Chị Mạch: “Gặp ai?”
Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đinh Kiều Lam ánh lên vài tia sát khí: “Đi đòi nợ, mẹ nó chứ, không thể để tối qua bị chơi lỗ vốn được.”
Chị Mạch bống nhiên không hề cảm thấy bực bội nữa nói: “Được, chị gọi luôn đây.”
Gọi điện thoại cho tiểu Từ xong, chị liền hỏi: “Em chắc chắn là người em quen kia có thể giúp đỡ mình chứ?”
Đinh Kiều Lam nói với chị Mạch: “Em nói cho chị biết, nếu anh ta không giúp được em thì cả cái Lạc Thành này không có người thứ hai có thể giúp được, một khi dụ dỗ được anh ta thì về sau chị không cần lo lắng nữa, xem ai dám ngáng chân chúng ta.”
” Thật sao……..”
“Đừng phí lời nữa, mau lên……..”
………………………
Một tiếng sau, con đường trước sảnh tập đoàn Sở thị có một chiếc ô tô con đỗ ở đấy.
Tiểu Từ hỏi: “Chị Kiều Lam, chị xác định là muốn vào đây. Chỗ này quản lí rất chặt, không có thẻ ra vào của công thì không vào được đâu.”
Cậu ta vẫn chưa nói xong thì Đinh Kiều Lam đã mở của xuống xe rồi. Cậu vội vàng quay đầu nhìn theo. Không biết Đinh Kiều Lam nói gì với bảo vệ trước cửa cư nhiên lại có thể đi vào.
Đi vào cửa lớn, cô liền bị lễ tân chặn lại hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô muốn tìm ai?”
Đinh Kiều Lam bỏ kính xuống: “Sở Văn Bác”
Em gái lễ tân nghe cô nói xong liền sững lại, tìm đại Boss của công ty cô a: “Cái này……. thật không phải, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
Đinh Kiều Lam dướn người về phía trước một chút, nói: “Hẹn ở trên giường có tính không?”
Cô lễ tân đỏ mặt không biết nên trả lời thế nào.
Đằng sau bỗng truyền đến một tràng tiếng cười, cô lễ tân nhìn về phía đó như thấy cứu binh đến liền nói: “Giám đốc Vũ, vị này muốn tìm Sở tổng……..nhưng lại không có hẹn trước”
“Tìm Sở tổng có việc gì?”
Ánh mắt Đinh Kiều Lam chuyển sang người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt cô, mặt mũi tuấn tú sắc nét, mày kiếm nhếch lên, toát lên vẻ thanh nhã mà từ tính, Đinh Kiều Lam chỉ liếc một cái nói: “Đòi nợ”
Anh ta liền dựa cả người vào bàn lễ tân, khoanh tay trước ngực, cười mà như không cười hỏi cô: “Cái này thú vị đấy, anh ấy nợ cô cái gì vậy? Nói tôi nghe xem.”
Dáng người của gã đàn ông này rất cao, nhất là lúc anh ta dựa người gần vào làm cho cô cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Đinh Kiều Lam tự giác lùi về phía sau một bước nói: “Anh ta nợ tôi, có thể nói cho anh được sao? Kể cả nói ra anh có trả hộ anh ta được không?”
Vũ Phóng cảm thấy rất thú vị hỏi: “Cái này……còn phải xem là vấn đề gì nữa. Cô nói xem xem, ví dụ như……”
Đinh Kiều Lam cười nói: “Ví dụ, lên giường với người khác, trời sáng không nói câu nào liền kéo quần đi mất, đại lão gia như các vị thuê phòng không trả tiền thì cũng thôi, thế mà trước khi đi còn tiện tay lấy mất điện thoại của người khác, món nợ này anh xem có quản được hay không?”
Câu này…… thông tin quá khủng rồi, Vũ Phóng bỗng nhiên thấy hình như mình rảnh rỗi quá thì phải, việc này a…. thật sự là quản không nổi.
Anh ta sờ sờ mũi mũi nói: “Người cô nói có thật sự là Sở tổng của chúng tôi không?”
Đinh Kiều Lam cười nói: “Cái loại đàn ông cặn bã này, không phải anh ta, chẳng lẽ là anh sao?”
Vũ Phóng lại đánh giá một lượt Đinh Kiều Lam, em gái này thật “mãnh” a, thế nhưng anh thật hiếu kì với những lời nói của cô ta nha, Sở Văn Bác mà thiếu tiền sao?”
Ngủ với người ta đã không trả tiền thì thôi lại còn tiện tay lấy mất điện thoại của người ta. Anh ta lầm bầm một câu: “Tôi không có cặn bã như vậy…………”
Vũ Phóng cậu đi khác sạn với gái, có bao giờ không trả hết tiền phòng đâu, nếu không trả hết thì cũng chia đôi 5:5.
Anh liếc nhìn thấy một người liền cao giọng hét: ” Trợ lí Giang,…….., cô gái này muốn gặp Sở tổng”
Giang Lai vốn là vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng lưng của Đinh Kiều Lam liền xoay người muốn trốn, kết quả lại bị “đồng đội” đâm cho một nhát sau lưng.
Giang Lai không thể không dừng bước, từ từ quay người lại trực tiếp đối diện với anh mắt đen láy sâu thẳm của Đinh Kiều Lam.