Nhưng năm tháng qua đi, cô đã quên mất khóc là như thế nào.
“Khóc thì làm được gì? Khóc thì chị cô có thể sống lại được không? Có báo thù được cho chị cô không?”
Thang Ngọc Dao đưa tay quệt nước mắt, nghiến chặt răng: “Tôi muốn báo thù, tôi phải báo thù cho chị tôi.”
“Vậy thì chia rẽ gia đình của hắn, làm cho hắn táng gia bại sản, thân bại danh liệt…. giết người thì phải đền mạng, đây mới là cách báo thù hoàn hảo nhất.”
“Tại sao cô phải giúp tôi?”
Đinh Kiều Lam nhếch mép: “Tại sao à? Kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh của tôi.”
Thang Ngọc Dao siết chặt bức ảnh trong tay: “Được, tôi sẽ hợp tác với cô, nhưng, tôi cần phải làm những gì?”
Giọng nói của Đinh Kiều Lam trở nên lạnh lẽo: “Sự trẻ trung xinh đẹp của cô chính là vũ khí sắc bén nhất, đàn ông ấy à, cách tiếp cận họ tốt nhất đương nhiên là ở trên giường, khiến cho hắn ta một lòng một dạ với cô, khiến cho hắn ta cam tâm tình nguyện giết vợ vì cô, để cho hắn đem hết gia sản của Đinh gia để lại cho cô, cuối cùng…”
Khoé môi Đinh Kiều Lam hiện lên một nụ cười lạnh, đôi mắt tràn ngập sự thù hận, cô cắn từng chữ một: “Cuối cùng, GIẾT NGƯỜI THÌ PHẢI ĐỀN MẠNG!”
Nội tâm của Thang Ngọc Dao đang đấu tranh kịch liệt, cô nhìn những bức ảnh, nhớ lại những năm tháng hai chị em cô nương tựa vào nhau mà sống, chị cô phải bỏ học đại học để kiếm tiền cho cô được tiếp tục đi học.
Thang Ngọc Dao nghiến răng hạ quyết tâm: “Tôi…tôi … tôi biết rồi.”
Đinh Kiều Lam lại đưa cho Thang Ngọc Dao một phong thư khác: “Đây là tư liệu về Đinh Thanh Tùng, xem cho kĩ, muốn dụ dỗ đàn ông, cũng cần có kĩ năng, tự xem giáo trình mà học cho tốt.”
“Sau này tôi phải làm thế nào để liên lạc với cô?”
“Không cần chủ động liên hệ với tôi, nếu cần tôi sẽ tìm cô.”
“Được”
……
Thang Ngọc Dao đi rồi, Đinh Kiều Lam vẫn ngồi bất động ở quảng trường một lúc lâu.
Cô thấy mình thật xấu xa, một cô gái trong sáng như Thang Ngọc Dao lại bị cô kéo vào cuộc trả thù điên cuồng này.
Nhưng, một khi đã bắt đầu cô sẽ không hối hận.
Đồng tình, cái thứ này không cần thiết phải hiện hữu trong cô.
Đinh Kiều Lam đứng dậy chuẩn bị quay về, lúc cô đi ngang qua đám thiếu niên đang chơi ván trượt, có người huýt sáo trêu ghẹo cô.
Đinh Kiều Lam không để ý lắm liếc thoáng qua, cái liếc này khiến cô nở nụ cười, thượng đế đúng là đang giúp cô.
Đinh Kiều Lam híp mắt nhìn cậu thanh niên dáng vẻ tuấn tú đang giẫm ván trượt ở đằng xa, cô cắn từng chữ một: “Đinh— Minh— Tu!!!”
Thật trùng hợp đó chính là cậu em trai cùng cha khác mẹ của của cô, cậu con trai quý giá nhất của nhà họ Đinh – Đinh Minh Tu. Đinh Kiều Lam không thể không cười, đây đúng là niềm vui bất ngờ mà.
Sau đó Đinh Kiều Lam lôi một con dao cạo lông mày, ra khỏi cửa mang theo “dao” đúng là sáng suốt.
Cô xoay người lại đi đến một con đường cạnh quảng trường chuyên dùng để làm bãi để xe.
Đinh Minh Tu từ bé đã thích xe cộ, Diệp Linh Chi cũng rất chiều chuộng con trai, đã mua cho cậu thứ gì đều phải là tốt nhất.
Trong một loạt xe điện, xe địa hình dựng ở hàng đầu có dựng một chiếc mô tô Harley cực kì bắt mắt.
Đinh Kiều Lam liếc nhìn xung quanh xác định không có ai, mới bước nhanh qua đó.
Nhanh chóng làm xong xuôi tất cả, Đinh Kiều Lam quay người chuẩn bị rời khỏi nơi này, thì một con xe xịn đang chạy qua, cách chỗ cô đứng có 2 mét…
Sở Văn Bác ngồi trong xe đúng lúc nhìn thoáng qua bắt gặp ánh nhìn âm độc, nanh nọc của Đinh Kiều Lam dường như ánh mắt đó hội tụ tất cả những gì độc ác đen tối nhất trên thế gian này.
Sở Văn Bác chẳng phải là người tốt lành gì nhưng khi bắt gặp ánh mắt đó cũng cảm thấy rợn tóc gáy.