Tả Thanh Thành quay người chỉ vào mấy thùng đá thô phía sau lưng, rồi nói: “Không giấu gì các vị, chỗ đá thô này là đã được giám định bên trong có ngọc, chỉ là trọng lượng của ngọc như thế nào thì không thể biết được. Quy tắc trò chơi của chúng ta là, hai người cược với nhau sẽ tự chọn cho mình một viên đá thô, xem ai mở ra được viên đá có trọng lượng cao nhất, ai đoán được gần nhất trọng lượng thực sự của ngọc, đồng thời đoán trúng được loại ngọc gì, thì người đó sẽ thắng, đồng thời hai viên đá đều thuộc về người thắng cuộc."
“Tất nhiên, mỗi lần đặt cược không được thấp hơn một triệu.”
Trò chơi này rất kích thích, hoàn toàn là một trò đánh bạc, có thể thấy được chỗ đá thô này chắc cũng chẳng có ngọc cực phẩm gì đâu, kể cả có, chắc chắn cũng không nhiều.
Như vậy cho dù mỗi ván chỉ cược một triệu, Tả Thanh Thành cũng có thể thu về hai trăm nghìn tiền hoa hồng, kiếm chắc mà không lo lỗ, nếu ai may mắn mở ra là ngọc cực phẩm, vậy thì người đó thật tốt phúc.
Hơn nữa, những thương nhân cược đá, thương buôn đá quý giàu có này, mỗi lần cược đâu chỉ cược một triệu chứ?
“Được, tôi ra chơi với anh một ván.” Một thương nhân đá quý không thấy ai chơi, liền chủ động đứng ra.
Mọi người đều trở nên tò mò, nhất là những người ngồi xem, đều muốn xem ván đầu tiên sẽ mở ra loại ngọc quý nào.
Theo sự sắp xếp của Tả Thanh Thành, ngay lập tức có nhân viên mang ra hai chiếc bàn cùng với dụng cụ giám định đá quý.
“Hai vị có muốn mời một sư phụ chuyên về đá thô không? Một ván một trăm nghìn phí cố vấn, bất luận thắng thua.” Tả Thanh thành giới thiệu vị đại sư chuyên về đá thô do anh ta mời đến,
Tuy anh ta đã trả tiền cố vấn rồi, nhưng anh ta muốn giúp mấy vị bậc thầy đá thô này kiếm thêm chút tiền.
“Gọi một người đi.” Thương nhân đá quý nghĩ một lúc rồi nói.
“Được, bốn vị đại sư này đều là bậc thầy đá thô mà tập đoàn đá quý Vân Phi chúng tôi mời đến với giá rất cao, tất nhiên rồi, chuyện cược đá, vốn cần cả chút may mắn, kể cả các vị đây có cao minh đến đâu, cũng không thể đoán một cách chuẩn xác về thành phần ngọc bên trong đá thô, chỉ có thể đoán được đại khái, nên nếu có bên nào thua, cũng không thể trách các sư phụ được, tự nguyện cược, chấp nhận thua. Nếu hai vị đã đồng ý, bốn vị sư phụ này tùy hai vị chọn.” Tả Thanh Thành nhắc nhở.
Mọi người đều gật đầu, cược đá là như vậy, nếu thua thì cũng không có gì để nói cả.
“Được, vị sư phụ này, mời anh giúp tôi chọn, nếu thắng, tôi sẽ cho anh thêm hai trăm nghìn tiền hoa hồng.” Thương nhân đá quý gật đầu rồi chọn luôn vị sư phụ phía bên trái.
“Sư phụ, nếu ông thắng, tôi sẽ cho ông năm trăm nghìn tiền hoa hồng.” Anh đầu trọc khí khái nói.
Thương nhân đá quý nhíu lông mày, cứ thế này, hai vị sư phụ đá thô sẽ phối hợp hại người cho hoa hồng ít.
Tả Thanh Thành cảm thấy có gì đó, liền nói: “Tặng tiền hoa hồng cho các sư phụ không được quá năm trăm nghìn, cược mười triệu trở xuống lớn nhất không được quá hai trăm nghìn.”
Quy định như vậy, có thể tránh được tình huống các vị sư phụ cùng nhau ăn gian.
Hai người mỗi người mua mười triệu phỉnh từ tay nhân viên của đá quý Vân Phi, rồi giao cho một nhân viên khác.
Tiếp theo đó hai vị đại sư mỗi người chọn một viên đá thô, tay cầm ước lượng trước, rồi dùng ngón chỏ gõ vào, sau đó cầm viên đá trong tay vuốt ve cảm nhận một lát.
Khoảng hai phút sau, ông lại cầm kính lúp quan sát một cách tỉ mỉ.
Quan sát tròn hai phút, vị sư phụ của thương nhân đá quý mới khẳng định nói rằng: “Bên trong là loại đá kim cương, trọng lượng khoảng 500 gram.
Đá kim cương không quý, nhưng cược ở đây là đoán độ chuẩn xác của trọng lượng và chủng loại, vậy nên rất khó nói về thắng hay thua.
Sư phụ vừa nói xong, thì nhân viên liền lấy viên đá thô trong tay ông ấy cắt luôn tại hiện trường.
Mọi người ở hiện trường đều tò mò nhìn chăm chú vào việc cắt đá, viên ngọc sáng long lanh óng ánh rất nhanh đã lộ ra.
Rốt cuộc liệu có phải đá kim cương, mọi người khó mà phán đoán, nhưng nhân viên đặt vào trên bàn cân, 450 gram, quả rất gần với 500 gram rồi.
Thương nhân đá quý liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ chênh lệch có năm mươi gram, vậy là đã khá chuẩn xác rồi. Giờ chỉ cần giám định xem có phải là đá kim cương không thôi.
Thông qua giám định sư chuyên nghiệp đã giám định, không phải là đá kim cương, mà là thủy tinh, nhưng độ cứng của thủy tinh và đá kim cương gần như nhau, phán đoán này cũng đã rất chuẩn xác rồi, nếu không có gì thay đổi, thương nhân đá quý chắc chắn sẽ thắng.
“Sư phụ, dựa cả vào ông đó.” Anh đầu trọc cảm thấy có chút áp lực, nhưng viên đá thô đầu tiên sư phụ kia đoán chuẩn như vậy, anh ta cảm thấy viên đá mà anh ta chọn chắc cũng không kém cạnh,
Viên đá thứ hai được sư phụ phán đoán một cách nhanh chóng: “Là phỉ thúy, trọng lượng khoảng 250 gram.”
Tiếp theo đó nhân viên bắt đầu cắt ra, rất nhanh, cũng cắt ra được một viên ngọc, nhưng lại không phải màu sắc của phỉ thúy.
Anh đầu trọc trong lòng nặng trĩu, về chủng loại đã thua một cấp rồi, nếu độ chuẩn xác về trọng lượng không cao bằng vị sư phụ trước đó, anh ta chắc chắn sẽ thua.
Cân trọng lượng trước, 190 gram, chênh lệch 60 gram, sau khi giám định lại là một viên mã não, anh đầu trọc thua luôn mười triệu.
Thương nhân đá quý thắng cuộc, biểu lộ rất hứng khởi, sau đó nhân viên liền đổi mười triệu phỉnh cho anh ấy.
“Sư phụ, giúp tôi thêm một ván nữa đi.” Thương gia đá quý hứng khởi nói với sư phụ, rồi đổi 500 nghìn phỉnh đưa cho ông ngay tại hiện trường.
Những người ngồi phía dưới cũng nóng lòng muốn thử, nhưng đều sợ hai vị sư phụ còn lại không bằng vị sư phụ mà thương nhân đá quý kia mời, nên thể hiện ra còn chút do dự.
Lục Trần thấy bố vợ đã đi khỏi, cũng không muốn ở lại nữa, bất luận là cược đá bây giờ, hay lát nữa bán đấu giá, anh ấy đều không có hứng thú.
Đúng lúc anh ấy muốn rời khỏi, thì thấy vài thương gia bước lên cao đài, đi sau mấy vị thương nhân này là vài vị bậc thầy đá thô khác.
“Tả thiếu gia, trò chơi này của các cậu khá là thú vị đó, hay là thế này, tôi đại diện cho giới cược đá của Trung Nguyên cược với người Du Châu các cậu, được không?” Một trong những người đàn ông trung niên mặt mũi gầy guộc nhưng tinh thần hăng hái nói với Tả Thanh Thành.
Vậy là cờ bạc đã đến mức xuyên khu vực rồi sao.
Mọi người đều tò mò nhìn vị thương nhân đó.
“Là Châu Tuân Phi một ông lớn có thế lực về đá quý ở Trung Nguyên, tài sản lên đến hàng chục tỷ.”
Bên cạnh ông ấy là mấy vị mà trước đây tôi đã từng gặp qua, đều là các ông lớn tài sản hàng tỷ trở lên ở vùng Trung Nguyên, bọn họ đang định liên hợp để phá sân chơi này sao?”
Có người nhận ra các vị thương nhân đó, liền thốt lên ngay tức khắc.
Tả Thanh Thành nhắm mắt lại, hắn tất nhiên là biết những vị này rồi, nhất là người có thế lực lớn ở Trung Nguyên như người của Châu gia, không hề kém so với Tả gia tại Du Châu của mình.
Những người này đến không hay rồi.
“Sao, người Du Châu các cậu không dám chơi sao?” Châu Tuân Phi nhìn một lượt những thương nhân Du Châu phía dưới khán đài, nói với giọng khiêu khích.
Những thương nhân Trung Nguyên khác cũng nhìn mọi người với vẻ mặt khôi hài.
Hình như muốn nói, lão tử đây là đến phá sân chơi đó, các người có giỏi thì tiếp chiêu đi.
--------------------