Lâm Thanh Nhạc vừa đến liền bắt đầu bật chế độ mua sắm, vì bữa ăn ngày chủ nhật này mà cô đã dành cả tuần qua để tính toán tỉ mỉ tiền bữa ăn, lại còn nhịn ăn vài bữa.
Nhưng mà cô lại nghĩ đó là điều xứng đáng, vì hôm nay cô có thể mua được nhiều thịt rồi.
Hứa Đinh Bạch tuy cao nhưng anh lại hơi gầy một chút, nên anh phải ăn nhiều thịt hơn.
“Cái này tớ mua xong rồi, giờ đi mua thêm một ít tôm thôi, bây giờ cậu còn thích ăn tôm không?” Lâm Thanh Nhạc sau khi thanh toán tiền xong, liền quay đầu lại nhìn người đang đứng bên cạnh mình.
“Cầm lấy.”
“Cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc cúi đầu nhìn xuống, phát hiện rằng trong tay Hứa Đinh Bạch đang cầm tiền mặt.
“Không cần, tớ đã chuẩn bị tiền rồi.”
Hứa Đinh Bạch nói: “Không cần cậu phải trả.”
“Nhưng hôm nay tớ muốn mời cậu ăn cơm mà.” Lâm Thanh Nhạc đẩy tay anh ra, “Nếu… nếu như cậu cảm thấy ngại, thì lần sau đến lượt cậu mời tớ.”
Lâm Thanh Nhạc từ lời bà Khương và chú Mễ Tuyến biết được rằng ba anh vẫn còn đang trả nợ và vẫn chưa trả hết, Hứa Đinh Bạch thiếu tiền nên cuộc sống hằng ngày của anh cũng không mấy thoải mái.
“Được rồi, mau đi thôi, mua sớm về sớm.” Lâm Thanh Nhạc đã dùng giây phút im lặng ngắn ngủi của anh để chọc cười anh, sau đó lại kéo tay áo của anh đi về phía trước.
Xung quanh rất ồn ào và lộn xộn, cô kéo lấy tay anh, tuy rằng người cô khá nhỏ bé, nhưng cô vẫn luôn bảo vệ anh.
Những người xung quanh qua lại tấp nập nhưng cô không để anh đụng trúng một ai cả.
Thật ra, khi mới bước chân vào khu chợ này, Hứa Đinh Bạch đã muốn từ chối theo bản năng, vì anh không chịu được sự đông đúc, cũng không chịu được sự ồn ào. Nhưng bây giờ, khi anh nghe thấy tiếng cô gái bên cạnh đang lẩm nhẩm về nguyên liệu món ăn, anh lại cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây không đến nỗi phải chịu đựng một cách quá khó khăn.
“Ông chủ, tôm này có tươi không?”
“Đương nhiên là tươi rồi cô gái, cô xem đi, vẫn còn đang nhảy đành đạch đây này.”
“Bao nhiêu tiền một cân vậy?”
...
Cô lại dừng trước một gian hàng khác, khi đang nói chuyện với người khác, một tay cô vẫn giữ chặt lấy anh.
Đôi mắt của Hứa Đinh Bạch hơi rũ xuống, nhưng cuối cùng anh cũng đút tiền mặt trong tay vào túi.
Kệ đi, anh nghĩ, vậy thì đợi lần sau vậy.
“Tớ đã mua đủ các món ăn mặn rồi, bây giờ đi mua thêm một ít rau nữa là được.” Lâm Thanh Nhạc vừa nhận lấy một túi tôm vừa nhìn Hứa Đinh Bạch.
Anh vẫn đang đứng bên cạnh cô, với một thân hình cao ráo và đôi chân dài, một tấm lưng thẳng tắp. Thật ra, nếu anh cứ đứng như vậy, người ta sẽ không dễ dàng nhận ra anh không nhìn thấy đường, chỉ khi anh bắt đầu bước đi, đôi mắt không thấy đường của anh rõ ràng cần cô phải kéo mình, thì mới có thể bị người khác phát giác.
Hứa Đinh Bạch nói: “Tùy cậu.”
“Súp lơ có được không? Tớ xào súp lơ ăn ngon lắm đấy.”
“...Ừm.”
“Vậy thì đi thôi, cẩn thận một chút, trước mặt có một vũng nước.”
Bọn họ cần mua những thứ gì trong chuyến đi này thì Lâm Thanh Nhạc đều đã có tính toán trước, vì vậy cô rất nhanh đã mua đủ tất cả mọi thứ.
Sau khi hai người trở về nhà, trời vẫn còn sớm.
Lâm Thanh Nhạc đặt tất cả nguyên liệu vào bếp trước, chuẩn bị chút nữa sẽ làm bữa tối. Bây giờ nhân lúc còn rảnh rỗi, cô lấy đề thi và sách ra, xem nhà anh như thư viện như lúc trước vậy.
Làm đề thi được một lúc, Lâm Thanh Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua căn phòng có cánh cửa bị che khuất.
Hứa Đinh Bạch ở bên trong đó, nhưng anh lại không có động tĩnh gì. Cô luôn cảm thấy nhà anh còn yên tĩnh hơn cả thư viện.
Nhưng mà, cứ luôn yên tĩnh như vậy cũng sẽ không giống như một ngôi nhà.
“Hứa Đinh Bạch.” Cô hô lên.
Không ai đáp lại, một lúc sau, cô nhìn thấy anh bước đến cửa phòng.
Cô hỏi: “Tớ muốn xem TV, có được không?”
Hứa Đinh Bạch đáp: “Tùy cậu.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nhạc đặt bút xuống, bước tới bật chiếc TV cũ lên, cô bấm vào kênh chiếu phim, vừa hay kênh chiếu phim lúc này đang phát một bộ phim Mỹ.
Trước đây anh đã từng nói rằng có thể sử dụng những bộ phim này để luyện tập khả năng ngoại ngữ của mình.
“Cậu đã làm xong bài tập chưa?” Anh đột ngột hỏi.
Lâm Thanh Nhạc, người chưa làm phần viết văn và câu hỏi phiên dịch tiếng Anh, cảm thấy có chút chột dạ: “Còn một chút nữa...”
“Vậy thì tắt nó đi, làm xong rồi hãy xem.”
Không phải lúc nãy anh vừa nói là tùy cô sao, sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy.
“Còn mấy câu phiên dịch không biết phải dịch như thế nào mới phù hợp.” Lâm Thanh Nhạc có chút do dự và ngập ngừng nói: “Bằng không thì, cậu giúp tớ nhé.”
Hứa Đinh Bạch ngừng lại một lúc: “Cậu tự suy nghĩ đi.”
“Đừng vậy mà… cậu biết tiếng Anh của tớ kém nhất mà.” Thấy anh lại muốn quay về phòng, Lâm Thanh Nhạc liền nhanh chóng đứng dậy kéo anh lại, “Chỉ một lúc thôi, cậu cho tớ tham khảo là được.”
Tay áo của Hứa Đinh Bạch đã bị cô níu lại dường như không muốn buông tha, cuối cùng anh đành phải nhân nhượng mà ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
“Dịch cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói: “Câu này - giữ vững niềm tin rằng sẽ làm việc chăm chỉ không bỏ phí, anh ấy đã trải qua những thăng trầm, cuối cùng đã đạt được thành công. Những thăng trầm phải dịch như thế nào đây?”
“With the belief that his efforts would pay off, he achieved success in the end after going through ups and downs.”
“À...”
Gương mặt Hứa Đinh Bạch rất điềm tĩnh, anh nói: “Trải qua những thăng trầm thì dịch là go through ups and downs.”
“Đúng rồi… sao tớ không nghĩ ra nhỉ.” Lâm Thanh Nhạc nhìn anh với đôi mắt long lanh, cô vừa viết vừa khen anh một cách chân thành: “Cậu thật thông minh.”
Hứa Đinh Bạch sửng sốt một chút rồi nói: “Là do cậu quá ngốc thôi.”
“Ừm, tớ cũng thấy vậy, về môn tiếng Anh thì tớ thật sự rất ngốc.”
Đối mặt với một người đã thành thạo tiếng Anh từ khi còn nhỏ như anh, thì cô chỉ là một người lính mới về mặt này mà thôi...
“Còn nữa.”
“Cái gì?”
Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: “Không phải nói có mấy câu thôi sao? Hỏi một lần luôn đi.”
“Ồ được! Câu này, xã hội hiện đại thể hiện chính mình có thể...”
Trên TV vẫn còn đang chiếu bộ phim tiếng Anh, nhưng Lâm Thanh Nhạc lại không nghe.
Cô nhìn Hứa Đinh Bạch đang dịch từng câu từng chữ tiếng Trung cho mình, giải thích từng từ một cho cô nghe... Đôi khi có thể anh nghĩ rằng những câu đó quá đơn giản, nhưng với cô thì lại không biết nên dịch như thế nào để trở nên dễ nghe, vì vậy anh đã thuận miệng mà mắng cô vài câu, nhưng sau khi mắng xong, anh vẫn rất nhẫn nại để chỉ cô.
Lâm Thanh Nhạc rất thích cách anh phiên dịch một cách nghiêm túc, cô nhìn anh liền cảm thấy trong lòng rất ấm áp, thậm chí ngay cả tiếng Anh cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu nữa.
“Phần viết văn chắc là có thể tự viết được rồi chứ?” Hứa Đinh Bạch nói sau khi đã hoàn thành tất cả các câu phiên dịch.
“Ừm... được.”
“Tiêu đề là gì?”
“Đại khái là Lý Hoa viết thư giới thiệu quê hương của mình cho người bạn Peter ở Anh.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Tớ viết xong rồi đọc cho cậu nghe được không, cậu giúp tớ xem thử có lỗi ngữ pháp nào không.”
“Lâm Thanh Nhạc, cậu thật sự cho rằng tôi là giáo viên của cậu sao?”
“Cũng đúng mà, cậu lợi hại như giáo viên vậy.”
“...”
Sự tin tưởng và ngưỡng mộ mù quáng của cô khiến Hứa Đinh Bạch cảm thấy có chút khó hiểu và rung động. Thật ra anh đã không học gì trong nhiều năm rồi, những gì mà cô nói anh rất giỏi, chẳng qua đó chỉ là một thứ gì đó mà anh còn lưu lại từ quá khứ mà thôi.
“Cậu viết đi, viết xong rồi hãy nói.” Hứa Đinh Bạch đứng dậy, không tiếp tục ngồi ở đây nữa.
Anh biết rằng mình không thể từ chối việc ngồi ở bên cạnh cô, nhưng cũng chính vì anh không thể từ chối, nên thỉnh thoảng anh có chút lo lắng.
Bởi vì nếu đã quá quen thuộc với một số thứ rồi, thì cuối cùng sẽ… luyến tiếc.
——
Một bài văn nhỏ đã làm tốn mất một khoảng thời gian khá dài của Lâm Thanh Nhạc, nhưng thật ra thì bình thường cũng không cần phải mất nhiều thời gian như vậy để viết nó. Chỉ là cô nghĩ lát nữa sẽ phải đọc cho Hứa Đinh Bạch nghe nên muốn viết tốt một chút.
Nhưng sau khi viết xong cũng đã bốn giờ rồi, cô nghĩ rằng mình cần phải bắt đầu chuẩn bị bữa tối, vì vậy cô đã không lập tức đọc bài văn tiếng Anh của mình cho Hứa Đinh Bạch nghe.
Cô đặt bút xuống và đi vào bếp, bắt đầu rửa một số nguyên liệu.
Lâm Thanh Nhạc nấu ăn cũng rất giỏi, mẹ cô Lâm Vũ Phân thỉnh thoảng vì công việc nên phải về muộn, nên cô cần phải chuẩn bị bữa tối cho cả hai người.
Ba món ăn và một món canh đã tốn mất gần một tiếng đồng hồ của cô, sau khi món ăn cuối cùng được đưa lên bàn, cô vui vẻ kéo Hứa Đinh Bạch đến ngồi vào bàn ăn.
Nhưng ngay khi cả hai người vừa định ngồi xuống ăn cơm thì cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Là bà Khương sao?”
Hứa Đinh Bạch định đi ra mở cửa, nhưng lại bị Lâm Thanh Nhạc ngăn lại, “Để tớ ra mở, cậu ngồi xuống đi.”
Lâm Thanh Nhạc lon ton chạy hai bước đến cửa và mở cửa, cô nghĩ đó sẽ là bà Khương, nhưng không ngờ sau khi cánh cửa mở ra, cô đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
Người đứng bên ngoài khi nhìn thấy cô ra mở cửa cũng sững sờ một lúc, đợi đến khi nhìn thấy chiếc bàn bày đầy đồ ăn và Hứa Đinh Bạch đang đứng bên cạnh bàn ăn ở sau lưng cô, vẻ mặt đó đột nhiên khó nén được quái dị.
“Lâm Thanh Nhạc, là ai thế?” Hứa Đinh Bạch không thấy cô lên tiếng liền hỏi.
Lâm Thanh Nhạc khẽ gật đầu với người bên ngoài để chào hỏi, sau đó trả lời Hứa Đinh Bạch: “Yên Đới Dung.”
Hứa Đinh Bạch không có cảm xúc gì, nghe thấy vậy liền đi tới nói: “Cậu đi vào trước đi.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Hả? Được...”
Hứa Đinh Bạch đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Lâm Thanh Nhạc đi đến bàn ăn, từ từ ngồi xuống, nước canh trong veo đang sôi sùng sục và hơi nóng đang phả ra. Lâm Thanh Nhạc chống cằm nhìn chằm chằm vào tô canh, cô thầm nghĩ, có lẽ sẽ không nói chuyện quá lâu đâu, nếu không thì... đồ ăn sẽ nguội mất và không còn ngon nữa.
——
Lúc này, một nam một nữ đang đứng đối diện nhau ở ngoài cửa.
Một người thì mang gương mặt lạnh lùng, còn người kia thì ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
“Giải thích.” Yên Đới Dung nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hai chữ dường như được bật ra khỏi kẽ răng.
Hứa Đinh Bạch hỏi: “Cái gì?”
“Tôi yêu cầu cậu giải thích, tại sao Lâm Thanh Nhạc lại ở trong nhà của cậu? Các cậu đang làm cái gì? Đang nấu ăn sao?”
Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày lại, nhưng rồi lại cười nói: “Tại sao tôi cần phải giải thích những điều này với cậu.”
“Sao lại không cần phải giải thích? Cậu không cho tôi vào nhà cậu cũng không cho tôi đến gần cậu, nhưng dựa vào cái gì mà cậu ta được ở gần cậu chứ? Không phải cậu kiêu căng cao ngạo không để ai giúp đỡ sao! Vậy cậu ta thì sao đây?” Con ngươi của Yên Đới Dung khẽ run lên, bởi vì kích động nên giọng nói của cô ta càng cao hơn.
Hứa Đinh Bạch vẫn không có biểu cảm gì: “Nói xong chưa?”
“Chưa!” Yên Đới Dung siết chặt nắm đấm của mình, “Tôi và cậu đã quen biết nhau từ khi chúng ta mới sinh ra và thân thiết với nhau hơn bất kì ai! Cậu dựa vào đâu mà lại cứ đẩy tôi ra chứ? Hứa Đinh Bạch cậu dựa vào đâu, dựa vào đâu hả!”
“Thân sao, quen sao?” Hứa Đinh Bạch lạnh lùng chế nhạo nói: “Không phải cậu sợ bị người khác biết rằng cậu đến tìm tôi, sợ người khác biết rằng cậu và tôi có liên quan sao. Không phải cậu cảm thấy mất mặt sao, Yên Đới Dung?”
…
Lâm Thanh Nhạc vốn không muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của họ, nhưng độ cách âm của cánh cửa không được tốt lắm, hơn nữa, cô gái ở ngoài cửa suýt chút nữa không nhịn được mà hét lên.
Một lúc sau, bên ngoài yên tĩnh trở lại, sau đó có tiếng người gõ cửa.
Lâm Thanh Nhạc lập tức đi ra mở cửa, Hứa Đinh Bạch bước vào và ngồi xuống bàn ăn.
“Cậu ta đi rồi à?”
“Ừm.” Hứa Đinh Bạch nói, “Ăn cơm thôi.”
“... Được.”
Một bữa ăn rất yên tĩnh, Lâm Thanh Nhạc cảm thấy tâm trạng của Hứa Đinh Bạch có lẽ không được tốt nên không dám mở miệng nói chuyện.
Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Nhạc cũng lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa.
“Để đó đi, tôi sẽ rửa.” Hứa Đinh Bạch nói.
Lâm Thanh Nhạc nói: “Không sao đâu, tớ tiện tay, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Hứa Đinh Bạch không nói một lời, nhưng anh cũng không rời đi, mà cố gắng hết sức giúp cô dọn dẹp đống lộn xộn.
Lâm Thanh Nhạc cũng không ngăn cản anh nữa, bát đĩa cũng chỉ có vài cái, sau khi dọn dẹp bát đĩa đến bồn rửa chén, cô đã rửa xong một cách nhanh chóng.
“Hứa Đinh Bạch, vậy tớ về nhà trước nhé.” Cô đeo cặp sách vào và chào anh.
“Ừm.”
“Cậu...” Lâm Thanh Nhạc như muốn hỏi gì đó, hoặc muốn an ủi anh thêm chút gì đó, mặc dù vừa rồi cô chỉ nghe được vài câu, nhưng suy cho cùng, cô cũng không biết rõ chuyện giữa anh và Yên Đới Dung, “Không có gì, tớ đi trước đây.”
Cô xoay người đi về phía cửa, trong lòng có chút buồn chán, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự xuất hiện của Yên Đới Dung vẫn ảnh hưởng đến bữa tối đáng lẽ phải rất vui vẻ của họ.
“Lâm Thanh Nhạc.” Đột nhiên người ở phía sau gọi cô lại.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy Hứa Đinh Bạch đang đứng giữa phòng khách nhỏ, quay mặt về hướng cô.
“Lúc nãy tôi quên nói.”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Đồ ăn cậu nấu rất ngon.” Giọng nói của Hứa Đinh Bạch lạnh nhạt, nhưng không ngờ lại có chút ấm áp, “Cảm ơn cậu.”