“Miễn cưỡng.”
Đinh Kiều Lam nghiêng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt đang trắng bệch – Đinh Khả Ái, hất cằm khiêu khích “có bản lĩnh, tới cắn?”
Tâm trạng của Đinh Kiều Lam lúc này cực kì tốt, cô đã dùng hành động để nói cho Đinh Khả Ái: Là đàn ông của cô thì thế nào? Người sử dụng anh ta, là tôi.
Đinh Kiều Lam kéo hành lý, quét qua mọi người nhà họ Đinh, khẽ nhếch môi: “Tôi, sẽ còn trở lại.”
Người nhà họ Đinh còn sống tốt thì làm sao cô có thể an tâm mà ở lại nước ngoài chứ. Hiện tại cô còn trẻ, lực lượng còn yếu kém, cô có thể thua.
Nhưng mà, một ngày nào đó, cô sẽ trở lại, đòi lại những gì mà mấy người nhà họ Đinh thiếu hai mẹ con cô.
Đinh Kiều Lam kéo hành lý đi thẳng, bóng dáng đơn bạc, rất nhanh biến mất ở cửa kiểm soát.
Ôn thần cuối cùng đã đi, người nhà họ Đinh cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt Từ Linh Chi lóe lên một tia ác độc, bà ta tuyệt đối sẽ không để cho Đinh Kiều Lam có cơ hội trở lại cái đất Lạc Thành một lần nữa.
…
Trên đường về, Đinh Khả Ái chạy theo Sở Văn Bác.
Chồng chưa cưới và cháu gái hôn nhau trước mặt, chả khác gì đang tát mặt cô ta, nhưng trước mặt của Sở Văn Bác, cô ta cái gì cũng không dám nói.
“Văn Bác chờ em một chút…”
Sở Văn Bác vừa ngồi lên xe, Đinh Khả Ái đã thở hỗn hển chạy tới, mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ.
Sở Văn Bác chán ghét liếc qua cô ta: “Đi xuống!”
Đinh Khả Ái ủy khuất: “Văn Bác…”
Sở Văn Bác mất kiên nhẫn: “Đừng để tôi phải đá cô xuống.”
Đinh Khả Ái rùng mình một cái, Sở Văn Bác không là một người không dám đánh phụ nữ bao giờ, chọc anh ta mất hứng, nam hay nữ đều bị ăn đòn.
Đinh Khả Ái cắn môi nói: “Anh lái xe… cẩn thận một chút.” Rồi cô ta mở cửa xe đi xuống.
Xe của Lạc Đình Tuấn đi tới dừng ở bên cạnh Đinh Khả Ái, Đinh Minh Châu thò đầu ra: “Cô út, cô đáng thương thật đấy, cô có muốn đi nhờ một đoạn đường hay không?”
Đinh Khả Ái xoay người nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Đinh Minh Châu, lạnh lùng cười một tiếng: “Có thời gian cười nhạo cô, không bằng dành thời gian trông coi ngươi đàn ông của mình cho kĩ, đừng đợi đến khi cô ta leo lên giường với Lạc Đình Tuấn, đến lúc đó thì cháu không có chỗ mà khóc đâu.”
Đinh Minh Châu mặt tái mét, vô thức quay sang nhìn Lạc Đình Tuấn, thấy anh ta vẫn như bình thường mới yên tâm, Đinh Minh Châu quay ra hét lên với Đinh Khả Ái: “Cô đừng có nói linh tinh, anh Đình Tuấn của cháu kinh tởm cái loại con gái như thế.”
Đinh Khả Ái cười nhạo.
Loại con gái như thế? Thứ phụ nữ hết lần này đến lần khác có thể dễ dàng giành được hảo cảm từ lũ đàn ông, sợ rằng, bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện lên giường với cô ta.
……
Ở cửa ra máy bay, Giang Lai đưa cho Đinh Kiều Lam một cái phong bì thật dày: “Tiểu thư Kiều Lam, đây là của Thiếu gia đưa cho cô, coi như đó là thù lao cho tối qua.”
Đinh Kiều Lam mở ra nhìn qua, trong đó toàn bộ là ngoại tệ màu xanh.
Đinh Kiều Lam tự cười nhạo mình, “Coi như lương tâm của hắn vẫn chưa bị chó ăn mất.”
“Vậy tôi đi trước, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
“Đợi chút đã.”
Đinh Kiều Lam lấy thỏi son môi ra dặm lại cho đậm sau đó rút một tờ tiền mới tinh từ trong phong bì ra, in một cái dấu son môi đỏ bừng lên đó: “Cầm lấy đưa cho thiếu gia nhà anh, đây là phí phục vụ của anh ta, nhân tiện nói luôn cho anh ta biết, tôi cực kì không hài lòng với biểu hiện của anh ta tối hôm đó.”
Trong nháy mắt Giang Lai có cảm giác, tờ tiền có dấu son môi ấy là một quả bom, cầm cũng không được, mà không cầm cũng không được.