Không ai thích bị người khác lừa dối cả, đặc biệt là bị người mình quan tâm lừa dối.
“Cậu hãy cho tôi một lời giải thích!" Lâm Di Giai nhìn Hồ Hồng chằm chằm, cô chính là người giận dữ nhất ở đây.
“Tôi... Di Giai, cậu nghe tôi nói đã, tôi thật sự thích cậu..." Hồ Hồng ngại ngùng nhìn Lâm Di Giai, lòng vừa hối hận lại vừa sợ hãi.
“Cậu cút đi, tôi không nhận nổi tình yêu của kẻ dối trá như cậu, và tôi cũng không thể thích một kẻ dối trá!" Lâm Di Giai giận dữ chỉ thẳng ra cửa nhà mình, thét lên.
“Di Giai, tôi xin lỗi..." Mặt Hồ Hồng tái mét, hiện đầy nỗi hổ thẹn, nhục nhã.
“Cút!" Lâm Di Giai không hề nể nang.
Thấy Hồ Hồng đứng yên bất động, Vương Tuyết bùn đẩy thẳng Hồ Hồng ra
ngoài.
Sau đó cả căn nhà lại chìm vào tĩnh lặng.
Mẹ, nếu không phải Hồ Hồng thì ai đã âm thầm giúp đỡ chúng ta?" Hồi lâu sau, cuối cùng Lâm Di Quân cũng phá vỡ sự im lặng.
Vương Tuyết lắc đầu, bà cũng không biết đó là ai.
Bọn họ chẳng phải người có chức có quyền gì, không thể đoán ra ai đã lặng lẽ giúp đỡ mẹ con họ.
“Liệu có phải người quyền cao chức trọng nào đó để ý tới con nên mới âm thầm giúp đỡ chúng ta không?" Vương Tuyết nhớ tới lời đùa khi trước của Lâm Di Giai mà đột nhiên bật lên câu hỏi.
“Sao có thể như vậy được, con và Lục Trần còn đang hạnh phúc, hơn nữa con. cũng chẳng quen ai quyền cao chức trọng cả." Lâm Di Quân vội lắc đầu, nhưng lòng cũng có phần hoài nghi.
“Chắc chắn có một người biết." Lâm Di Giai đột nhiên thất.
“Ai?" Tất cả mọi người cùng quay sang nhìn Lâm Di Giai.
“Là anh rể, em vẫn nhớ hôm ấy ở bệnh viện, anh ấy có ẩn ý rằng Hồ Hồng không phải người đã giúp chúng ta lấy được đơn hàng của tập đoàn quân Duyệt, chỉ là khi ấy chúng ta không tin anh rể. Còn nữa, khi nãy anh ấy còn kiên quyết thề rằng Hồ Hồng không phải người đã giúp đỡ chúng ta, bắt Hồ Hồng gọi điện đổi chất với bổ mình, chỉ là không ngờ bố Hồ Hồng lại vô liêm sỉ tới vậy." Lâm Di Giai giải thích.
Lâm Đại Hải không biết trước đó đã có chuyện gì xảy ra nên im lặng không nói.
Vương Tuyết và Lâm Di Quân gật đầu, xét theo như hành động trước đó của Lục Trần, chắc chắn anh phải biết người đã âm thầm giúp họ là ai.
“Di Quân, khi nào về con hỏi Lục Trần xem người đã giúp mẹ con chúng ta là ai, phải cảm ơn người ta cho tử tế."
“Dạ." Lâm Di Quân gật đầu, Vương Tuyết không nói thì khi về nhà cô cũng sẽ hỏi Lục Trần.
Ăn xong cơm tối là Lâm Di Quân bỏ đi, Lâm Di Quân vừa đi, Lâm Di Giai đột nhiên nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói thử xem, liệu người giúp chúng ta có phải là Lục Trần không?"
“Con đang nghĩ gì vậy? Cậu ta là một tên bảo vệ, nếu có cái khả năng ấy thì liệu có thèm đi làm bảo vệ không?" Vương Tuyết nói với vẻ khinh thường.
“Không phải, ý con bảo anh ấy đã nhờ chủ tịch của Tân Thiên Trạch giúp chúng ta. Mẹ nghĩ thử xem, anh ấy là bạn với chủ tịch Tân Thiên Trạch, người ta còn cho anh ấy một tấm thẻ VIP, anh ấy nhờ chủ tịch Hình giúp chút chuyện nhỏ thì chắc chủ tịch cũng chẳng từ chối đâu." Lâm Di Giai phân tích.
“Con nói cũng có lý, nhưng chuyện này thì phải đợi chị con hỏi Lục Trần xong hẵng nói tiếp, nếu cậu ta nhờ chủ tịch Hình giúp thật thì mẹ sẽ rút lại những lời đã nói khi trước.” Vương Tuyết do dự thoáng chốc rồi mới nói.
Nếu thật sự Lục Trần có mối quan hệ này thì đương nhiên bà sẽ không liên tục hạnh họe anh như trước nữa.
Về phía Hồ Hồng, sau khi Hồ Hồng về nhà, Hồ Quận Thành vội hỏi ngay: “Sao rồi, cô bé có tha thứ cho con không?"
Hồ Hồng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng chán chường.
“Bọn họ không tha thứ mà sao mày còn dám về đây? Cái đồ ăn hại, mày không những khiến siêu thị nhà mình phá sản mà còn muốn đi ăn cơm từ hả?" Hồ Quân Thành giận tím mặt, từ trước tới giờ, đại gia nhà họ Lục đã nói lời nào là không một ai dám chất vấn, người này bảo nếu không được mẹ con Vương Tuyết tha thứ thì sẽ khiến họ không ngóc đầu lên nổi. Người này nói được thì cũng làm được.
Hồ Hồng giật mình, nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng.
“Bố, nhưng mà họ không chịu nhận lời xin lỗi của con, cứ thế đuổi thằng con ra khỏi nhà." Hồ Hồng yếu ớt cất lời.
“Thằng khốn này, khi ấy người ta đã nghi ngờ mày rồi mà sao mày còn cố cãi? Nếu không phải mày gọi điện cho tao thì mình vẫn còn đường sống, giờ nhất định phải được mẹ con nhà Vương Tuyết tha thứ thì siêu thị nhà chúng ta mới trụ nổi!" Hồ Quân Thành không kiềm chế nổi, cho con một mình cái tát, ông ta thật sự đang rất tức giận.
Nếu biết chuyện nghiêm trọng nhường này thì ông sẽ không bao giờ diễn trò cùng con trai mình.
Hiện giờ thậm chí ông còn có ý muốn đánh gãy chân Hồ Hồng.
Hồ Hồng lảo đảo, gò má sưng đỏ lên, xem ra cú tát của Hồ Quận Thành rất mạnh.
“Bố, hay là mình đi cầu xin Lục Trần trước đi, khi ấy chính anh ta là người đã nghi ngờ con." Hồ Hồng xoa gò má, đột nhiên bật thốt.
“Lục Trần là ai?" Hồ Quận Thành trầm giọng, hỏi.
“Là chồng của Lâm Di Quân, nghe nói anh ta là bảo vệ của công ty điện tử Đông Giai, chúng ta cho anh ta chút lợi lộc, bảo anh ta khuyên vợ mình, chỉ cần vợ Lục Trần chịu tha thứ cho chúng ta thôi, sau đó chúng ta sẽ lại xin Lâm Di Quân ra mặt thuyết phục Vương Tuyết, có khi lại xong chuyện cũng nên." Hồ Hồng nói.
| Hồ Quận Thành im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: “Nếu Vương Tuyết sống chết không chịu tha cho mày thì bố sẽ dành riêng một kệ hàng trong siêu thị ra để chuyên bán thuốc bên công ty bà ấy."
Hồ Hồng nghe xong mà thầm thời phảo nhẹ nhõm.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc, Hồ Hồng đã hiểu tính tình Vương Tuyết, bà chỉ chăm chăm vào lợi lộc, coi trọng tiền bạc. Hồ Hồng tin chỉ cần siêu thị nhà mình cho Vương Tuyết một kệ hàng, chắc chắn bà sẽ đồng ý ngay.
“Vậy mai con sẽ đi tìm Lục Trần." Hồ Hồng nói.
“Ừ, chuyện này mà mày còn không làm tử tế được thì tao sẽ đánh gãy chân mày." Vương Quân Thành trầm giọng.
Lâm Di Quân trở về nhà, thấy Lục Trần đang ăn cơm tối với Kỳ Kỳ mà lòng thoáng áy náy.
Cô bước tới, ngồi xuống bên Lục Trần, nhỏ giọng: “Em thay mẹ xin lỗi anh chuyện hôm nay, anh cũng biết tính bà nóng này thế nào mà, em cũng chẳng khuyên nổi bà."
Dù Lâm Di Quân nói vậy nhưng lòng Lại có phần nghĩ theo hướng khác, nếu không phải hiện giờ Lục Trần là kẻ vô tích sự thì thành kiến của mẹ cô với anh cũng chẳng lớn tới mức này.
Nhưng hôm nay Lục Trần đã bị mẹ cô đuổi đi, cô cảm thấy mình vẫn bắt buộc phải xin lỗi Lục Trần.
“Không sao đâu, vừa hay anh cũng chẳng muốn tới nhà bà ấy nữa." Lục Trần cười, tùy tiện đáp lời.
Lâm Di Quân thở dài, cô biết tính tình Lục Trần, sau chuyện ngày hôm nay cô tin Lục Trần thật sự sẽ không tới nhà ngoại mình nữa.
“Đúng rồi, có chuyện này em muốn hỏi anh, sao anh biết Hồ Hồng không phải người đã giúp nhà em?" Lâm Di Quân hỏi.
“Em muốn nghe nói thật hay nói dối." Lục Trần ngẩng đầu nhìn Lâm Di Quân, mỉm cười.
“Vớ vẩn, đương nhiên là nói thật rồi." Lâm Di Quân lườm anh.
“Sự thật là..." Lục Trần ngập ngừng chốc lát, thấy Lâm Di Quân nhìn mình với vẻ đầy kỳ vọng, cuối cùng anh cũng vẫn trả lời:
“Người âm thầm giúp mẹ con em chính là anh."