Sở Văn Bác cầm đôi khuyên tai của Đinh Kiều Lam trong tay, khoé môi cong cong, đôi môi bị Đinh Kiều Lam hôn đỏ hơn bình thường.
Trong lòng anh lại rất rõ ràng, Đinh Kiều Lam chính là một con cáo già chính hiệu.
Nếu như cho cô ta quá nhiều ‘tài nguyên’, cô ta sẽ nuốt trọn, ăn tới no căng, rồi nhanh chóng trở nên nổi tiếng, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ trở mặt với anh, không bao giờ thừa nhận món nợ giữa anh và cô ta.
Cô ta không chỉ mặt dầy mà còn không có trái tim.
Anh còn chưa ‘câu’ được cô đâu, còn chưa nếm đủ mùi vị của cô, sao có thể để cô mãn nguyện.
Đinh Kiều Lam là con mồi của anh, không giống những con mồi bình thường khác, cô đáng để anh kiên nhẫn, hao công tốn sức.
Sở Văn Bác nói: “Tối nay cậu đi đón Đinh Kiều Lam, bảo người bên Bích Lan Đình thu dọn phòng tôi cho sạch sẽ.”
Giang Lai gât đầu: “Vâng…”
Sở Văn Bác nheo mắt, bàn tay khẽ lướt qua vết cắn trên cổ, lúc này trông anh giống như một con mãnh thú đang nghỉ ngơi dưỡng sức chờ giây phút con mồi xuất hiện.
……
Ở một nơi khác, tâm trạng Đinh Kiều Lam giờ phút này đang cực kì khó chịu, đi ra khỏi studio, lên xe thì thấy chị Mạch đã ở trong xe rồi, cô ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng: “Chị Mạch, chị đến từ lúc nào thế, chẳng phải chị bảo có việc không đến được à?”
Sở Văn Bác biết việc tối qua rồi thì thôi, cũng chẳng sao, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết nữa.
Giết người?
Ha…Đinh Kiều Lam còn hối hận lúc đó không đủ thời gian bằng không cô sẽ chọc thủng bình xăng của xe Đinh Minh Tu, đảm bảo không chỉ bị mỗi va chạm thôi đâu mà còn nổ luôn cả xe.
Mẹ nó cơ hội tốt như thế.
Đinh Kiều Lam híp mắt, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Sở Văn Bác….dù gì thì cũng là đàn ông, chỉ cần nghĩ ra cách dụ dỗ được anh ta, khiến cho anh ta không thể rời khỏi cô, một lòng một dạ yêu cô, thì bí mật này tạm thời không cần lo lắng.
Huống chi…kể cả Sở Văn Bác có nhìn thấy thì làm được gì?
Chứng cớ đâu? Trừ anh ta ra thì đâu còn ai nhìn thấy?
Bãi đỗ xe đó lấy đâu ra camera theo dõi, Đinh Kiều Lam cũng yên tâm phần nào.
Đến lúc đó, dù cho Sở Văn Bác có muốn tính sổ với cô, báo cảnh sát đi nữa cô còn có thể kiện ngược lại anh ta tội phỉ báng ấy chứ.
Chị Mạch kinh ngạc nhìn Đinh Kiều Lam, “Đệch, cái vẻ như vừa đi ”ăn vụng” ở đâu về của em là sao đây?
Đinh Kiều Lam lôi cái gương trong túi ra soi, son môi lem hết cả ra, gương mặt thì ửng hồng, ánh mắt thì mơ màng như vừa động tình, trông thật giống như vừa làm tình xong.
Đinh Kiều Lam bật cười: “Chị đoán chuẩn thế, đúng là có thật, nhưng không phải là ‘ăn vụng’.”
“Thế thì là cái gì? Bị ép hả?” Chị Mạch giơ tay ra tóm lấy quần áo của Đinh Kiều Lam.
Đinh Kiều Lam vội giữ tay chị lại: “Không phải bị ép, anh ta đến chọc em, em liền dùng lạt mềm buộc chặt dụ dỗ anh ta…. Chị yên tâm đi, em mà là kiểu người cam tâm chịu thiệt à?”
Vẻ mặt của chị Mạch rất khó coi: “Ai? Em còn chưa debut đâu đấy, quan hệ nam nữ cá nhân không thể loạn xì ngậu như thế được.”
Đinh Kiều Lam: “Sở Văn Bác.”
Chị Mạch lập tức đổi sắc mặt luôn: “Thế đã “tóm” được anh ta chưa?”
Đinh Kiều Lam đá lông nheo với chị: “Chị nói xem? Gã đàn ông nào mà đã rơi vào tầm ngắm của em, chỉ cần em muốn thì anh ta có thể chạy thoát sao?”
Chị Mạch cười lớn: “Em được lắm, Tiểu Từ, lái xe đi.”
Đinh Kiều Lam lấy điện thoại ra, mở danh bạ ra quả nhiên thấy số điện thoại của Sở Văn Bác, “Tối nay anh ta muốn lên giường với em, nhưng mà em không có ý định đi.”
Chị Mạch: “Tại sao? Cơ hội tốt như thế, em lại nỡ để nó vuột mất sao?”