Đinh Kiều Lam quả thật là không ngờ đến sẽ đụng phải Lạc Đình Tuấn ở đây,.
Lạc Đình Tuấn cười khẽ, nụ cười đó, nếu dùng một từ để miêu tả thì đó chính là vui mắt vui tai.
Bộ vest may thủ công thẳng thớm, cà vạt hoa văn hình đường vân, gọng kính vàng trên sống mũi, thân hình cao lớn có vẻ hơi gầy, thoạt nhìn, đúng là một anh chàng nho nhã tuấn tú.
Nếu nói về Lạc Đình Tuấn thì này phải viết hoa in đậm những chữ này, “Phiên phiên công tử mạch thượng như ngọc”, hắn ta giống như một ly nước ấm, lúc nào cũng khiến người ta khoan khoái dễ chịu..
Không chỉ có nụ cười ôn hòa, ánh mắt hắn nhìn Đinh Kiều Lam cũng rất dịu dàng ấm áp: ‘”Em về nước lúc nào thế, không về nhà xem thế nào hay sao?”
Đinh Kiều Lam đánh giá Lạc Đình Tuấn từ trên xuống dưới một lần, “Nhà à? Chậc, nhìn cái vẻ này xem, hai người vẫn chưa chia tay cơ à, anh đối với bà chị ‘tốt’ kia của tôi, cũng thật…. si tình đấy.”
Lạc Đình Tuấn cười cười: “Sao nào? Kiều Lam muốn bọn anh chia tay ư?”
Hai chữ Kiều Lam từ trong miệng hắn thoát ra tựa như một sợi tóc đen tuyền*, quấn quýt quanh những đầu ngón tay, như thể ngàn vạn buồn phiền đang quẩn quanh.
*Ở đây tác giả chơi chữ, Kiều Lam ngoài nghĩa sợi tơ màu xanh còn có nghĩa là mái tóc đen của một người phụ nữ.
Đinh Kiều Lam chỉ cảm thấy thật con m* nó buồn nôn, “So với việc khiến hai người phải chia tay, tôi càng muốn nhìn thấy cảnh sau khi hai người kết hôn, Đinh Minh Châu phát hiện chồng của mình, vốn dĩ trong lòng chẳng có tí tình cảm nào dành cho cô ta………… rồi thế là cô ta phát điên.”
Lạc Đình Tuấn là loại người gì? Suốt ngày chưng ra cái bản mặt vô hại, đối với ai cũng ôn hoà ấp áp, thực chất thì ….Hừ, Đinh Minh Châu thì là cái thá gì? Nhiều lắm thì chỉ là món đồ mà hắn ta chơi đã chán ngấy rồi mà thôi.
Chỉ có mình Đinh Minh Châu khăng khăng một mực coi hắn ta như bảo bối, Ha hả, cái bảo bối này cũng thật là “tốt”.
Ngón áp út của Lạc Đình Tuấn vẫn đeo nhẫn đính hôn của hắn ta và Đinh Minh Châu, hắn đẩy kính: “Nhắc đến mới nhớ, chị của em cũng rất nhớ em đấy, tối nay chúng ta cùng đi ăn tối, hai chị em em trò chuyện tâm sự với nhau, thế được không?”
Đinh Kiều Lam: “Uy hiếp tôi cơ đấy?”
Lạc Đình Tuấn cười mỉm, từ đầu đến giờ nụ cười vẫn rất ôn hoà: “Sao có thể thế được.” Hắn ta nói với tiểu Từ: “Tôi có mấy câu muốn nói riêng với Kiều Lam, cậu có thể tránh mặt một lát được không?”
Tiểu Từ quay sang nhìn Đinh Kiều Lam, cô phất tay bảo cậu đi đi, tiểu Từ mới nhanh chóng rời đi.
Tiểu Từ đi xa rồi, Lạc Đình Tuấn mới từ từ chậm rãi tiến lên trước hai bước, dựa sát vào Đinh Kiều Lam, hỏi cô: “Thiếu tiền không?”
Hai người đứng rất sát nhau, khi Lạc Đình Tuấn nói chuyện, hắn ta cúi đầu, hơi thở của hắn phả lên trán của Đinh Kiều Lam.
Đinh Kiều Lam chậm rãi nhàn nhã nói: “Thiếu, lúc nào chả thiếu, sao? Muốn ‘chơi’ tôi à?”
“Đúng thế, từ ba năm trước anh đã muốn ‘chơi’ em rồi, em không biết à?” Lạc Đình Tuấn nhếch mép, nụ cười mỉm nhạt nhẽo ôn hoà kia đột nhiên trở nên đầy xấu xa, quỷ dị.
Lạc Đình Tuấn nheo mắt đánh giá Đinh Kiều Lam, đẹp, thực rất đẹp.
Bên cạnh hắn ta trước giờ không thiếu người đẹp, người đẹp hơn Đinh Kiều Lam không phải là không có, nhưng không có một ai giống cô ta, vẻ đẹp của cô ta đã đánh thức con quỷ xấu xa trong lòng bạn và câu dẫn nó phạm tội.
Đinh Kiều Lam so với ba năm trước còn quyến rũ hơn, cái vẻ ngây ngô non nớt đã biến mất, hiện tại trông cô giống như một đoá anh túc nở rộ xinh đẹp đầy mê hoặc. Bản thân bạn biết rõ rành rành rằng đóa hoa đó là có độc, biết rằng cô ta sinh ra đã gian ác nhưng không thể nào kiềm chế được cái khát vọng điên cuồng đang dậy lên ở trong lòng.
Nếu không thì Lạc Đình Tuấn đã không sai người theo dõi Đinh Kiều Lam, rồi tự mình chạy đến đây một chuyến để tóm lấy cô ta.
Từ trước đến giờ Lạc Đình Tuấn chưa bao giờ có cảm giác bức bách nôn nóng muốn chiếm lấy một người đàn bà như thế.
Hắn ta thực sự muốn lột sạch y phục của cô ra, muốn đè cô ra mà chiếm lấy cô ngay tại đây.
Đinh Kiều Lam “xì” một tiếng đầy giễu cợt, nhìn đi, đây mới là mới là bộ mặt thật sự của Lạc Đình Tuấn đằng sau cái mặt nạ kia, giả dối đến buồn nôn.
Đinh Kiều Lam nhìn Lạc Đình Tuấn, trên mặt tràn ngập khinh thường và chán ghét, đôi môi đỏ mọng cong lên cười lạnh khinh bỉ: “Lạc Đình Tuấn, anh thực sự cho rằng vào cái tối ba năm trước, lúc Đinh Khả Ái bỏ thuốc tôi, tôi không nhìn thấy anh hay sao? Lúc đó anh nhìn thấy rõ rành rành, vậy mà không cản lại, cũng không nhắc nhở tôi, anh muốn đợi đến lúc dược hiệu của thuốc phát tác rồi, anh mới thuận gió đẩy thuyển, ra tay cứu tôi sẵn tiện chơi tôi luôn chứ gì, xong việc rồi thì tôi phải mang ơn mang đức của anh để anh muốn chơi kiểu gì thì chơi đó phỏng? Mẹ nó chứ, đừng nghĩ ai cũng ngu như anh?”