• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Hứa Đinh Bạch ở bên cạnh tai cô, rất gần.



Trong không khí đều là mùi hương của anh, mát lạnh dễ ngửi, khiến người ta cảm thấy yên tâm.



Anh ôm chặt lấy cô, tim Lâm Thanh Nhạc đập như đánh trống, khó khăn nhấn mạnh: "Em muốn nói với anh... công ty nên xây thêm vài cái thang máy, lúc tan làm có rất nhiều người, chờ rất lâu."



"Lần sau sử dụng thang máy của anh."



"... Em không đâu."



Hứa Đinh Bạch cười nhẹ, ôm cô không buông tay. Lâm Thanh Nhạc cũng để tùy ý anh, được ngăn cách bởi một cánh cửa, gác lại những lo lắng của cô ở bên ngoài, ở đây, không ai biết rõ mối quan hệ của họ, cô cũng có thể yên lòng ôm anh.



Lâm Thanh Nhạc nghĩ như vậy, vươn tay ôm lấy eo của anh. Hứa Đinh Bạch hơi ngẩn ra, cái ôm này càng sâu hơn.



"Đã trở về tại sao lại không nói gì?" Lâm Thanh Nhạc hỏi.



"Vốn là ngày kia, nhưng có chút việc nên đã thay đổi."



"Vậy thì anh cũng phải nói với em một tiếng..."



"Trực tiếp gọi em đi lên, nói ở trước mặt em không tốt hơn sao."



Lâm Thanh Nhạc: "Ồ… coi như cũng được."



Hứa Đinh Bạch buông cô ra một chút, trầm mặc nhìn cô: "Chỉ là coi như cũng được?"



"Thế anh còn muốn thế nào—– A..."



Anh đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô một cái.



Lâm Thanh Nhạc ngây người ra nhìn anh, mặc dù nói... lần trước hai người đã hôn nhau, nhưng đó là lần đầu tiên, lần này đột nhiên "tấn công" như vậy, tuy cô rất có dũng khí nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được.



"Anh về rồi, em không phải nên vui sao?" Hứa Đinh Bạch nhìn chằm chằm vào môi cô, nhàn nhạt nói.



Lâm Thanh Nhạc vươn tay xoa xoa cái mũi, nhìn đi chỗ khác: "Rất vui, đương nhiên… rất vui vẻ."



Lúc nói chuyện cô cảm thấy khẩn trương, không tự chủ được mà vươn đầu lưỡi chạm vào nơi anh vừa hôn nhẹ, bờ môi có một tia óng ánh, kiều diễm ướt át.



Hứa Đinh Bạch không có cách nào khống chế được bản thân rời mắt, nhéo cằm cô, xoay mặt cô đối diện với anh: "Lâm Thanh Nhạc."



"Hả?"



"Lần trước... cảm giác thế nào?"



Lâm Thanh Nhạc: "Cái gì?"



Hứa Đinh Bạch cúi đầu xuống, lại hôn lên môi cô: "Cái này."



Lâm Thanh Nhạc dừng lại, suýt chút nữa bị nghẹn tại chỗ: "Này, cái này?"



"Ngày đó là lần đầu tiên nên anh chỉ dựa vào cảm giác, có phải cảm thấy rất bình thường hay không?"



Mặt Lâm Thanh Nhạc đỏ bừng.



Thật lòng mà nói, hôm đó ở khách sạn cô cũng bối rối, có thể sẽ có vết sưng tấy giữa môi và răng, nhưng lúc đó đầu óc trống rỗng, người mềm nhũn, làm gì còn thời gian rảnh để đánh giá.



Lâm Thanh Nhạc xấu hổ đến mức không nói lời nào, Hứa Đinh Bạch nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy rằng mình đã nói đúng.



Hôm đó anh quá vội vàng xao động, hoàn toàn không thể kiềm nén ham muốn trong lòng, nên nụ hôn hẳn không được tốt cho lắm.



"Chuyện này cũng có thể học, anh đã học tập rồi, nhưng anh vẫn cần phải thực hành." Trán của anh chạm vào trán cô, giải thích.



Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, lắp bắp nói: "Cũng, cũng không phải quá bình thường, khá tốt."



"Chỉ là khá tốt, vậy gọi là bình thường."



"..."



Anh đặt tay lên gáy cô xoa đi xoa lại: "Anh sẽ thử nhiều lần hơn, để em cảm thấy thoải mái."



"Anh đừng nói nữa." Lâm Thanh Nhạc vươn tay bịt miệng anh: "Chuyện như này anh cũng phải nói sao…"



"Ừ, đúng vậy. Nói ít làm nhiều."



"..."



Hứa Đinh Bạch mỉm cười, lại hôn một lần nữa.



Chỉ là lần này không phải hôn thoáng qua, mà là đang nghiêm túc "thực hành", tiết tấu của anh chậm lại, chậm rãi câu dẫn, dây dưa cô, xô đẩy, xâm nhập, không để cho cô trốn.



Quá trình này dài dằng dặc lại triền miên, Lâm Thanh Nhạc bị hãm sâu trong đó, không có cách nào thoát khỏi, nếu không có một tay của anh ôm eo cô, cô đã không thể đứng được.



"Ô…ưm..." Cô thoáng đổi hơi, muốn kết thúc.



Nhưng mà vừa tránh đi một chút, một giây sau liền bị túm trở về.



"Đợi một chút… Dừng..."



Cô lùi lại, anh liền đuổi theo cô, cuối cùng trực tiếp đè ép người cô vào phía sau cánh cửa.



Hứa Đinh Bạch cảm thấy nên dừng lại, tuy rằng trong đầu nghĩ như vậy nhưng người lại không thể thả lỏng. Dưới sự nức nở nghẹn ngào của cô, tiết tấu dịu dàng của anh từ từ biến mất, sự dồn dập và lỗ mãng của anh lại không thể kiềm chế được mà lộ ra.



Lâm Thanh Nhạc dựa vào cửa không thể lùi được nữa, bị kéo lại đón nhận một nụ hôn khác.



Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô cảm thấy đầu lưỡi mình đã tê dại.



"...Ở đây không thích hợp cho lắm." Hứa Đinh Bạch buông cô ra, lông mày khẽ cau lại.



Hiện tại Lâm Thanh Nhạc có chút muốn mắng người, hôn lâu như vậy mới nói chỗ này không thích hợp sao!!!



Ong ong–––



Điện thoại rung lên.



Hứa Đinh Bạch lấy ra nhìn, một bên kéo tay Lâm Thanh Nhạc đến ghế sô pha, một bên trả lời điện thoại.



"Alo."



"Cậu đã về rồi phải không?" Hạ Đàm ở phía đầu dây bên kia hỏi.



"Ừ, đang ở công ty."



"Buổi tối đến nhà của tôi ăn cơm đi."



Hứa Đinh Bạch: "Bây giờ tôi đang ở cùng Lâm Thanh Nhạc."



"Thế sao, vậy không phải khéo luôn rồi sao! Cùng nhau tới đi."



"Không được."



"Sao lại không được… cậu đừng nói chuyện với tôi, để cho Thanh Nhạc nghe điện thoại đi."



Hứa Đinh Bạch liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc, mặt Lâm Thanh Nhạc nghi hoặc: "Ai thế?"



"Hạ Đàm."



Hạ Đàm: "Ai da, cậu đừng giữ điện thoại, để cho Thanh Nhạc trả lời..."



Hứa Đinh Bạch đưa điện thoại cho cô.



Lâm Thanh Nhạc: "Alo?"



"Thanh Nhạc, hôm nay cô ở cùng với Hứa Đinh Bạch vậy thì hai người đến nhà tôi ăn cơm đi, hôm nay tôi tự mình xuống bếp nấu ăn. À đúng rồi, Tiểu Tuyền cũng nói đã lâu không gặp cô, cho nên nó rất muốn gặp cô."



"Thật sao?"



"Đúng vậy, hai người phải đến… tay nghề của tôi không thể không có ai biết đến."



"Ừ... thế được."



"Được! Vậy hai người nhanh lên...!"



"Ừm."



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Nhạc trả lại điện thoại cho Hứa Đinh Bạch, nhưng vừa nhìn lên, cô phát hiện ra rằng ánh mặt Hứa Đinh Bạch đang nặng nề nhìn cô.



Cô sửng sốt: "Anh làm sao thế?"



"Em thật đúng là đồng ý."



"Hạ Đàm rất nhiệt tình… Hơn nữa anh vừa trở về, đi đến đó một chút cũng tốt mà."



Hứa Đinh Bạch: "Cũng bởi vì anh vừa mới trở về, cho nên chỉ cần hai chúng ta ở với nhau là được rồi."



"Ồ." Lâm Thanh Nhạc không nhịn được nở nụ cười: "Anh nói như thế thì… nhưng em cũng muốn gặp Tiểu Tuyền và Dương Dương mà. Không sao đâu… hai người chúng ta… tương lai còn dài mà."



Tương lai còn dài.



Hứa Đinh Bạch nắm chặt tay Lâm Thanh Nhạc, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ cảm thấy từ này dễ nghe đến như vậy.



"Được rồi, chúng ta đi nhanh đi, thật ra em cũng hơi đói bụng." Lâm Thanh Nhạc đứng dậy, rồi nắm lấy tay anh để kéo anh lên. Mà Hứa Đinh Bạch bị lời nói vừa rồi của cô dỗ dành đến vui vẻ, rất nghe lời mà đi theo cô đến cửa phòng làm việc.



Lâm Thanh Nhạc vươn tay muốn mở cửa, nhưng đột nhiên lại dừng lại: "Không được nắm tay, anh buông em ra đi."



Hứa Đinh Bạch: "Sao không được nắm tay?"



"Bước ra khỏi cái cửa này thì không được nắm tay nữa, nếu không thì, Hứa tổng với cấp dưới yêu đương, bị mọi người biết sẽ không tốt."



Hứa Đinh Bạch: "Không tốt chỗ nào?"



"Thì… chính là cảm giác không tốt… mỗi công ty đều không đề cao tình yêu văn phòng."



Hứa Đinh Bạch: "Anh không có ở cùng một văn phòng với em."



Lâm Thanh Nhạc liếc anh: "Đây không phải là trọng điểm."



Hứa Đinh Bạch hơi nhíu mày: "Vậy cái gì mới là trọng điểm?"



"Trọng điểm là chuyện này không đáng để công khai, hơn nữa nếu bị người khác biết, đoán chừng chúng ta sẽ bị nhìn như một con gấu trúc, chuyện này ảnh hưởng đến công việc của em."



Cô nói nghiêm túc, Hứa Đinh Bạch vươn tay nhéo nhéo mặt cô, đùa giỡn: "Vậy công việc quan trọng, hay là anh quan trọng?"



Lâm Thanh Nhạc trố mắt: "Hứa tổng, lời này sao có thể nói ra từ miệng anh, em bán mạng là vì ai hả… còn không phải vì công ty của anh sao."



"Vậy phải trách anh rồi."



"Đương nhiên, ai bảo anh là ông chủ của công ty này chứ." Lâm Thanh Nhạc lấy tay của anh ra: "Hứa tổng, sau khi đi ra ngoài, phải giữ khoảng cách an toàn đó có biết không?"



Hứa Đinh Bạch cười nhẹ, dung túng nói: "Đã biết, phó giám đốc Lâm."



——



Hạ Tuyền đã giành được hạng thứ nhất trong cuộc thi dương cầm ngày hôm nay, vì để chúc mừng nên Hạ Đàm đã tự tay nấu một bữa ăn cho em trai mình.



Khi Lâm Thanh Nhạc và Hứa Đinh Bạch đến nhà của anh ta, món ăn cuối cùng đã được mang ra.



"Hai người đến đúng lúc lắm, nhanh lên, nếm thử món thịt kho tàu này của tôi xem như thế nào..." Nói còn chưa dứt lời, Hạ Đàm đang vui vẻ đột nhiên cứng đờ, anh ta để đồ ăn trong tay xuống, nhìn hai người đang nắm tay nhau đi tới.



Lâm Thanh Nhạc nhận ra ánh mắt của anh ta, muốn rút tay ra, nhưng Hứa Đinh Bạch lại nắm chặt hơn.



"Tôi… hai người." Hạ Đàm cởi bỏ tạp dề rồi bước tới, cúi người nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của hai người: "Chuyện này là sao? Hai người đang làm gì?"



Hứa Đinh Bạch: "Á, quên thông báo cho cậu, năm trước chúng tôi đã ở bên nhau."



Hạ Đàm khiếp sợ: "Chuyện này cũng có thể quên?! Cậu không phải nên khoe với tôi đầu tiên sao?"



Hứa Đinh Bạch nở nụ cười: "Khoe bây giờ cũng vậy thôi."



"..."



Lâm Thanh Nhạc có chút ngượng ngùng: "Tiểu Tuyền đâu?"



Hạ Đàm: "Ở trong phòng… Không phải, Thanh Nhạc, tại sao cô lại ở bên cậu ta… quá tiện nghi cho cậu ta rồi! Thật quá qua loa! Đến đây, nói cho tôi biết cô đã bị cậu ta lừa như thế nào!"



Lâm Thanh Nhạc: "Tôi, tôi đi xem Tiểu Tuyền trước! Anh hỏi anh ấy đi!"



"Này này, đừng đi..."



Hứa Đinh Bạch túm chặt lấy Hạ Đàm lại: "Sao, cậu có ý kiến gì?"



Hạ Đàm quay đầu lại nhìn anh, âm trầm nói: "Tôi chỉ là muốn biết cậu giở trò gì với người ta thôi, mới có một năm mà đã ở bên nhau!"



Hứa Đinh Bạch buông anh ta ra, nói sâu xa: "Tôi không làm gì cả, chỉ là hấp dẫn lẫn nhau mà thôi. À, có lẽ tôi nói với cậu như vậy, cậu cũng không hiểu được."



Hạ Đàm: "..."



Khi Lâm Thanh Nhạc bước đến cửa thư phòng, còn nghe thấy tiếng Hạ Đàm đang mắng Hứa Đinh Bạch ở bên ngoài, cô sờ mũi, sau đó gõ cửa thư phòng.



Cửa thư phòng không đóng, Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy Hạ Tuyền đang đeo tai nghe và Dương Dương ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu ta.



"Tiểu Tuyền."



Hạ Tuyền vội vàng tháo tai nghe xuống: "Chị Thanh Nhạc? Đợi chút, em gọi điện thoại."



Lâm Thanh Nhạc: "Em cứ làm chuyện của em đi, chị xem Dương Dương một chút."



"Dạ." Hạ Tuyền nói với người ở đầu tai nghe bên kia: "Tớ ở đây, một người chị vừa tới đây, đúng, là người của căn cứ chó dẫn đường…"



Hạ Tuyền nói chuyện với bạn bè bằng tai nghe, Lâm Thanh Nhạc cũng không quấy rầy, ngồi xổm xuống sờ đầu Dương Dương.



Dương Dương rất quen thuộc với cô, thân mật dựa vào trên tay cô.



Một phút sau, Hạ Tuyền cúp điện thoại: "Chị, chị đã đến, món ăn của anh trai em đã làm xong chưa?"



Lâm Thanh Nhạc: "Cũng gần xong rồi, chị nghe nói em đã giành được hạng nhất trong cuộc thi dương cầm quốc gia, rất giỏi..."



Hạ Tuyền: "Cũng, cũng bình thường thôi ạ, thật ra chiến thắng cũng không đặc biệt vinh dự lắm, thân thể của Dĩ Tư đột nhiên không thoải mái nên không tới, nếu không thì, cậu ấy cũng có thể là người chiến thắng."



Lâm Thanh Nhạc: "Dĩ Tư?"



"Đúng vậy, Dương Dĩ Tư, có lẽ chị đã gặp qua, chính là người mà lúc trước đã học cùng em ở trung tâm âm nhạc."



Vừa nói như vậy, Lâm Thanh Nhạc cũng nhớ rằng lúc trước khi cô đi cùng Hạ Tuyền đến lớp, cô đã thấy cậu có quan hệ tốt với một cô gái.



"Ồ, chị nhớ ra rồi, lần đó chị đã nhìn thấy em chơi bốn tay liên đạn với cô bé."



Hạ Tuyền có chút ngượng ngùng: "Vâng… chính là cậu ấy."



Hạ Tuyền mặc dù không nhìn thấy nhưng tính tình của cậu rất cởi mở, rất khó để nhìn thấy cậu ngượng ngùng, cho nên dáng vẻ xấu hổ hiện tại của cậu ta rất khó nhìn thấy.



Lâm Thanh Nhạc sửng sốt: "Cho nên, vừa rồi người mà em nói chuyện điện thoại là cô bé đó à?"



Hạ Tuyền: "Hả? Làm sao chị biết."



Lâm Thanh Nhạc: "Đoán, nhìn em rất vui vẻ."



"Vâng… Cậu ấy gọi điện thoại tới chúc mừng em."



"Xem ra em rất thích cô bé đó."



Lâm Thanh Nhạc chỉ thuận miệng nói đùa một câu, không ngờ cậu nhóc đang ngồi trước mặt lại đột nhiên trở nên mất tự nhiên: "Nhỏ, nhỏ tiếng một chút! Đừng để anh trai em nghe thấy, em thật sự, thật sự rất thích, nhưng chị ơi, chị đừng nói ra trước mặt anh trai em."



Lâm Thanh Nhạc: "Tại sao?"



"Nếu anh trai em biết thì nhất định sẽ đi gặp người ta, lại còn làm một số đồ vật sặc sỡ, em không muốn... Nếu để cho Dĩ Tư biết em cũng thích cậu ấy, vậy thì phải làm sao bây giờ...!"



"Cũng? Cô bé đó thích em sao?"



Hạ Tuyền im lặng một lúc, hai má có chút hồng: "Vâng, cậu ấy đã từng nói... cậu ấy thích em."



Lâm Thanh Nhạc khó hiểu: "Thế để cho cô bé biết em cũng thích cô bé thì không tốt sao?"



"Đương nhiên là không tốt rồi." Hạ Tuyền siết chặt nắm đấm, thấp giọng nói: "Em không nhìn thấy được, sao có thể nói chuyện này… Hơn nữa cậu ấy tốt như vậy, tại sao lại thích em… Em không muốn liên lụy cậu ấy."



Lâm Thanh Nhạc lập tức cứng người, tại khoảnh khắc này, chàng trai trước mặt cô dường như trùng lặp với chàng trai trong trí nhớ của cô, cùng một tình huống... cùng một lời nói.



Cô hơi hé miệng, muốn an ủi Hạ Tuyền nói sẽ không đâu, cô bé đó thích em là thích tất cả của em, sẽ không cảm thấy em đang liên lụy cô bé.



Nhưng cô làm sao cũng không nói nên lời.



Cô không có cách nào khuyến khích Hạ Tuyền, bởi vì chuyện này sẽ liên lụy đến vận mệnh của cả hai...



"Chị, em như thế này tốt hơn hết là đừng đi thích người khác, chị thấy có đúng không? Nếu không thể bảo vệ được người mình thích thì tại sao em phải làm chậm trễ cậu ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK