“Giờ thì quay về rồi đấy, anh có cơ hội rồi đấy thôi.”
“Nói thế cũng đúng”.
Bàn tay cầm ly rượu của Lạc Đình Tuấn siết chặt hiện lên những khớp xương trắng bệch, thì ra kẻ nhớ thương đến người đàn bà đó không phải chỉ duy nhất mình hắn.
Có người hỏi: “À, Sở thái tử, vị hôn thê của ngài chẳng phải là cô của Đinh Kiều Lam sao? Ngài có biết cô ta không?”
Sở Văn Bác biếng nhác dựa vào ghế salon, lắc lắc ly rượu trong tay, lười biếng trả lời: “Đinh Kiều Lam là ai, không biết.”
Đình Tuấn nhìn về phía đó, Sở Văn Bác nửa cười nửa không, cái tên Đinh Kiều Lam đối với anh ta mà nói dường như chẳng hề gợi lên chút tác dụng gì.
Chuyện đêm đó tựa hồ như chưa bao giờ xảy ra.
…………………………
Vai diễn trong bộ phim truyền hình ‘Tiêu Phòng Điện” đã được chốt hạ, chỉ còn bước cuối cùng – kí hợp đồng là xong, cả đợi thông báo thời gian bắt đầu vào tổ quay phim nữa.
Chỉ là vai diễn trong bộ phim điện ảnh “Lãnh Hương” vẫn chưa có tin tức gì, đợi hơn một tuần trời, 10 giờ tối cuối tuần, khi Đinh Kiều Lam sắp lên giường đi ngủ thì chị Mạch đến một cách bất thình lình.
“Kiều Lam à, nhanh, mau dậy đi, đạo diễn Quách, nhà chế tác, và cả mấy bên đầu tư nữa muốn gặp em.”
Đinh Kiều Lam cau mày: “Muộn thế này sao? Gặp ở đâu vậy?”
“Tối nay đó, vai nam nữ chính trong bộ phim đó đã quyết định xong xuôi rồi, bên chế tác, nhà đầu tư và cả đạo diễn nữa cùng nhau tụ tập liên hoan một bữa, Kiều Lam, chú ý một chút, có thành hay không, đêm nay cực kì …quan trọng.”
Chị Mạch không nói rõ ra nhưng cô nghe cái giọng điệu đó, Đinh Kiều Lam liền biết thế có nghĩa là gì.
Hừ, muộn thế này rồi mà còn liên hoan, ha ha… (cho bạn dịch nói một câu, gặp cái rắm nhà chúng nó)
Đinh Kiều Lam gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Chị Mạch thấy Đinh Kiều Lam đồng ý nhanh chóng sảng khoái đến thế ngược lại lại có chút áy náy, chị nói: “Kiều Lam em là người mới, nhưng tuổi của em cũng không nhỏ, cơ hội lần này, nếu không nắm thật chắc, thì rất có thể sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Đinh Kiều Lam vừa chọn quần áo vừa nói: “Ừm………Chị không cần nói, em cũng biết em muốn gì.”
Đinh Kiều Lam biết rõ hơn ai hết cái bản thân cô muốn là gì, cô muốn trở nên mạnh mẽ, cô muốn báo thù, cô đã chờ đợi ba năm nay rồi, cô không ngại đợi thêm một khoản thời gian nữa, điều mà cô phải làm bây giờ, chính là, nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới giải trí.
Chị Mạch: “Em… em biết rồi thì tốt, thực ra, kết quả như thế nào hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của bản thân em, chưa chắc sự thật đã là kết quả xấu nhất.”
Đinh Kiều Lam: “Ừ….”
……………………
Đinh Kiều Lam đã đến nơi mà chị Mạch bảo với cô, đây chính là Hội quán xa hoa cao cấp nhất Lạc Thành….. Bích Lan Đình.
Cái tên lấy rất phong nhã, nhưng bên trong thì thanh, sắc, khuyển mã đủ cả.
Đặt chân đến nơi này trong đầu Đinh Kiều Lam chỉ hiện lên hai chữ……………….. đốt tiền.
Những người đến đây đều là những kẻ nhiều tiền quá không biết tiêu gì nên mới đến đây để đốt tiền.
Một nhân viên phục vụ xinh xắn dẫn Đinh Kiều Lam đến một căn phòng riêng, vừa mở cửa Đinh Kiều Lam liền nghe thấy câu — “Em là đám mây đẹp nhất nơi chân trời, khiến cho anh phải dùng mọi cách để giữ em lại….”
Khoé miệng cô giật giật.
Người chế tác nhìn thấy cô liền gọi: “Cuối cùng thì Đinh tiểu thư cũng đến rồi, hôm nay cô đến muộn, phải phạt mới được…”
Đinh Kiều Lam cười ha hả, uống rượu là chuyện không thế tránh khỏi, thay vì cứ kì kèo từ chối chi bằng sảng khoái uống cho rồi.
Một hơi uống hết sạch ba chén rượu trắng, Đinh Kiều Lam mới lần lượt chào hỏi đạo diễn và diễn viên chính.