứ cho là đem cả gia sản nhà họ Châu đi đổi ra thành tiền, cũng chỉ cược được với nó 1 lần!
Sau khi bàn giao xong hợp đồng, Lục Trần chuẩn bị để rời đi.
Có nguồn cung đá thô của 2 vùng, mặc dù anh không có thời gian đi buôn bán, nhưng lại có thể giúp cho thế lực của Đỗ Phi lớn mạnh lên.
Phải, anh định sẽ đưa nguồn cung đá thô của 2 vùng này cho Đỗ Phi làm ăn, như vậy còn có thể rửa sạch thanh danh cho Đỗ Phi.
"Lục, anh Lục, đợi đã." – Thấy Lục Trần rời đi, Tả Thanh Thành vội vàng đuổi theo.
Lục Trần nhún vai, dừng lại nhìn Tả Thanh Thành.
"Là thế này, anh xem chỗ nguồn cung đá thô ở Du Châu đó có thể nhượng lại cho tôi được không?" – Tả Thanh Thành ấp úng hỏi.
"Xin lỗi, tôi không có ý chuyển nhượng." – Lục Trần lạnh nhạt đáp.
Tả Thanh Thành có chút lúng túng, nếu như không lấy được hợp đồng này về, chắc chắn hắn sẽ bị mắng.
"Tôi có thể chi 1 tỷ, à không, 1 tỷ rưỡi để mua lại hợp đồng trong tay anh." – Tả Thanh Thành nói rõ thành ý của mình.
Chỉ có đơn phương nguồn cung đá thô ở Du Châu, 1 tỷ rưỡi là cái giá rất hợp lý rồi, Tả Thanh Thành nghĩ Lục Trần chắc sẽ đồng ý.
Lục Trần chỉ cười một cái, rồi quay lưng đi.
"Anh Lục!" – Tả Thanh Thành gọi.
Lục Trần không buồn ngoái đầu lại.
"Người anh em, mọi người đều là người Du Châu, một mình cậu không ăn hết cái bánh lớn đó đâu, sao không chia ra cho mọi người làm ăn?" – Cậu Quang cũng chạy theo nói.
Lục Trần quay sang nhìn anh, rồi quay sang nhìn qua các tên buôn đá quý một lượt, mỉa mai nói:
"Hình như chính các người nói tôi không phải người Du Châu cơ mà, lẽ nào tai tôi có vấn đề à?"
Mọi người nghe Lục Trần nói vậy, hối hận chỉ biết cúi đầu.
Hối hận quá.
Sớm biết Lục Trần lợi hại như vậy, thì dù Lục Trần có tự nói anh không phải người Du Châu, bọn họ cũng thương tình mà thừa nhận anh là người Du Châu.
Nhìn bóng dáng Lục Trần dứt khoát rời khỏi, dù cho bọn họ có chút không cam lòng, cũng không dám nói gì.
Dẫu gì sau này bọn họ muốn nhập đá thô cũng phải nhập từ Lục Trần rồi.
Đắc tội với Lục Trần là coi như mất miếng ăn.
Ngược lại.
Vào lúc đó, phần lớn các thương buôn đá quý đều nghĩ cách để kết giao với Lục Trần.
Chỉ có mỗi Tả Thanh Thành là nhắm mắt, sắc mặt rất khó coi.
"Tôi sẽ chống mắt lên xem, anh có bản lĩnh gì mà nuốt hết nguồn đá thô của cả 2 vùng."
Tả Thanh Thành cảm thấy rất chán trường, hắn tin Châu gia nhất định sẽ không bỏ cuộc như vậy.
Đến lúc đó, hắn có thể bắt tay với Châu gia, để Lục Trần phải ngoan ngoãn nhả cả hai bản hợp đồng đó ra.