Đinh Kiều Lam chẳng còn biết bản thân mình đang làm trò gì nữa, cô chỉ nghe thấy người đó nói, để cô diễn vai nữ chính trong “Lãnh Hương” thế là cô đi với anh ta thôi.
Còn về cái gã giám đốc Hà gì gì đó ấy à, ha ha, ai còn cần biết gã là ai cơ chứ.
Một tên đàn ông giống như một con lợn, chỉ nhìn thôi cô đã buồn nôn rồi.
Giống như thuận theo những gì mà mình muốn, cô tự đẩy mình đi, cô thà bị men rượu điều khiển, đi cùng với gã đàn ông lạ mặt chứ không muốn phải lên giường với con lợn đó chỉ vì để đổi lấy một vai diễn cỏn con.
Nhận thức của Đinh Kiều Lam dần dần mơ hồ, cô thật sự đã say rồi, lúc ngồi lên xe không biết gì hết mà bắt đầu lăn ra ngủ.
Cho đến lúc cô lơ la lơ mơ tỉnh lại thì đã nằm trên giường trong phòng của khách sạn, người nọ cưỡi trên bụng cô, đè ép cô đến nỗi khó chịu, từ trên cao nhìn xuống, bóp chặt lấy cằm cô chất vấn: “Cô thế mà vẫn có thể ngủ được ư?”
Đinh Kiều Lam say xỉn, nghiêng đầu cười ha ha: “Anh trông rất giống một người mà tôi quen, thật đấy…..”
“Người quen, người quen như thế nào?”
Đinh Kiều Lam gặm gặm đầu ngón tay, nghĩ một hồi: “Không nhớ được, thật mà.”
Người đó cúi đầy cắn lấy cánh môi cô, đầu lưỡi vẽ theo hình đôi môi xinh đẹp của cô, “Không nhớ được tướng mạo, vậy em còn nhớ tên hay không?”
Đinh Kiều Lam ‘ưm’ một cái, nụ hôn của anh ta thật dễ chịu, cô nói: “ Cũng không nhớ nữa…”
“F*…”
Anh ta nghiến răng: “ Không nhớ được một cái gì, thế mà còn nói là người quen?”
Đinh Kiều Lam: “Hôn anh cảm giác cũng thật quen thuộc nha….”
“Chết tiệt…. rốt cuộc mấy năm nay cô đã hôn bao nhiêu người?”
Đinh Kiều Lam: “Không biết nha….”
………………
Sau đó, Đinh Kiều Lam chỉ biết rằng quần áo của mình bị xé nát bét, rồi thì…..thì chẳng có gì hết, một đứa say xỉn thì còn mong nó nhớ được cái gì, bị một người lạ mang đi, sáng ra phát hiện mình vẫn còn sống là may mắn lắm rồi đấy.
Đợi đến lúc cô tỉnh dậy, trên người toàn là dấu hôn xanh xanh tím tím, đầu đau sắp nứt ra, cả người bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào
Nhìn sang bên cạnh, trên gối vẫn còn vệt lõm vào, trong không khí vẫn còn vương lại chút hơi thở của người nọ, nhưng cái tên đó đã sớm cút rồi.
Đinh Kiều Lam xuống giường phát hiện quần áo của mình bị xé thành vải vụn, kể cả nội y, cô chửi một câu má nó, cái tên khốn nạn, xé quần áo cô nát bét thế này là muốn khiến cho cô không thể ra ngoài được đây mà.
Đinh Kiều Lam tức muốn nổ phổi.
Tối hôm qua cô dự định chơi ‘tiên nhân khiêu’ với con lợn Hà tổng, cho gã uống thuốc mê rồi nằm cạnh gã chờ tới sáng…….. không ngờ lại bị người khác chơi cho một vố trắng trợn.
Mẹ nó chứ, đúng là nam sắc lầm người.
Đinh Kiều Lam chạy vào trong nhà vệ sinh tìm áo tắm, không để ý liền thấy cơ thể mình trong gương, mắt dại ra, không nhịn được mắng một câu: “Tao XXX ông nội nó chứ….”
Bởi vì toàn thân cô phủ kín là vết hôn, hồng hồng trông như một bức tranh điểm xuyết nhiều cánh hoa đào vậy, sau lưng, mông, đùi non đều có, da của Đinh Kiều Lam trắng lại mẫn cảm, bình thường không cẩn thận va nhẹ một cái cũng có thể lưu lại vết bầm, rất lâu sau mới tan, vậy mà bây giờ cả người toàn vết thế này thì đến lúc nào mới biến mất hết đây.
Nhưng mà……cô cảm thấy thân thể không có bị xâm hại, chỗ kín cũng không thấy khó chịu, thế nhưng trên người vẫn đau, mẹ nó chứ, đều là bị cắn thành như vậy.
Cũng có thể nói, người đàn ông kia chỉ đem cô lật đi lật lại mà cắn loạn một phen, chứ chưa thực sự ăn hết cô.
Đinh Kiều Lam nghiến răng, đồ biết thái chết tiệt.
Cái tên đấy tâm lí phải vặn vẹo đến thế nào mới có thể làm ra việc kinh tởm như thế này.
Răng của Đinh Kiều Lam nghiến đến là ngứa hết cả người, cô đi tìm điện thoại mới phát hiện là đã bị tên biến thái kia cầm đi mất, đá một phát vào cái bàn đặt trong phòng, ông nội nó chứ, dám lấy mất điện thoại của mình.