• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xuống tầng, tiệc rượu cũng đã gần kết thúc.



Tổng giám Thành tập hợp mọi người lại, mở một cuộc họp ngắn.



"Được, trước tiên như vậy đã, có gì mai chúng ta nói tiếp. Hôm nay tất cả mọi người đều vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi."



Tổng giám Thành nói xong, Lâm Thanh Nhạc liền cùng mấy nữ đồng nghiệp đi vào trong thu dọn đồ của mình, chuẩn bị ra về.



Muốn ra cửa phải đi qua chỗ tổ chức tiệc rượu ban nãy, lúc mấy người tới đó, Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch và Hạ Đàm đang đứng với nhau.



"Phó giám đốc Lâm." Hạ Đàm đột nhiên vẫy tay với cô.



Lâm Thanh Nhạc đành phải dừng bước, nói đồng nghiệp về trước, cô đi tới chỗ hai người họ.



Cô nhìn thấy Hứa Đinh Bạch liền nghĩ đến cảnh ban nãy ở tầng hai, có chút không được tự nhiên: "Hai người vẫn chưa về sao?"



"Buổi tối về cũng không có việc gì, không vội." Hạ Đàm nói, "Thanh Nhạc, tối nay cô rất đẹp đó nha."



Lâm Thanh Nhạc trả lời: "Cảm ơn, Hạ tổng hôm nay cũng rất đẹp trai."



"Thật sao, vậy tối nay tôi và Hứa tổng của chúng ta, ai đẹp trai hơn?"



Lâm Thanh Nhạc ngẩn người: "Hả?"



"Đương nhiên là anh đẹp trai hơn rồi, Hạ Đàm." Đột nhiên có một giọng nói vang lên.



Ba người quay lại nhìn thì thấy Triệu Tử Ái đang đi tới.



Hạ Đàm ho nhẹ: "Tử Ái, sao cô còn ở đây, các vị khách khác của chúng tôi đều đã về hết rồi."



Triệu Tử Ái đưa mắt nhìn Hứa Đinh Bạch: "Tôi nói ba tôi về trước, tôi ở lại nói chuyện với bạn một chút."



Hạ Đàm: "Ra vậy."



"Mấy người đang nói chuyện gì vậy?"



"Không có gì, chỉ tùy tiện nói vài câu thôi."



Triệu Tử Ái nhìn Lâm Thanh Nhạc một chút, nói: "Vậy tối nay mọi người có hẹn không, hay là cùng nhau đi ăn chút gì đó đi? Hứa Đinh Bạch, tối nay em không có ăn gì ở chỗ anh, anh phải mời em đi ăn đấy."



Hứa Đinh Bạch: "Hạ Đàm, cậu đi đi."



Hạ Đàm nói: "...Được."



Triệu Tử Ái sững sờ, giọng nói sắc bén: "Hứa tổng, anh cũng thật keo kiệt. Hôm nay em là khách đấy, anh mời em một bữa cũng đâu có sao."



Hứa Đinh Bạch thản nhiên nhìn cô ta: "Thật xin lỗi cô Triệu, tôi còn có chút việc cần giải quyết. Hạ Đàm hôm nay cũng là chủ nhà, cậu ta đi ăn với cô cũng giống như tôi vậy."



"Hứa Đinh Bạch! Anh biết rõ là không giống." Triệu Tử Ái cuối cùng cũng nhịn không nổi, sắc mặt thay đổi: "Lần trước em đưa cơm đến công ty anh, anh không ăn còn chưa nói, hôm nay anh lại như vậy, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn sao?"



Hạ Đàm đưa tay sờ mũi, anh ta biết ngay kiểu gì vị đại tiểu thư này cũng không nhịn được.



Hứa Đinh Bạch nhíu mày: "Tôi có chuyện gì phải nói với cô sao?"



"..."



Hứa Đinh Bạch không thèm để ý đến cô ta, tầm mắt nhìn xuống giày của Lâm Thanh Nhạc, đột nhiên nói: "Vẫn chưa đổi giày?"



Lâm Thanh Nhạc đang im lặng đứng một bên đóng vai người xem, không nghĩ rằng câu chuyện đột nhiên hướng về phía mình: "Hả? Tớ, tớ về bây giờ, lát nữa ngồi xe nên không sao."



Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, kéo cổ tay cô: "Đi xe ngoài không an toàn, tôi đưa cậu về."



Toàn thân Lâm Thanh Nhạc run lên, người đầu tiên cô quay lại nhìn chính là Triệu Tử Ái. Mà ánh mắt cô ta nhìn cô giống như muốn xông lên xé cô ra làm hai vậy.



Cái cảm giác quen thuộc đáng chết này.



Lâm Thanh Nhạc nói: "Không, không cần, không phải cậu vừa nói còn có việc cần giải quyết sao. Cậu cứ làm việc của mình đi, tớ tự mình về được!"



Hứa Đinh Bạch trả lời: "Chuyện tôi nói chính là đưa cậu về."



"..."



"Đi thôi."



Hứa Đinh Bạch kéo Lâm Thanh Nhạc về phía cửa.



Triệu Tử Ái kinh ngạc nhìn, lúc lâu mới phản ứng được: "Hứa Đinh Bạch!"



Hạ Đàm vội vàng chạy theo: "Cô đã không cần tôi ăn cơm cùng vậy tôi đi trước đây, gặp lại sau!"



Triệu Tử Ái: "Này!"



Lúc Hứa Đinh Bạch và Lâm Thanh Nhạc ra đến chỗ gửi xe thì Hạ Đàm cũng đuổi theo kịp.



"Hứa Đinh Bạch, cái đồ không có đạo đức kia, cậu còn để tôi đi ăn cơm với cô ta?"



Hứa Đinh Bạch quay đầu nhìn anh ta: "Không phải lúc đó cậu cũng đồng ý nhanh lắm sao, tôi còn tưởng cậu tình nguyện đi chứ."



Hạ Đàm đầu hàng: "Đại ca à? Cậu thấy tôi tình nguyện ở chỗ nào vậy?"



Hứa Đinh Bạch: "Không có thì thôi, chắc cô ta cũng không phải là muốn đi ăn đâu."



"Đương nhiên, cậu không đi thì cô ta còn muốn ăn uống gì nữa." Hạ Đàm nói xong nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc đang đứng bên cạnh im lặng nghe hai người nói: "Thanh Nhạc, cô thấy chưa."



Lâm Thanh Nhạc: "Thấy gì?"



Hạ Đàm muốn trả thù nên cố ý nói: "Tên này trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, Triệu Tử Ái kia yêu cậu ta đến điên cuồng, hành động không bình thường lắm đâu."



"Hạ Đàm." Hứa Đinh Bạch ngầm cảnh cáo.



Hạ Đàm: "Làm sao? Đây đều là lời thật lòng, người ta đối với cậu là say mê cuồng nhiệt, vừa yêu vừa hận muốn điên đến nơi rồi, Thanh Nhạc, tôi nói với cô nhé..."



Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, Hạ Đàm đột nhiên không tiếp tục nói nữa, vì anh ta thấy Lâm Thanh Nhạc đang cười.



"...Sao? Cô cười cái gì, lời tôi nói đều là thật."



Lâm Thanh Nhạc vội dừng lại: "Tôi biết."



"Biết?"



Lâm Thanh Nhạc nhớ lại: "Tình huống của cô ấy tôi đã từng gặp qua rồi, cho nên... cũng coi như biết chút đi."



Hứa Đinh Bạch: "..."



Hạ Đàm: "Cái... cái gì?"



"Chuyện là cấp ba cũng có một cô gái rất thích Hứa tổng, giống với Triệu Tử Ái bây giờ vậy." Lâm Thanh Nhạc nhìn về phía Hứa Đinh Bạch: "Cậu còn nhớ không? Tên là Yên Đới Dung, khi đó cậu ta cũng rất thích cậu, cậu ta đối với cậu cũng..."



"Nhiều chuyện để nói như vậy sao, lên xe." Vẻ mặt Hứa Đinh Bạch không thay đổi ngắt lời cô.



Lâm Thanh Nhạc: "..."



Hạ Đàm: "Đừng, sau đó sao nữa, Thanh Nhạc cô kể tiếp cho tôi nghe đi."



Hứa Đinh Bạch mở cửa ghế phụ, nhét Lâm Thanh Nhạc vào.



Đóng cửa xe xong quay lại nói với Hạ Đàm: "Nói cái gì, tự đi xe của cậu về đi."



Hạ Đàm: "..."



Mười giờ đêm.



Một chiếc xe thể thao màu đen đi nhanh trên con đường trống trải, một lát sau, tiếng gió dần dần mạnh lên, vài hạt mưa rơi lên trên kính chắn gió.



Hứa Đinh Bạch mở nhỏ nhạc, cũng giảm tốc độ xe.



Hôm nay họ tổ chức hoạt động tại một trang viên cách nội thành khá xa, từ chỗ đó về nhà cô một khoảng hơn một tiếng.



Lâm Thanh Nhạc không quá thích trời mưa, lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa ngày càng nặng hạt, trong lòng lại càng phiền muộn hơn.



"Cậu không thích tớ nói về chuyện Yên Đới Dung sao?" Cô cảm thấy tâm trạng anh không tốt nên hỏi một câu.



Hứa Đinh Bạch: "Không có."



"Nhìn cậu không giống đang vui cho lắm."



Hứa Đinh Bạch: "Chẳng qua tôi cảm thấy những người kia không quan trọng lắm, những lời ban nãy cậu đừng để ý, Hạ Đàm nói lung tung thôi."



"Tớ biết Hạ Đàm nói chuyện có chút khoa trương." Lâm Thanh Nhạc nói: "Nhưng tớ thấy Triệu Tử Ái đúng là rất thích cậu."



Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: "Tôi không có ý gì với cô ta cả."



"...Ồ."



Cô cũng đâu nói gì đâu, cô đã biết từ lúc còn đi học, anh không làm gì cũng rất được các bạn nữ khác thích.



Lâm Thanh Nhạc không nói tiếp, quay đầu nhìn mưa bên ngoài.



Hứa Đinh Bạch nhìn cô, tay cầm vô lăng bất giác siết chặt hơn một chút.



Anh không muốn Hạ Đàm nói linh tinh trước mặt cô, lại vội vàng giải thích cho cô vì anh sợ cô sẽ hiểu lầm, sợ cô buồn. Bây giờ lại phát hiện cô không hiểu lầm, cũng không hề buồn chút nào, anh lại cảm thấy có chút khó chịu...



Cô không quan tâm những điều đó, có nghĩa cô không thèm để ý.



Mưa càng ngày càng lớn, lúc lái đến tiểu khu, cơn mưa nhỏ lúc đầu đã thành mưa to.



"Cậu có dù không?" Lâm Thanh Nhạc hỏi.



"Vào sân trong luôn."



Lâm Thanh Nhạc: "Nhưng gara không cho xe ngoài vào."



"Không sao, trước nhà cậu có chỗ đậu."



Lâm Thanh Nhạc nhìn mưa càng ngày càng to, đành phải gật đầu: "Cũng được."



Xe chậm rãi đi vào tiểu khu.



"Rẽ phải phía trước là đến."



"Ừm."



Sau khi rẽ hai người mới phát hiện trước tiểu khu có mấy chiếc xe đang đậu, không biết chủ xe là ai mà không lái đi. Hứa Đinh Bạch nhìn về phía chỗ đậu xe trống: "Tôi đậu xe tạm chỗ này vậy."



"Để tớ tự xuống, cậu không cần đậu xe đâu, lái đi luôn là được."



"Mưa quá lớn, tôi đưa cậu vào."



Không có dù... thì đưa kiểu gì.



Lâm Thanh Nhạc nghi ngờ, chỉ thấy Hứa Đinh Bạch sau khi đậu xe xong thì cầm áo khoác để ở ghế sau lên, mở cửa xe che cho cô: "Còn ngây người gì nữa, ra đi."



Lâm Thanh Nhạc nhìn anh đưa áo khoác lên che mưa cho mình. Mưa ngày càng nặng hạt, trong đầu cô lúc đó chỉ có một suy nghĩ: "Đây là đóng phim thần tượng à?" sau đó liền bị anh kéo ra ngoài.



Nhưng áo khoác âu phục không giống áo mưa, Hứa Đinh Bạch đi đưa hai bước liền phát hiện nó không thể che được cho hai người, vì thế dứt khoát để áo che cho mình cô, sau đó kéo cô chạy.



Từ chỗ đậu xe đến tòa nhà Lâm Thanh Nhạc ở khoảng mười mét, hai người họ rất nhanh đã chạy đến nơi, nhưng mưa quá lớn, lúc Lâm Thanh Nhạc lấy áo trên đầu xuống đã thấy Hứa Đinh Bạch ướt sũng.



"Cậu lên đi, nhớ đổi băng cá nhân." Anh cầm áo trên tay cô, xoay người định đi.



"Đợi một chút!" Lâm Thanh Nhạc không kịp suy nghĩ đã nắm lấy áo anh.



Hứa Đinh Bạch quay đầu.



Lâm Thanh Nhạc do dự một lúc, nói: "Cậu có muốn lên sấy khô không? Nhân tiện tớ lấy dù cho cậu luôn."



Trong nhà hôm nay không có ai cả, Vu Đình Đình đến chỗ Hoàng Thành Húc, Đổng Hiểu Nghê về nhà ba mẹ ở.



Nhưng lúc Lâm Thanh Nhạc cầm chìa khóa mở cửa vẫn có chút hối hận.



Nhà các cô trừ Hoàng Thành Húc một hai lần đến đứng bên ngoài ra thì chưa từng có người đàn ông nào vào, trong phòng đều là hơi thở thiếu nữ, mà gần đây cả ba người đều bận rộn với công việc nên trong nhà rất loạn.



Hai người đứng trước cửa một lúc, Lâm Thanh Nhạc vội vã đổi dép trong nhà: "Cậu đợi tớ hai phút!"



Hứa Đinh Bạch cũng nghe lời đứng im không nhúc nhích.



Sau khi Lâm Thanh Nhạc đi vào phòng khách liền nhanh chóng dọn những thứ đang vứt linh tinh lên, vứt hết đồ ăn vặt trên bàn vào thùng rác. Nhanh chóng sửa soạn thêm chút nữa cô mới đi đến chỗ Hứa Đinh Bạch.



"Cậu có thể vào rồi, cậu đi tạm đôi dép này đi, đây là dép Vu Đình Đình mua cho Hoàng Thành Húc."



Hứa Đinh Bạch thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của cô, có chút buồn cười: "Được."



"Vậy cậu qua phòng tắm của tớ nhé, trong đó có máy sấy, cậu sấy khô tóc trước đã."



"Ừm."



Căn phòng này ban đầu do Lâm Thanh Nhạc thuê, cô được ở phòng ngủ chính, bên trong có một nhà vệ sinh, mà Đổng Hiểu Nghê và Vu Đình Đình vào sau nên dùng chung nhà vệ sinh bên ngoài.



Lâm Thanh Nhạc dẫn anh đến nhà vệ sinh, sau đó đưa cho anh khăn lông mới.



Hứa Đinh Bạch lần đầu thấy phòng tắm của con gái, phòng tắm sạch sẽ nhưng rất nhiều đồ vật, nhất là trên mặt bàn, chai chai lọ lọ, đồ mỹ phẩm dưỡng da trang điểm sắp xếp gọn gàng.



Lâm Thanh Nhạc thấy ánh mắt anh dừng lại trên đồ của mình thì sờ mũi nói: "Có chút bừa bộn... Sáng nay tớ hơi vội nên chưa kịp dọn, nhưng bình thường rất gọn gàng đó!"



Hứa Đinh Bạch cười nhẹ: "Vẫn được."



Lâm Thanh Nhạc hơi lúng túng: "Vậy, cậu sấy tóc đi."



"Được."



Lúc Hứa Đinh Bạch sấy tóc, Lâm Thanh Nhạc liền đứng bên ngoài cửa chờ.



Thấy tiếng máy sấy đã dừng lại, cô mới thò đầu vào: "Xong rồi sao?"



Hứa Đinh Bạch nhìn cô một chút: "Vào đây."



Lâm Thanh Nhạc đi vào: "Sao vậy?"



Hứa Đinh Bạch kéo cô đến trước bồn rửa mặt: "Sấy tóc."



Lâm Thanh Nhạc ngẩn người, còn chưa kịp nói gì thì tiếng máy sấy đã vang lên bên tai, anh sấy cho cô tóc hai bên mặt, lúc nãy áo khoác không che được hết.



"Tớ, tớ tự mình làm." Lâm Thanh Nhạc đưa tay muốn lấy máy sấy.



Hứa Đinh Bạch nâng cao máy sấy lên: "Đừng nhúc nhích."



Lâm Thanh Nhạc với chiều cao hơi khiêm tốn: "..."



"Tôi sấy cho cậu, rất nhanh sẽ xong."



Anh mạnh mẽ giữ cô trong không gian nhỏ này, gió nóng mơn trớn sau gáy, ngón tay anh luồn vào tóc cô, ngẫu nhiên cọ nhẹ vào mặt cô.



Lâm Thanh Nhạc sững sờ tại chỗ, nhìn về hình ảnh trong gương của Hứa Đinh Bạch. Anh cúi đầu, lúc này đang cực kỳ chăm chú...



Lâm Thanh Nhạc cảm thấy cả người mình đều ấm lên vì độ ấm của phòng tắm.



Nóng quá, gió nóng, lồng ngực anh cũng nóng.



Tóc cô ướt rất ít nên rất nhanh đã khô. Hứa Đinh Bạch tắt máy sấy, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Lâm Thanh Nhạc."



"Hả?" Cô nhìn người trong gương, mắt chớp chớp.



Hứa Đinh Bạch cũng nhìn về phía người trong gương, đột nhiên hỏi: "Có phải từ trước đến giờ cậu chỉ dùng một loại sữa tắm không?"



Lâm Thanh Nhạc có chút mơ hồ: "Không có... Sao vậy?"



Hứa Đinh Bạch dừng một chút: "Không có gì, chỉ cảm thấy mùi hương trên người cậu lúc trước và bây giờ đều như vậy."



Mặt Lâm Thanh Nhạc càng nóng hơn, hơi nóng trên mặt kính tan dần, sau khi anh nói xong cô nhìn rõ được bản thân trong gương đến cổ cũng đỏ lên.



"Tớ, tớ đương nhiên có thay loại khác! Loại bây giờ dùng sao có thể giống với loại nhiều năm trước được."



"Ồ."



Cô hốt hoảng hạ tầm mắt, tim đập như trống: "Loại dùng lúc cấp ba đã đóng cửa... Chắc chắn cậu nhớ lầm."



Hứa Đinh Bạch yên lặng, nhìn cô gái đẹp đến mức khiến người khác kinh sợ trong gương: "Sẽ không, mùi hương của cậu tôi vẫn luôn nhớ kỹ."



- --



Mưa ngoài cửa sổ không nhỏ đi chút nào, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống cửa kính phát ra âm thanh trầm lắng, tiếng mưa rơi trên cửa sổ cũng khiến trái tim cô rung theo.



Lâm Thanh Nhạc đứng trước cửa sổ trong phòng bếp để rót nước ấm cho Hứa Đinh Bạch, thuận tiện điều chỉnh hô hấp của bản thân.



Ban nãy anh đã nói gì trong phòng tắm vậy...



Mùi hương...



Mùi hương của cô.



Sao anh biết cô có mùi như thế nào được?



"Ban đêm chỉ có mình cậu ở nhà sao?" Giọng nói của anh vang lên từ phía sau, anh cũng vào phòng bếp.



Đêm nay Lâm Thanh Nhạc cũng không biết thế nào, mặt đỏ nên cô không dám quay lại nhìn anh: "Đúng vậy, một người về nhà ba mẹ, một người đến chỗ bạn trai."



Hứa Đinh Bạch: "Cho nên cậu thường xuyên ở một mình?"



Lâm Thanh Nhạc: "Cũng không phải, Hiểu Nghê chỉ thỉnh thoảng mới đi vắng, Đình Đình thì tương đối thường xuyên. Dù sao cậu ấy đang yêu nên ở nhà bạn trai khá nhiều."



Hứa Đinh Bạch thấp giọng: "Nghe có vẻ không tệ."



Lâm Thanh Nhạc: "..."



"Nước được rồi sao?"



Lâm Thanh Nhạc hơi ngẩn người, vội vàng đưa lại cho anh: "Được rồi, cậu uống đi."



"Ừm."



Sau khi Lâm Thanh Nhạc đưa cốc cho anh, cô cũng không ở lại mà đi vào trong lấy dù.



Quần áo và tóc đều được sấy khô, nước cũng đã uống xong, Hứa Đinh Bạch cũng không tìm được thêm cớ nào để ở lại.



"Dù của cậu nè, lái xe nhớ chú ý an toàn." Lâm Thanh Nhạc tiễn anh ra cửa.



"Được."



Lâm Thanh Nhạc đứng trong nhà: "Hôm nay rất cảm ơn cậu."



Hứa Đinh Bạch hơi ngừng lại: "Cậu không cần cảm ơn tôi."



"Hả?"



"Nếu như chỉ chút chuyện như vậy cũng muốn cảm ơn thì với những chuyện trước kia, tôi thiếu cậu rất nhiều câu cảm ơn."



Lúc anh nói câu này, ánh mắt anh nhìn cô, chuyên chú, còn có chút bất mãn.



Sau lưng là hành lang tối đen, lúc này chỉ có ánh sáng từ đèn cảm ứng ở cửa, anh đứng thẳng người, khung cửa bên ngoài giống như một bức tranh sáng tối.



Nhìn lâu giống như bị người trong tranh hút vào, khiến người ta thất thần.



Lâm Thanh Nhạc ép buộc mình phải dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn áo khoác có chút ẩm ướt đang treo trên khuỷu tay anh: "Trước kia là do chính tớ muốn giúp cậu thôi, cậu không cần phải cảm ơn."



"Vậy bây giờ cũng như vậy." Trên mặt Hứa Đinh Bạch không có cảm xúc, nhưng từng câu từng chữ nói ra đều mang theo hơi nóng: "Bây giờ là do chính tôi muốn đưa cậu về, chính tôi muốn che mưa cho cậu, chính tôi muốn giúp cậu thôi."



Lâm Thanh Nhạc khẽ run lên, chỉ thấy anh đang tiến thêm một bước về phía cô.



"Lâm Thanh Nhạc, lần uống rượu lúc đi công tác chắc cậu không quên."



Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng ngước mắt lên, hoảng loạn muốn giải thích, nhưng anh cũng không để cô nói: "Nếu như cậu thật sự đã quên cũng không sao, tôi có thể nói lại một lần nữa."



Cô nhìn anh, cổ họng như bị chặn lại.



Hứa Đinh Bạch nói: "Tất cả những cố gắng của tôi là chỉ để gặp lại cậu, chăm sóc cậu. Tôi biết, Lâm Thanh Nhạc năm mười sáu tuổi bây giờ đã trưởng thành, cô ấy rất ưu tú, không cần người khác chăm sóc. Nhưng tôi muốn cô ấy cho tôi một cơ hội, tôi muốn cô ấy có thể ở bên cạnh tôi giống như trước kia."



Chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại khiến Lâm Thanh Nhạc ngây người không biết làm sao, chỉ cảm thấy tai mình càng ngày càng nóng, máu trong người cũng thay đổi.



Không có những lời nói hoa mỹ, cũng không phải những lời nói ngọt ngào, thế nhưng cô biết anh đang nói gì.



"Tớ..."



“Tôi không cần cậu lập tức trả lời tôi." Hứa Đinh Bạch nhìn vành tai đỏ ửng của cô, nói: "Cậu cứ suy nghĩ đi, tôi chờ câu trả lời của cậu."



Hứa Đinh Bạch rời đi khi nào, cô đóng cửa thế nào, cuối cùng cô về phòng như thế nào, cô đều không nhớ.



Đoạn ký ức ngắn đó bị anh làm cho biến mất không còn một mảnh, Lâm Thanh Nhạc chôn mặt trong chăn, trong đầu chỉ còn ánh mắt chăm chú trước khi đi của anh.



Anh... mới tỏ tình với cô sao?



Lúc học đại học, Lâm Thanh Nhạc cũng không ít lần được tỏ tình, nhưng cô không như hiện tại bao giờ, đã nghe xong lâu như vậy mà vẫn cảm thấy tim mình một giây sau có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.



Ở bên cạnh anh... ở bên cạnh anh...



Anh muốn ở bên cạnh cô sao.



Nhưng họ mới gặp lại nhau chưa được bao lâu, anh nói muốn như trước kia... Đây không phải là từ lúc đó đã thích cô rồi?



Cũng giống như cô sao.



Lâm Thanh Nhạc ý thức được điều đó liền kêu lên một tiếng, nhấc chăn ở bên cạnh lên quấn chặt mình vào bên trong.



Sau khi gặp lại, cô không nghĩ hai người sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng thật không ngờ.



Cô cho rằng mình sẽ giận anh, sẽ nhớ tính xấu của anh, sẽ giữ mối quan hệ bạn bè với anh, sẽ không có suy nghĩ khác đối với anh.



Nhưng hiện tại nghe nhịp tim không bình thường của mình, cô mới hiểu được... có một số chuyện, cô không thể kiểm soát được.



Trải qua một đêm ngắn ngủi bị Hứa Đinh Bạch oanh tạc, Lâm Thanh Nhạc trong lòng loạn hết cả lên, ngày hôm sau cô còn không muốn đến công ty.



Nhưng người nào đó đến một chút ý định để cho cô thích ứng cũng không có, trước giờ trưa cô liền nhận được tin nhắn của anh.



[Mấy giờ đi ăn cơm?]



Bây giờ Lâm Thanh Nhạc chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của anh là tim cũng đập rộn lên: [Bây giờ…]



Hứa Đinh Bạch: [Cùng ăn với nhau ở nhà ăn đi.]



Lâm Thanh Nhạc sững sờ, chuyện tối qua cô còn chưa nghĩ xong đâu, bây giờ liền muốn ăn cơm cùng nhau luôn rồi? Lại còn ở nhà ăn công ty... Lần trước ăn cùng một chỗ đã bị người khác nhìn, cô không muốn!



[Chuyện đó, đột nhiên tổng giám có việc, chắc phải một lúc nữa tớ mới ăn trưa, cậu ăn trước đi.]



Hứa Đinh Bạch chưa trả lời.



Lâm Thanh Nhạc nghĩ chắc anh sẽ không muốn ăn trưa cùng cô nữa. Thế là cô để điện thoại xuống, vỗ vỗ mặt mình, ôi... Tự nhiên cảm thấy thật khẩn trương.



"Thanh Nhạc." Không lâu sau, tổng giám Thành đi tới.



Lâm Thanh Nhạc: "Tổng giám."



Tổng giám Thành: "Kế hoạch lần trước của chúng ta có liên quan đến đĩa nhạc tuyên truyền du lịch, cô đưa qua cho Hứa tổng xem một chút đi."



Lâm Thanh Nhạc: "Hả? Bây giờ sao?"



Tổng giám Thành: "Bây giờ, vất vả cho cô quá, cô trực tiếp tới phòng làm việc nhé."



Có thể... trùng hợp như vậy sao?



"Tôi, tôi gửi mail cho Hứa tổng được không?"



"Không được, Hứa tổng vừa mới gọi cho tôi nói muốn chúng ta giải thích kĩ một chút, muốn chúng ta nói trước mặt anh ta."



Lâm Thanh Nhạc: "..."



"Cô đi chút đi, Hứa tổng tập kích bất ngờ, cô đừng thắc mắc."



"Sẽ không..."



"Được, vậy mau đi đi."



"... Được."



Tổng giám Thành đi rồi, Lâm Thanh Nhạc yên lặng đóng máy tính lại, sau đó từ từ đứng lên...



Chính là trùng hợp như vậy đó.



Lâm Thanh Nhạc đi thang máy lên tầng cao nhất của tổng giám đốc.



Sau khi đến ngoài phòng làm việc, Jason còn khách khí mở cửa cho cô: "Buổi trưa tốt lành, phó giám đốc Lâm."



"Buổi trưa tốt lành."



"Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, tôi còn mua bánh gato vị cô thích nữa, là vị vani đó."



Lâm Thanh Nhạc: "... Cảm ơn."



Lâm Thanh Nhạc đi vào, Jason lại giúp cô đóng cửa lại.



"Đến đây." Hứa Đinh Bạch ngồi trên ghế sô pha, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn trưa, anh thấy cô không nhúc nhích, quay lại nhìn cô: "Máy tính đâu, không mang sao?"



Lâm Thanh Nhạc: "Cậu cũng không phải thật sự muốn nghe kế hoạch tuyên truyền mà..."



Hứa Đinh Bạch nhìn cô, cười nhẹ: "Làm sao cậu biết tôi không muốn."



Lâm Thanh Nhạc nghẹn lời.



Hứa Đinh Bạch: "Xem ra phó giám đốc Lâm không muốn báo cáo công việc lắm."



Lâm Thanh Nhạc: "... Cậu cố ý có đúng không?"



"Cậu nói lão Thành có việc cần cậu làm, kết quả tôi vừa hỏi thì được nói lại là không có. Cho nên tôi cố ý nói ông ta giao cho cậu chút việc, để cậu không phải nói dối sếp."



"..."



Ngụy biện!



"Được rồi, đến đây đi, nếu không ăn sẽ nguội mất."



Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, tính bướng bỉnh đột nhiên nổi lên: "Ăn cái gì chứ, không phải báo cáo công việc sao, bên trong điện thoại của tớ cũng có tài liệu, bây giờ tớ lập tức báo cáo."



Hứa Đinh Bạch càng vui hơn, trực tiếp đứng dậy kéo cô đến: "Báo cáo thật sao? Nhưng tôi gọi cậu đến để ăn cơm."



"Vậy cậu còn nói với tổng giám Thành như vậy làm gì!"



“Tôi không nói cấp trên cậu gọi thì cậu sẽ đến sao?"



Lâm Thanh Nhạc nhớ lại trước đó không lâu mình mới từ chối đi ăn cơm với anh... Đúng nha, cô chắc chắn sẽ không đến.



Hứa Đinh Bạch gõ nhẹ lên trán cô: "Ăn đi phó giám đốc Lâm, không ăn ở nhà ăn thì ăn ở đây cũng được."



Lâm Thanh Nhạc: "..."



Đại khái là bị anh trêu chọc một lúc, sự ngượng ngùng và xấu hổ đều giảm đi nhiều.



Chuyện gì đến cũng đến, Lâm Thanh Nhạc không khách sáo với anh nữa, cầm đũa bắt đầu ăn.



"Ăn Tết ở nhà sao?" Hứa Đinh Bạch hỏi.



Đã gần đến cuối năm, công ty họ cũng chuẩn bị nghỉ.



Lâm Thanh Nhạc gật đầu: "Ừm."



"Về Khê Thành?"



"Đúng vậy, mẹ tớ hiện giờ ở đó nên năm nay phải về đó." Lâm Thanh Nhạc nói: "Còn cậu..."



Hứa Đinh Bạch ngừng một chút mới trả lời: "Tôi không có Tết Âm Lịch."



Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên, sau đó mới ý thức được ngày lễ này đối với anh có lẽ không phải là ngày lễ tốt đẹp gì.



"Nhưng lúc đó nghỉ mấy hôm đi Anh một chuyến thăm dì nhỏ."



"Ồ."



Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, ăn được một nửa, Jason đột nhiên gõ cửa.



"Hứa tổng."



"Chuyện gì?"



Jason hơi khó xử, nói: "Cô Triệu tới."



Hứa Đinh Bạch: "Nói tôi đang họp."



"Nhưng mà... cô Triệu đã lên đây rồi."



Hứa Đinh Bạch nhíu mày, nhìn Jason.



Jason nhanh chóng giải thích: "Tôi đã nói anh không rảnh nhưng cô ta vẫn lên, không ai dám cản..."



Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng buông đũa xuống: "Không sao đâu, tớ ăn xong rồi, tớ đi trước đây, hai người nói chuyện đi."



Hứa Đinh Bạch nắm lấy tay Lâm Thanh Nhạc: "Cậu đi cái gì, tôi với cô ta thì có chuyện gì để nói."



Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng: "Hứa tổng, tớ làm sao biết được hai người có chuyện gì để nói với nhau hay không, nhưng người ta đã đến cửa, cậu không nói một chút thì người ta chịu đi sao."



Hứa Đinh Bạch: "..."



Lâm Thanh Nhạc gỡ tay anh ra, trực tiếp đi ra ngoài.



Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống, lạnh đến mức muốn đóng băng, Jason nhìn mặt sếp nhà mình mà hối hận muốn chết.



Sớm biết như vậy có chết cũng phải cản lại!



Mạng quan trọng hơn hay công việc quan trọng hơn!



Đương nhiên là công việc.



Bên ngoài văn phòng của Hứa Đinh Bạch còn có chỗ của trợ lý, sau khi Lâm Thanh Nhạc đi ra, đưa mắt liền thấy được Triệu Tử Ái đang khoanh tay đứng trước cửa sổ.



Tất nhiên Triệu Tử Ái cũng thấy cô, cô ta không ngờ người trong phòng làm việc lại là Lâm Thanh Nhạc, hai mắt mở to.



Lâm Thanh Nhạc hơi gật đầu với cô ta rồi đi vào thang máy.



Triệu Tử Ái nhanh chóng đi về phía cô: "Chờ một chút!"



Nhưng cửa thang máy đã nhanh chóng đóng lại.



Triệu Tử Ái sốt ruột, lập tức nhấn nút đi xuống.



"Rốt cuộc cô có chuyện gì?"



Thang máy không mở ra, ngược lại người trong phòng làm việc lại đi ra.



Triệu Tử Ái tức giận quay đầu lại nhìn Hứa Đinh Bạch, nhưng khi thấy vẻ mặt anh hiện lên sự tức giận, khí thế của cô ta liền giảm xẹp xuống.



Không phải cô ta chưa từng phát giận ở trước mặt anh, nhưng lần nào cũng vô dụng... Anh căn bản không sợ cô ta.



"Em tới tìm anh đương nhiên là có việc, dì Tô trước đó đã nói, nếu em không biết gì có thể đến hỏi anh." Triệu Tử Ái đi về phía trước, nhăn mày: "Nhưng tại sao anh lại lừa em, anh nói anh đang bận, nhưng thật ra anh ở trong phòng làm việc quấn lấy người phụ nữ kia."



Ánh mắt Hứa Đinh Bạch trầm xuống: "Quấn lấy?"



"Không phải sao, đó là cấp dưới của anh. Hứa Đinh Bạch, anh từ khi nào lại thích cái loại này?"



"Cái loại này?" Hứa Đinh Bạch cười lạnh: "Cô Triệu, phiền cô trước tiên làm rõ điều này, cô ấy là người tôi thích."



Triệu Tử Ái sững sờ, không thể tin vào tai mình, Hứa Đinh Bạch sẽ nói... thích sao?



Hứa Đinh Bạch: "Nếu cô không hiểu vấn đề gì thì có thể hỏi trợ lý của tôi, anh ta sẽ giải thích cho cô."



Triệu Tử Ái: "Anh đang ở bên cô ta?"



"Không cần cô quan tâm."



"Hứa Đinh Bạch!"



"Vừa phải thôi."



"..."



Hứa Đinh Bạch lạnh lùng nói: "Triệu Tử Ái, không phải ai cũng xem cô như đại tiểu thư mà dỗ dành đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK