Cô nghĩ kỹ rồi, đi xem bệnh viện ở Khê Thành trước đã, nếu không giải quyết được, về sau sẽ nghĩ biện pháp đến bệnh viện tốt hơn.
Cùng lúc đó, cô vẫn luôn chờ mong kết quả cuộc thi. Giải nhất được một vạn có lẽ không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề, thế nhưng ít ra có thể cho bọn họ đến bệnh viện để khám trước xem sao.
Cuối cùng, sau tiết tự học buổi tối thứ năm, Lâm Thanh Nhạc biết được tin tức từ giáo viên Vật lý.
Không phụ sự mong đợi của cô, cô thật sự lấy được giải nhất!
Biết được tin tức này Lâm Thanh Nhạc rất vui, bất chấp phải về nhà nhưng cô vẫn lập tức chạy đến nhà Hứa Đinh Bạch.
Đây là hy vọng của bọn họ, cô muốn nói cho anh đầu tiên!
Hết tiết tự học buổi tối đã là 10 giờ, đến lúc cô chạy đến hẻm nhỏ nhà anh đã là 10 giờ rưỡi.
Nơi này tương đối hẻo lánh, chủ yếu đều là người già sống ở đây, thời gian này căn bản là không có ai đi lại, Lâm Thanh Nhạc đi dọc theo hẻm nhỏ, cuối cùng cũng đến nhà của Hứa Đinh Bạch.
Chạy một hơi đến tầng 8, cô thở hồng hộc, sau khi điều chỉnh hô hấp ở ngoài cửa thì giơ tay gõ cửa.
Uỳnh!
Có tiếng thứ gì đập vào cửa ở bên trong, Lâm Thanh Nhạc hoảng sợ. Cô dán sát vào cửa, nghe được bên trong có âm thanh đánh nhau.
Đầu óc Lâm Thanh Nhạc ngây ngốc, cô duỗi tay lấy chìa khoá dự phòng, trực tiếp mở cửa đi vào.
“Hứa Đinh Bạch cậu sao thế...”
Lâm Thanh Nhạc còn chưa dứt lời, bởi vì mắt cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô hoảng sợ đến không nói được.
Trong phòng khách không chỉ có một người là Hứa Đinh Bạch.
Trước mắt anh là một người đàn ông trung niên, người đàn ông mặc áo màu xám, tóc tai lộn xộn, người đầy mùi rượu. Mà lúc này, Hứa Đinh Bạch ngồi dựa vào tường dưới sàn nhà, khoé miệng bầm tím...
Bởi vì nghe được tiếng của cô, sắc mặt Hứa Đinh Bạch dưới đất ngay lập tức trắng xanh, anh nhìn cô, mang theo khủng hoảng và vội vàng: “Cậu đến làm gì?”
Anh bị thương.
Lâm Thanh Nhạc chậm chạp nhìn về phía người đàn ông trung niên, bỗng hiểu rõ, người này là người ngày đó cô gặp ở cầu thang, cũng chính là ba của Hứa Đinh Bạch.
Mà hiện tại, ba anh đang đánh anh.
Như vậy những lần trước... Cô còn nhớ rõ trước đây lần đó anh cũng bị đánh đến mức cả người bị thương nhưng khi đó anh không nói là ai, cô cho rằng anh ở bên ngoài bị Chương Dịch Khôn hay là mấy tên côn đồ bắt nạt.
Thế nhưng thì ra, người thực sự khi dễ anh lại là ba của anh?
“Ông đang làm gì thế?” Lâm Thanh Nhạc xông đến, lập tức đứng trước Hứa Đinh Bạch che chắn anh: “Ông, thế mà ông lại đánh cậu ấy!”
Vừa rồi Hứa Đinh Bạch bị đạp một phát vào bụng, thậm chí lúc này còn không đứng dậy được: “Lâm Thanh Nhạc, cậu đi đi!”
“Ông ta là ba cậu, ông ta là ba cậu đúng không?” Lâm Thanh Nhạc rơi nước mắt, gắt gao túm chặt góc áo của anh: “Hứa Đinh Bạch, cậu đi theo tớ đi...”
“Đây không phải Đới Dung, tao còn tưởng đám người nhà họ Yên kia cho phép con gái họ đến tìm mày.” Ba Hứa Đinh Bạch cũng chính là Hứa Hoành Thành cười nói: “Hứa Đinh Bạch, mày cũng có bạn à?”
Hứa Đinh Bạch đẩy Lâm Thanh Nhạc sang một bên: “Đi ra ngoài.”
Hứa Hoành Thành uống rượu nên giọng âm trầm: “Cô gái nhỏ, đã muộn rồi mau về nhà đi.”
“Cậu ấy là con của ông! Cậu ấy không nhìn thấy! Tại sao ông có thể đối xử với cậu ấy như vậy!” Lâm Thanh Nhạc bò về, nhìn Hứa Hoành Thành: “Ông không đưa cậu ấy đi khám bác sĩ còn chưa nói thế mà ông còn đánh cậu ấy! Ông đúng thậtlà bị điên rồi!”
“Cô nói gì? Tôi không đưa nó đi gặp bác sĩ?” Hứa Hoành Thành trừng mắt, bởi vì uống nhiều rượu, sắc mặt ông ta vừa trắng lại vừa đỏ nhìn vô cùng đáng sợ: “Cô nói tôi không đưa nó đi gặp bác sĩ? Cô có biết tôi còn nợ bao nhiêu không? Cô có biết mỗi ngày của tôi phải trải qua như thế nào không? Bộ dáng ma quỷ này của tôi lấy gì để cứu nó? Con mẹ nó tôi đây còn chưa đủ thảm sao? Còn trách tôi!”
“Nhưng liên quan gì đến cậu ấy! Cậu ấy gặp tai nạn cũng tại mấy người!”
Hứa Hoành Thành híp mắt, cúi người nhìn Lâm Thanh Nhạc: “Cô thì biết cái gì! Hả? Tôi cho nó mạng sống, hiện tại tôi còn nuôi nó, là tôi sai sao?”
Mùi rượu xộc vào mũi, Lâm Thanh Nhạc lùi lại, người đàn ông trước mặt vừa say vừa điên cuồng, khiến người ta sợ hãi.
“Lâm Thanh Nhạc, cậu đi trước đi... Tôi sẽ liên lạc với cậu sau, cậu yên tâm, không sao đâu.” Hứa Đinh Bạch nói nhỏ ở phía sau cô, vì áp lực nên hơi dồn dập.
Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn khuôn mặt bị thương của anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống: “Tớ giành được giải nhất... Hôm nay tớ đến đây để nói chuyện này với cậu, bây giờ cậu đi với tớ được không?”
“Tôi sẽ đi cùng cậu, về sau chắc chắn tôi sẽ đi cùng cậu.” Hứa Đinh Bạch dùng sức đẩy cô: “Nhưng cậu nghe lời, bây giờ đi ra ngoài.”
Lâm Thanh Nhạc bị đẩy ngã ra sàn nhà.
“Mày muốn đi với ai?” Hứa Hoành Thành khom lưng, lập tức túm cổ áo anh, kéo anh từ dưới sàn nhà lên: “Con mẹ nó mày như vậy mà còn muốn đi với ai? Mày xứng sao?”
Vừa rồi Hứa Đinh Bạch đã đánh một trận với ông ta, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên anh rơi vào thế hạ phong...
Cả người đều đau, nhưng trong lúc bị kéo lên, anh hoảng loạn bởi vì Lâm Thanh Nhạc còn chưa đi, cô chưa từng thấy cảnh như vậy, cô sẽ sợ hãi.
“Ông buông cậu ấy ra!” Lâm Thanh Nhạc không thể chịu được khi thấy Hứa Đinh Bạch bị đối xử như vậy, ngay lập tức bò dậy từ dưới sàn nhà, chạy đến túm cánh tay Hứa Hoành Thành.
Vốn dĩ Hứa Hoành Thành uống rượu nên không có lý trí giờ lại còn bị Lâm Thanh Nhạc làm phiền, ông ta quăng Hứa Đinh Bạch xuống, lập tức đến túm lấy cô.
“Mày là ai? Hả? Dám quản chuyện nhà chúng tao?”
Lâm Thanh Nhạc đối với Hứa Hoành Thành là quá nhẹ nhàng, ông ta tuỳ ý túm cô lên, sau đó ấn Lâm Thanh Nhạc vào cửa kính ban công.
“Ông đừng động đến cậu ấy!” Hứa Đinh Bạch khó khăn bò từ dưới đất dậy muốn đi ngăn cản ông ta... Nhưng anh bất lực bị Hứa Hoành Thành đá văng.
Anh bị va đập mạnh vào kệ TV!
Trong đầu Hứa Đinh Bạch lúc này có một khát vọng mãnh liệt rằng anh có thể nhìn được!
“Nó hình như rất để ý đến mày? Mày đến vào giờ này, xem ra đã gặp nhau rất nhiều lần.” Hứa Hoành Thành mở cửa ban công ném Lâm Thanh Nhạc ra bên ngoài.
Gió ở ban công rất lớn, Hứa Hoành Thành quay người lại, muốn tiếp tục quay lại dạy dỗ Hứa Đinh Bạch.
Nhưng vừa mới đi được một bước, đột nhiên gáy ông ta bị cái gì đập vào, ông ta ngây người, quay đầu nhìn cô gái tùy tiện cầm cái gậy gỗ bị vứt bỏ ở ban công.
Hai mắt cô đỏ ngầu nhưng không hề lùi bước.
Vốn dĩ đầu ông ta đã rất đau, lúc này lại càng đau hơn. Hứa Hoành Thành tức giận, xoay người xông tới, ông ta dễ như trở bàn tay mà giật gậy gỗ trong tay Lâm Thanh Nhạc vứt đi, ấn người cô lên lan can.
“Đánh tao, mày còn dám đánh tao! Mày cho rằng mày là ai?” Mắt Hứa Hoành Thành đỏ ngầu, nói năng lộn xộn: “Đây đều là do mày tạo nghiệt, không liên quan đến tao! Là mày một hai phải làm chuyện đó! Là mày khiến công ty phá sản! Hiện tại mày nói tự sát là tự sát, nói chết là chết, rồi cục diện rối rắm này ai dọn dẹp? Ha, vậy mày để lại cho tao làm gì! Hả? Con trai mày cũng không cần đúng không? Được! Con mẹ nó tao đây cũng không cần!”
Lâm Thanh Nhạc bị chế trụ, không thể cử động, cuối cùng cô khó khăn túm được ngón út của ông ta, dùng sức bẻ!
“A...” Hứa Hoành Thành bị đau nên đành buông ra, Lâm Thanh Nhạc nhân cơ hội này chạy sang bên cạnh.
Hứa Hoành Thành thấy cô dám trốn, hung ác đuổi theo cô, cơ thể bé nhỏ của Lâm Thanh Nhạc tránh né ngồi xổm xuống một chỗ...
Vừa say rượu vừa tức giận đến đỏ mắt, ông ta đi thật sự rất nhanh, hoảng hốt khua tay tìm kiếm phía trước, nửa người trên đã với ra ngoài lan can.
Ông ta cứ như vậy không có dừng lại, dường như bên ngoài kia không phải là nhà cao tầng mà giống như có thứ gì đó ông ta rất căm ghét...
Lâm Thanh Nhạc ngồi xổm trên mặt đất tự bảo vệ bản thân, cô không bị ông ta bắt lại, cũng không bị ông ta bóp chặt cổ... Cô vẫn ở chỗ này, trơ mắt nhìn bóng dáng màu đen lướt qua lan can ban công không tính là cao, bên tai nghe thấy một trận gió thổi ngoài ban công.
Cái gì cũng không có.
Chỉ có một tiếng động.
“Lâm Thanh Nhạc!” Hứa Đinh Bạch từ bên trong đi ra, anh không đứng dậy được, chỉ ở cửa kính, duỗi tay thăm dò phương hướng của cô.
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, dường như đã nhận ra điều gì, từ từ đứng lên.
Tầng 8, cao hơn 20 mét.
Gió vẫn gào thét, mắt cô nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở phía dưới tối tăm, còn có một cơ thể.
“Cậu ở đâu? Cậu sao rồi?”
“Tớ ở đây!” Lâm Thanh Nhạc mở to hai mắt nhìn, chìa tay nắm lấy tay anh.
Hứa Đinh Bạch nắm lấy tay cô, lập tức kéo cô qua đó: “Ông ta có làm cậu bị thương không?”
“Hứa Đinh Bạch...” Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: “Ông ta, ông ta rơi xuống.”
Lâm Thanh Nhạc nói đến đây thì không không chế được mà run rẩy, giọng cô rất nhỏ, cũng không thể tin được và hiện đang vô cùng hoảng sợ.
Hứa Đinh Bạch chấn động, vừa rồi anh ở bên trong nghe được âm thanh va chạm ở bên ngoài, lúc đó anh cũng không đoán được là sẽ xảy ra chuyện này. Anh nắm chặt tay cô: “Cái gì?”
Hô hấp của Lâm Thanh Nhạc dồn dập: “Tớ nói, ông ta rơi xuống, ba cậu rơi xuống! Ông ta, vừa rồi ông ta muốn xông tới bắt tớ… Nhưng tớ trốn được, tớ cũng không biết tại sao lại thế này, đột nhiên ông ta… Không, không phải tớ, tớ không có đẩy ông ta.”
Cả người Lâm Thanh Nhạc đều rối loạn, tại sao ông ta lại rơi xuống, cô không có đẩy ông ta mà... Hay là do cô không cẩn thận?
Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm Hứa Đinh Bạch, sợ cảm xúc của anh sẽ mất khống chế.
Dù sao đó cũng là ba anh, chắc chắn anh sẽ...
“Đừng nói lớn tiếng.” Đột nhiên Hứa Đinh Bạch nói nhỏ.
Lâm Thanh Nhạc lập tức mím chặt môi.
Hứa Đinh Bạch: “Lâm Thanh Nhạc, cậu nghe tôi nói, vừa rồi là ông ta nhảy từ trên ban công xuống, đúng không?”
“Không phải, bởi vì ông ta muốn bắt tớ, ông ta không cẩn thận...”
“Là ông ta nhảy xuống!” Hứa Đinh Bạch cắt ngang lời cô, gằn từng chữ một: “Nói với tôi, là tự ông ta nhảy xuống.”
Lâm Thanh Nhạc không hiểu, cô cực kỳ sợ hãi nhìn anh.
“Được rồi, cậu không cần nói, bởi vì cậu không biết, cái gì cậu cũng không biết.”
Cảm xúc của Hứa Đinh Bạch không như cô suy nghĩ trước đó, thậm chí, anh rất bình tĩnh.
Anh nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Hôm nay cậu có đem gì đến nhà tôi không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Tớ, tớ mang cặp sách, trên sàn nhà.”
“Ừ, vậy cậu đeo cặp sách lên lưng đi, nhìn xem trên sàn nhà còn rơi đồ gì của cậu không, nhìn kỹ vào, cầm hết đồ của cậu đi đi.”
“...”
“Trên bàn ăn có khăn lông, cậu lấy lại đây, lau sạch những chỗ cậu từng chạm qua đi.”
“...Cái gì?”
“Cậu nghe theo tôi, chỉ cần làm vậy thôi.” Hứa Đinh Bạch: “Những chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
“Hứa Đinh Bạch...”
“Mau lên, lau xong thì về đi. Tối nay, cậu chưa từng đến đây, nhớ chưa?”
Lâm Thanh Nhạc: “Nhưng còn ba cậu...”
“Tôi biết, là ông ta tự nhảy xuống.” Hứa Đinh Bạch cắn răng: “Ông ta uống quá nhiều rượu, không khống chế được cảm xúc nên nhảy xuống.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, lập tức hiểu được ý của anh. Cô cúi đầu khóc.
Hứa Đinh Bạch không chịu được khi nghe cô khóc, anh thấy trái tim mình như muốn vỡ ra. Anh sờ đầu cô, trấn an: “Cậu đừng sợ, cậu không làm gì sai, là ông ta gieo gió gặt bão.”
...
Cuối cùng, Lâm Thanh Nhạc vẫn nghe theo lời anh, loại bỏ hết dấu vết của mình có thể lưu lại ở nhà Hứa Đinh Bạch.
Cô mang cặp sách lên, đứng ở cửa nhìn anh.
“Đi đi, mau về đi, những lời tôi nói vừa nãy cậu đã nhớ kỹ chưa?”
Lâm Thanh Nhạc: “Ừ… Nhưng còn cậu thì sao, cậu bị thương, cậu phải đến bệnh viện.”
“Ngày mai sẽ có người đến.” Hứa Đinh Bạch thấp giọng nói: “Cậu chỉ cần cái gì cũng không biết là được, hai ngày tiếp theo cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
“Nhưng tớ...”
“Không phải cậu muốn tôi nhìn thấy cậu sao?” Hứa Đinh Bạch nở nụ cười: “Hiện tại tôi cũng rất muốn nhìn thấy cậu, đợi xử lý xong chuyện này, tôi nghe theo cậu, chúng ta đến bệnh viện.”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừm, chắc.”