Phải gặp một biến cố lớn chừng nào bố anh mới đưa ra quyết định này?
"Trước đó ông chủ nói mình có chuyện quan trọng phải rời thủ đô, ông bảo về sau cậu đừng trở lại thủ đô nữa, cứ sống ở Du Châu đi." Lục Trung nói.
"Dù ông ấy có muốn rời thủ đô một thời gian thì cũng không cần làm như vậy chứ?" Lục Trần nhìn Lục Trung chằm chằm, lòng anh thoáng dấy lên cảm giác bất an.
"Tôi không biết ông chủ đang nghĩ gì. Đúng rồi, ông chủ còn bảo về sau ở Du Châu cậu phải cố gắng thu mình lại, tốt nhất đừng để ai biết mình xuất thân là con nhà họ Lục đất thủ đô." Lục Trung lắc đầu, nói.
"Chú Trung, chứ không thể nói thật cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra ư?" Lục Trần cao giọng hỏi.
"Thiếu gia, tôi thật sự không biết mà, ông chủ còn bảo tôi tốt nhất là khiến cả tập đoàn Quân Duyệt phá sản, biến mất hoàn toàn đi." Lục Trung cười khổ.
"Chuyện này xảy ra từ bao giờ?" Lục Trần trầm giọng hỏi.
"Vào tối hôm qua." Lục Trung đáp.
Lục Trần nhíu mày, vội rút điện thoại lục tìm số bố anh - Lục Thiên Hành.
Nhưng anh gọi liên tiếp mấy cuộc mà đều nhận được thông báo số điện thoại không tồn tại.
Lòng Lục Trần trầm xuống, thoáng thấy bất an.
"Tôi biết rồi, chú cứ làm theo lời bố tôi dặn đi." Lục Trần cầm lấy chiếc thẻ kim cương, rời khỏi khách sạn Quân Duyệt.
Lên xe, anh rút điện thoại đặt vé tới thủ đô, nhưng chỉ có thể đặt được vé sáng mai thôi.
Dù có thế nào anh cũng phải trở về xem tình hình ra sao.
Lúc chiều anh nhận được điện thoại của Lâm Di Quân, cô nói muốn mời đồng nghiệp trong phòng ăn cơm, bảo Lục Trần đi đón Kỳ Kỳ.
Lục Trần đón Kỳ Kỳ nhưng không về nhà nấu cơm mà đưa con tới quán ăn.
Hơn mười một giờ Lâm Di Quân mới về nhà.
Lúc này Lục Trần đã ngủ rồi, nhưng khi Lâm Di Quân lên giường anh vẫn tỉnh giấc.
Lục Trần nhìn Lâm Di Quân, dù cô đã tắm rửa nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu.
Mấy ngày nay rồi luôn chia phòng ra ngủ, Lục Trần không biết tại sao hôm nay Lâm Di Quân lại muốn ngủ cùng giường với mình.
Có lẽ do thấy được nét cười trêu trong ánh mắt Lục Trần mà Lâm Di Quân nói: "Kỳ Kỳ ngủ rồi, em không muốn đánh thức con bé nên mới vào đây ngủ, anh đừng nghĩ nhiều.”
Lục Trần nở nụ cười lạnh nhạt, không nói gì mà chỉ trở mình ngủ tiếp.
"Em báo cho anh một tin mừng, hôm nay em được thăng chức làm giám đốc phòng kinh doanh rồi." Lâm Di Quân nghiêng mình dựa vào người Lục Trần, tay phải khoác lên vai anh, cô nói.
"Ô, chúc mừng em." Lục Trần dừng dưng nói.
"Này, có ai chúc mừng người khác như anh không?" Lâm Di Quân không vui, thái độ của Lục Trần là sao đây.
"Không chúc mừng thế này thì chúc mừng thế nào?" Lục Trần lật mình nằm ngửa nhìn Lâm Di Quân, nét cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt.
"Hừ, hôm nay giám đốc em đây tâm trạng tốt, không so đo với anh, chẳng những vậy em còn muốn thưởng cho anh nữa." Lâm Di Quân nhìn Lục Trần bằng ánh mắt quyến rũ, xoay người áp lên mình Lục Trần.
Hai người hôn nhau một lúc, Lục Trần bèn đẩy Lâm Di Quân xuống khỏi người mình, nói: "Được rồi, ngủ thôi, hôm nay mệt rồi.”
"Anh có ý gì vậy?" Đã hơn mười ngày không thân mật với Lục Trần, hôm nay lại uống tương đối rượu khiến Lâm Di Quân có nhu cầu cao, vậy mà Lục Trần lại không làm, thế là Lâm Di Quân lập tức nổi giận.
"Trời ạ, anh mệt thật mà." Lục Trần giải thích.
"Anh mệt, mệt là không thèm quan tâm đến cảm nhận của em sao?" Lâm Di Quân tức giận.
Lục Trần nhíu mày, nói: "Hôm nay tâm trạng anh không tốt, anh không muốn làm chuyện đó."
Lâm Di Quân nhìn Lục Trần chằm chằm, cô cười lạnh: "Lục Trần, nói thật nhé, có phải anh cảm thấy em đoạt chức giám đốc bằng cách không đàng hoàng không, có phải anh đang nghi ngờ tôi không?”
Lục Trần dở khóc dở cười, lòng thầm nghĩ chức giám đốc của em là anh cho anh nghi ngờ em làm gì, có gì đáng để nghi ngờ?
"Anh không nói gì có phải là đang ngầm thừa nhận không?” Lâm Di Quân giận dữ.
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Lục Trần cạn lời.
"Được, em nghĩ nhiều, vậy anh cho em một lý do để không nghĩ nhiều nữa đi." Lâm Di Quân được đà không chịu tha cho Lục Trần.
"Không phải anh đã nói rồi sao, hôm nay tâm trạng anh không tốt. Đúng rồi, mai anh phải về thủ đô, em nhớ đón Kỳ Kỳ đúng giờ nhé." Lục Trần nói.
"Đang yên đang lành anh về thủ đô làm gì?" Lâm Di Quân ngẩn ra, hỏi.
"Nhà anh ở thủ đô mà, mấy năm rồi anh chưa về, muốn trở lại xem tình hình thế nào.” Lục Trần nói.
Lâm Di Quân sững sờ, giờ cô mới nhớ ra hình như quê Lục Trần ở thủ đô thật, chỉ là mấy năm nay anh không hề nhắc tới chuyện trở về nên cô cũng quên mất.
"Nhà anh xảy ra chuyện gì sao?" Thái độ của Lâm Di Quân dịu dàng trở lại, nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì, chỉ là lâu rồi anh chưa gặp bố nên muốn về thăm ông ấy." Lục Trần bình tĩnh đáp.
Lục Trần nhớ tới lời Lục Trung nói lúc trước, kế hoạch để Lâm Di Quân từ từ thích ứng với thân phận con nhà giàu của anh cũng buộc phải gián đoạn rồi, ít nhất thì trước khi anh tìm được lý do tại sao bố
mình lại có hành động như vậy, anh sẽ không để bất cứ ai biết thân phận thật của mình nữa.
"Chúng ta đưa cả Kỳ Kỳ theo đi, kết hôn mấy năm rồi mà anh vẫn chưa đưa hai
mẹ con tới gặp nhà bên nội." Lâm Di Quân nói.
Lục Trần sững sờ, lắc đầu: "Anh đặt vé rồi, để lần sau đi."
Bố anh đã sắp xếp như vậy rồi, chắc chắn anh không thể đưa Lâm Di Quân theo được.
Mấy hôm trước anh thật sự đã nghĩ tới việc đưa Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ về nhà thăm bố.
- Nhưng hiện giờ, đến chính anh còn chẳng biết có thể gặp được bố mình không.
"Lục Trần, có phải anh cảm thấy em và Kỳ Kỳ không có tư cách gặp người nhà anh không?" Lâm Di Quân ngõ Lục Trần cổ ý kiếm cớ nên cảm thấy khá khó chịu.
"Em nghĩ cái gì vậy? Yên tâm đi, rồi sẽ có ngày anh nói cho em biết thân phận của anh." Lục Trần cạn lời.
"Thân phận của anh? Anh còn có thân phận cao sang gì sao?” Lâm Di Quần kinh ngạc, nhìn Lục Trần chằm chằm.
"Thôi bỏ đi, anh không phải tìm lắm có như vậy, anh không muốn để Kỳ Kỳ nhận tổ quy tông thì đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến em hết.” Lâm Di Quân nhìn anh một lát rồi quay mình dựa vào một bên giường, không thèm quan tâm tới Lục Trần nữa.
Chỉ là lòng cô đang rất buồn bã.
Cô có cảm giác Lục Trần giấu cô rất nhiều chuyện.
Lục Trần bất lực mỉm cười, vươn tay tắt đèn ngủ.
Mười giờ sáng hôm sau, Lục Trần đã có mặt ở thủ đô.
Nhiều năm không trở lại, nhìn thủ đô sầm uất mà anh còn có cảm giác xa lạ.
Anh bắt xe tới biệt thự nhà họ Lục, căn biệt thự trông đã có phần tiêu điều lạnh lẽo.
Chẳng ngờ lại không bắt gặp bất cứ một ai ở đây.
Cảm giác bất an trong Lục Trần càng lúc càng nặng nề, anh mở cổng tiến vào biệt thự.
Vừa đi ngang qua ngọn núi giả, mắt Lục Trần đã sáng lên, anh dừng lại.
Một ông già tóc trắng đang chầm chậm tiến từ sau ngọn núi giả ra.
"Ông Vân."
Bắt gặp ông lão tóc trắng, Lục Trần vui mừng tiến lên đón ông.