• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông tới gần, gió lạnh xen lẫn với chiếc lá rơi bên ngoài lùa vào từ ô cửa kính không đóng trên ban công. Chiếc rèm cửa màu xám cũ kỹ lay động theo hướng gió, một hồi sau đuôi rèm rũ xuống, đập vào mép ghế sô pha.



Lâm Thanh Nhạc đưa mắt nhìn Hứa Đinh Bạch, anh đang ngồi trên bàn ăn, trên bàn bày biện những quyển sách giáo khoa chữ Braille mà cô xem không thể hiểu nổi.



Lúc cô bước vào, những thứ này đã được bày ở đây, hiển nhiên trước khi cô đến anh đang dùng cách của mình để đọc sách. Vừa nãy sau khi anh nói sẽ không nói những lời đó nữa thật sự anh không có bảo cô đi nữa, chỉ đi làm việc của mình.



Thế nên cô cũng to gan ngồi xuống bên cạnh anh, lấy bài tập của mình ra, yên tĩnh ngồi làm.



Đã ngồi gần một tiếng đồng hồ, cô có chút phân tâm, cho nên bắt đầu quan sát anh.



Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch yên lặng nhìn vào một chỗ, mặt không có biểu cảm gì, lòng bàn tay khẽ nhúc nhích. Khi gió nổi lên, tóc trước trán của anh bị hất sang một bên, lộ ra vầng trán đầy đặn và trắng trẻo, im ắng tràn đầy sức xuân.



Lâm Thanh Nhạc chống cằm, ỷ vào anh không nhìn thấy nên to gan, không chút kiêng kỵ quan sát anh.



Lúc này khiến cô có ảo giác, hình như bọn họ trở về lúc còn bé, khi đó bọn họ ngồi cùng bàn. Lúc trước dáng vẻ anh nghiêm túc làm bài tập cũng giống y như đúc với bây giờ.



"Lâm Thanh Nhạc." Anh đột nhiên gọi cô.



Suy nghĩ của Lâm Thanh Lạc đang bay về lúc trước, nhìn anh mê mẩn. Nhưng yên tĩnh bị phá vỡ, cô giật nảy mình, "Hả? Sao vậy?"



"Cậu đang làm gì?" Anh nhíu mày.



Lâm Thanh Nhạc nói: "Làm bài tập..."



Hứa Đinh Bạch: "Không có tiếng động, cậu không có viết."



Đúng thật là một hồi lâu cô không viết, nhưng cô cũng không thể nói mình vẫn luôn chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào anh.



Lỗ tai của Lâm Thanh Nhạc đỏ lên, nói: "Tớ không có viết... Xem không hiểu."



"Cái gì?"



"Tiếng Anh, là một môn rất khó hiểu." Lâm Thanh Nhạc uể oải nói, "Lần này tớ thi tệ, là bởi vì Tiếng Anh."



Cô không có nói dối, cũng thật sự bởi vì vậy mà buồn rầu.



Hứa Đinh Bạch nghe vậy thì sửng sốt một chút, dường như là nói ra từ trong ký ức: "Tiếng Anh của cậu vẫn không tốt sao?"



"Ừm… đúng thế."



Lâm Thanh Nhạc thấy anh nhắc đến chuyện này còn có hơi xấu hổ, khi còn học tiểu học, Tiếng Anh của cô đã không tốt, Hứa Đinh Bạch không giống như vậy, khi đó trong nhà anh thường ra nước ngoài, anh có thể đối thoại rất lưu loát với giáo viên. Vậy nên, khi cô còn nhỏ quả thật hâm mộ anh đến đỏ mắt.



Sau đó Hứa Đinh Bạch ngồi cùng bàn với cô, nhưng có lẽ anh nhìn không nổi kết quả Tiếng Anh của cô nên rất tốt bụng dùng thời gian sau khi học xong giúp cô học bù. Anh dạy cô rất nhiều, lúc ấy, thành tích của cô cũng tăng lên.



"Có lẽ tớ có thù với Tiếng Anh, luôn luôn học không tốt, hôm trước có kết quả còn bị mẹ tớ mắng." Lâm Thanh Nhạc thở dài.



Hứa Đinh Bạch sửng sốt một hồi.



Cho nên, bởi vì chuyện này mà tâm trạng hôm nay mới không vui như thế?



Lâm Thanh Nhạc: "Còn cậu, cậu đang xem gì?"



Sau khi nói xong, Lâm Thanh Nhạc nhíu mày lại. Cô không nên nói là xem.



Nhưng dường như Hứa Đinh Bạch không có phản ứng gì cả, chỉ nói: "Nhiệm vụ do trường sắp xếp."



"Cậu... đã có thể hiểu chữ Braille rồi à?"



"Ừ."



Dựa theo lời chú Mễ Tuyến nói, thời gian anh học ở trường chuyên biệt cũng không tính là dài.



Nhưng Hứa Đinh Bạch vẫn là Hứa Đinh Bạch, vẫn thông minh như cũ.



"Tớ có thể xem thử không?" Lâm Thanh Nhạc hỏi.



Hứa Đinh Bạch: "Tiếng Anh của mình cũng học không tốt còn động đến cái này làm gì, nhanh làm bài tập đi."



"Tớ chỉ xem thử thôi."



Giọng nói của cô gái chợt đến tới gần, Hứa Đinh Bạch có thể cảm nhận được cô nhích lại gần mình. Khi cô nghiêng người qua có vài sợi tóc rơi xuống, lướt qua cánh tay của anh, rất ngứa.



"Làm sao phân biệt được đây là chữ gì?" Khi cô hỏi, còn cẩn thận đưa tay ra sờ thử.



Cô tùy ý đụng vào, ngón tay còn không cẩn thận đụng phải anh.



Khóe môi Hứa Đinh Bạch hơi kéo căng, thản nhiên thu tay về.



"Lâm Thanh Nhạc, xem sách của cậu đi." Anh lặp lại.



"Biết rồi..." Lâm Thanh Nhạc bĩu môi, rút tay về, "Ừm, cậu nói xem tại sao tớ luôn không nhớ được từ đơn vậy, hầu như cũng không có cảm giác với những câu đó. Hứa Đinh Bạch, cậu có thể dạy lại cho tớ được không."



Hứa Đinh Bạch không biết dáng vẻ bây giờ của anh còn có thể dạy cô cái gì, nhưng không biết tại sao, anh không nói ra lời từ chối nữa.



"Ngoại ngữ không tốt, nên xem nhiều phim truyền hình của Mỹ và của Anh, thay đổi hoàn cảnh ngôn ngữ sẽ tốt hơn nhiều." Anh thản nhiên nói.



"Ờ... Nhưng mà mẹ tớ không thích tớ ở nhà làm những việc này, trong mắt bà ấy, xem TV chính là đang chơi."



Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ, đột nhiên nói, "À đúng rồi, hay là sau này tớ xem ở nhà cậu được không?"



Phòng khách nhà Hứa Đinh Bạch có đặt một cái TV, đó là người thuê nhà lúc trước để lại, có hơi cũ kỹ.



Trước giờ anh chưa từng mở lên, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng khi ba anh ở nhà.



"TV... Hư rồi." Anh nói.



Ai biết được anh vừa nói xong, thì nghe thấy tiếng cô gái bên cạnh chạy qua bên đó, sau đó, TV vang lên âm thanh rè rè, rất nhanh thì có một kênh nhảy lên.



"Nó vẫn còn tốt mà!" Giọng nói vui mừng của cô gái truyền tới.



Hứa Đinh Bạch dừng lại một chút, không hề thừa nhận là anh đang nói dối: "Chưa từng mở lên, tôi cứ nghĩ nó hư rồi."



"Vậy bây giờ nó không hư, sau này tớ có thể thường xuyên đến xem TV không?"



Bờ môi Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng mím môi, vừa rồi anh nói hư rồi la do thói quen từ chối cô. Nhưng bởi vì đã thỏa hiệp với chuyện "Lâm Thanh Nhạc xông vào cuộc sống của anh", bây giờ nghe cô nói sẽ thường xuyên đến, trong lòng lại có sự chờ mong kỳ lạ.



"Giọng điệu này của cậu khiến tôi cảm thấy mẹ cậu nói cũng không sai." Hứa Đinh Bạch giấu đi niềm vui sướng đó, bất thình lình nói.



"Hả?"



"Tôi chỉ bảo cậu thỉnh thoảng xem, không phải thường xuyên xem."



Lâm Thanh Nhạc ngượng ngùng nói: "Tớ sẽ khắc chế. Ừm... Dù sao ở nhà cậu, còn có cậu giám sát tớ nữa mà."



Lòng bàn tay Hứa Đinh Bạch đặt trên chữ nổi dùng sức có hơi mạnh.



Anh không nói gì, nhưng đối với Lâm Thanh Nhạc mà nói, thái độ này của anh tương đương với ngầm thừa nhận. Cô mừng rỡ chạy về ngồi lên ghế, "Vậy cứ quyết định như thế nha. Chúng ta tiếp tục học tập đi."



Đối với bản thân Hứa Đinh Bạch mà nói, học tập đã không còn là học tập nữa, chỉ là vì vượt qua thời gian dài lê thê này, khiến mình không đến mức lập tức đâm vào ngõ cụt.



Nhưng giờ phút này, nghe thấy tiếng người bên cạnh đọc sách, trái tim yên lặng của anh giống như bị kéo một cái, ngay cả quyển sách dưới ngón tay cũng cảm thấy không nhàm chán đến vậy.



"Đúng rồi, số điện thoại của cậu là gì?" Sau một tiếng đồng hồ, người đang ngồi bên cạnh lại không an phận, đến gần quấy nhiễu anh.



Hứa Đinh Bạch dừng lại: "Cậu cần số điện thoại làm gì?"



"Đương nhiên là để thuận tiện gọi điện thoại cho cậu."



"... Không cần."



"Vậy, vậy lỡ như tớ có chuyện tìm cậu thì sao?"



Hứa Đinh Bạch: "Cậu không có chuyện gì cần tìm tôi."



"Vậy lỡ như cậu có chuyện tìm tớ thì sao?"



Hứa Đinh Bạch hít sâu một hơi: "Tôi cũng không có chuyện gì cần tìm cậu."



Đường trước đường sau đều bị chắn đến suýt sao.



Lâm Thanh Nhạc buông bút xuống, rầu rĩ nói: "197675486*6."



"..."



"Thời gian không còn sớm nữa, tớ phải đi đây."



Giọng nói của cô có hơi sa sút, có lẽ là không ngờ tới mình vừa tiến tới gần một bước lại bị anh không khách sáo đẩy ra. Khi thu dọn sách, cô cũng không nói một lời, sau khi thu dọn xong, cô đứng dậy.



Tiếng ma sát của áo vải, tiếng đi lại, Hứa Đinh Bạch cảm nhận tất cả động tác của cô.



Cuối cùng, "bịch" một tiếng, cửa bị đóng lại.



Trong nháy mắt, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.



Cô tức giận.



Ý thức được điều này, Hứa Đinh Bạch cảm thấy khó chịu, anh bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh đến phía sau cánh cửa, nhưng khi ấn then cài cửa kéo cửa ra thì lại dừng lại.



Một tên mù như anh, có cố gắng cách mấy cũng không thể đuổi kịp cô…



Hứa Đinh Bạch lại kéo cửa trở về.



Được rồi… cứ kệ cô đi.



"Cậu không nhớ kỹ dãy số sao, có muốn tớ lặp lại lần nữa hay không?" Ngay khi anh xoay người muốn đi vào trong, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói trong sáng.



Hứa Đinh Bạch cứng người, lập tức xoay về hướng đó.



"197675486*6, lần này đã nhớ kỹ chưa?"



Sắc mặt trắng nhợt của Hứa Đinh Bạch thay đổi: "Lâm Thanh Nhạc!"



Lâm Thanh Nhạc: "Tớ đây, tớ đang ở đây… có chuyện gì sao?"



"Cậu chơi tôi?"



"Không có không có! Tớ, tớ bỏ quên cây bút!" Lâm Thanh Nhạc không nói thật, nhưng cũng không phải chơi anh.



Vừa rồi cô thật sự có chút uể oải, nhưng lúc mở cửa lại cảm thấy muốn anh tiếp thu sự tiếp cận của một người không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên lại mềm lòng, muốn quay đầu lại nói với anh, không nói số điện thoại cho cô cũng không sao… Cô không ngại.



Cô chỉ là muốn đứng tại chỗ bình tĩnh lại mà thôi, ai ngờ sau khi cô bình tĩnh xong rồi quay đầu lại thì thấy anh đứng dậy đi tới đây.



Anh đi khá nhanh, nhìn dáng vẻ của anh hình như là muốn gọi cô lại.



Cô thừa nhận, khi cô nhìn thấy anh đứng dậy chạy đến đây, sự không vui nho nhỏ trong lòng hoàn toàn tan thành mây khói.



"Cậu… Vừa rồi cậu có phải muốn cho tớ số điện thoại của cậu hay không?" Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt anh, muốn quan sát biểu cảm nhỏ của anh.



Hứa Đinh Bạch giống như có thể cảm nhận được điều này, anh nhanh chóng thu hồi lại vẻ mặt của mình, cứng ngắc nói: "Tôi là đi đến kiểm tra xem cậu đã khoá cửa hay chưa."



"Thật sao?"



Hứa Đinh Bạch nhíu mày: "Cầm bút của cậu đi đi, đừng có lại để quên thứ gì nữa."



"Biết rồi..." Lâm Thanh Nhạc đành phải quay người đi đến bàn ăn, làm bộ cầm cây bút vốn không có kia.



Sau khi "cầm" xong đi trở lại, cô nói, "Tớ đi nhé?"



Hứa Đinh Bạch nghiêm mặt, đưa tay mở cửa.



Lâm Thanh Nhạc: "Ngày mai tớ lại tới."



Ngày mai lại tới, một câu đơn giản, nhưng lại giống một lời hứa mê người.



"Tạm biệt." Cô đi ra, còn giúp anh đóng cửa lại.



Hứa Đinh Bạch đứng sau cánh cửa... Lần này căn phòng thật sự yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, từng nhịp từng nhịp, xao động không chịu nổi.



- --



Chủ nhật, Lâm Thanh Nhạc nói với Lâm Vũ Phân là mình đến thư viện rồi đi ra khỏi nhà.



Nhưng không ngờ, lúc cô đi ra khỏi con đường nhỏ rời khỏi nhà lại gặp được Úc Gia Hữu và Tưởng Thư Nghệ.



Đã mấy ngày cô không nói chuyện với Tưởng Thư Nghệ, lúc này ánh mắt hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy một chút mất tự nhiên trong mắt đối phương.



Thật ra, cô không muốn trở mặt với Tưởng Thư Nghệ, lòng tốt mà Tưởng Thư Nghệ dành cho cô, cô có thể cảm nhận được. Chỉ là hôm đó, khi tức giận cô ấy đã động vào người không thể động đến trong lòng cô.



"Thanh Nhạc, trùng hợp thật, cậu đi đâu thế?" Úc Gia Hữu nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ.



Lâm Thanh Nhạc vẫn đi lên trước chào hỏi: "Tớ đến thư viện."



"Vậy à, vậy thì vừa đúng lúc, cùng nhau đi đi." Úc Gia Hữu nói.



Lâm Thanh Nhạc ngây người.



Úc Gia Hữu: "Tớ và Tưởng Thư Nghệ là nhóm học tập nhỏ, cho nên định đến thư viện học tập, không ngờ gặp được cậu."



Mục đích chủ yếu hôm nay của Lâm Thanh Nhạc là đến nhà Hứa Đinh Bạch, thư viện chỉ là lấy cớ, cô chỉ tùy tiện nói như vậy thôi. Nhưng lời nói ra giống như bát nước đổ đi, cô biết nếu như rút lại lời nói lúc này, trong mắt Tưởng Thư Nghệ, có lẽ sẽ trở thành cô đang tận lực né tránh cô ấy.



Cô cũng không muốn để Tưởng Thư Nghệ hiểu lầm, cô muốn hai người làm lành.



Úc Gia Hữu thấy cô đứng yên không nhúc nhích, cười nhạt: "Ngây ra đó làm gì, đi thôi, đi sớm có thể có chỗ ngồi tốt."



Lâm Thanh Nhạc nhìn thời gian, cũng còn sớm.



"Ừ, vậy đi thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK