Mấy hôm nay tâm tình của thiếu gia cứ thấp thỏm không yên, rõ ràng là đang đợi Đinh Kiều Lam chủ động đến cầu xin mình mà.
Xem ra, thiếu gia không đợi được rồi.
…………..
Một tuần sau, sân bay quốc tế Lạc Thành.
Cả nhà họ Đinh đều có mặt tại đây, bởi vì hôm nay là ngày đưa tiễn Đinh Kiều Lam ra nước ngoài, vị ôn thần này phải đi rồi, đương nhiên cả Đinh ra phải “vui vẻ mà tiễn biệt” chứ, mà cái quan trọng nhất là, có nhiều người, có thể trông chừng, tránh cho cô ta lại sinh sự.
Sở Văn Bác cũng tới, đến cả Đinh Minh Châu cũng đem cả bạn trai là Lạc Đình Tuấn đến.
Người Đinh Gia hận không thể để tất cả mọi người đều biết Đinh Kiều Lam là con đàn bà đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ…
Đinh Thanh Tùng cứng nhắc nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, đi qua cửa kiểm tra đi, ra nước ngoài rồi thì cố gắng học tập, thay đổi bản thân…..”
Đinh Thanh Tùng ước gì Đinh Kiều Lam nhanh nhanh lên máy bay, nhìn nhiều thêm một cái, ông sợ không kìm được mà bóp chết nó.
Lần này vì để Đinh Kiều Lam có thể bình an ra khỏi tù mà ông mất không biết bao nhiêu là tiền để lo lót, cứ mỗi lần nghĩ đến số tiền đó, ông liền đau từng khúc ruột, càng hối hận sao năm đó lại để lại cái tai hoạ này chứ.
Đinh Minh Châu cũng thúc giục:” Em gái, đến giờ lên máy bay rồi. ”
Đinh Kiều Lam hôm nay trang điểm thật lôi cuốn, đôi mắt mèo quyến rũ, trông đẹp khác thường, như đang chuẩn bị câu dẫn đàn ông.
Trông cô ta như vậy, trong lòng Đinh Minh Châu không ngừng đố kị. Từ bé đến lớn, bất kể dày vò Đinh Kiều Lam như thế nào đi nữa, nó vẫn mạnh mẽ giống như cây xương rồng giữa xa mạc, vĩnh viễn không chết. Trưởng thành, chỉ cần cô và Đinh Kiều Lam đứng cùng nhau thì cô sẽ bị ánh hào quang của nó che mất, trước mặt người khác, sự chú ý của mọi người luôn luôn là Đinh Kiều Lam.
Trong khi Minh Châu mới là tên của cô, Minh Châu, cái tên này thật là mỉa mai.
Bên chân Đinh Kiều Lam chỉ có một cái vali nhỏ, cô lười biếng liếc Đinh Minh Châu một cái: “ Chị vội cái gì, hay là lo lắng không trông trừng được anh Đình Tuấn của mình hả?”
Đinh Minh Châu nghiến răng lại, cười nói: “Kiều Lam, không phải chị đã nói với em, con gái nên dè dặt một chút, cứ như em thì có ai thèm rước, con gái thì phải biết yêu lấy mình chứ.”
Từ lúc Đinh Kiều Lam chuyển tới Đinh gia, Đinh Minh Châu chưa từng thích cô, kìm nén nhiều năm như vậy, cô ta hận không thể chà đạp Đinh Kiều Lam đến chết.
Đinh Kiều Lam nhướn mày: “Phải không?”
Đột nhiên Đinh Kiều Lam đưa tay hướng về phía lồng ngực Lạc Đình Tuấn, tất cả mọi người ở đấy đều bị doạ một trận, Yén Kiều Lam chuyển bàn tay sờ vào bộ comple của anh ta.
Đinh Minh Châu lập tức nổi giận: “Đinh Kiều Lam mày làm cái gì đấy, câu dẫn Sở thiếu còn chưa đủ, bây giờ lại muốn quyến rũ cả anh rể?”
Đinh Kiều Lam lười để ý cô ta, cô móc lấy một cái ví da từ bộ comple của Lạc Đình Tuấn.
Đinh Kiều Lam trực tiếp lấy tiền ở trong cái ví ra, sau đó ném lại Lạc Đình Tuấn: “Lạc Đình Tuấn, chỗ tiền này là anh thay bạn gái anh bồi tội cho tôi..”
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Cẩm Phong lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ưu nhã, đôi mắt bình tĩnh sau gọng kính vàng một khắc đó hiện lên vẻ hưng phấn, anh ta hơi nhếch khóe miệng lên một cái, lạnh nhạt nói: “Thượng lộ bình an.”
Cả khuôn mặt Đinh Minh Châu bỗng chốc trở lên vặn vẹo: “Đinh Kiều Lam, cái đồ không biết xấu hổ, chúng tao vẫn ở đây mà mày còn dám bày ra cái dạng này hả.”
Đinh Kiều Lam làm như không nghe thấy những lời chỉ trích của Đinh Minh Châu, tùy tiện nhét tiền vào túi: “Chị gái yêu dấu à, đấu với tôi nhiều năm như vậy, chị cũng chẳng học khôn ra được, nói với chị bao nhiêu lần là đừng có mà giỡn mặt với tôi, không thì chính tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Đinh Thanh Tùng nghiến răng nói: “Kiều Lam, mày nghĩ gì mà có thể làm như vậy chứ, có phải trong nhà không cho mày tiền đâu?”
Đinh Kiều Lam châm chọc: “Cho tôi tiền? Sao tôi lại không biết vậy?”
Đinh gia sao lại nỡ cho cô tiền chứ, ngoài một cái vali nhỏ, một tấm vé máy bay, thì, trên người Đinh Kiều Lam không còn gì khác.
Bọn họ đây không phải là tiễn cô ra nước ngoài, mà là đem cô bỏ ở bên ngoài, ước gì cô chết luôn ở nơi đất khác quê người.