Hứa Đinh Bạch đột ngột bỏ nĩa xuống, giật mình tới mức sặc nước dùng mì không tính là cay kia, ho khan đến nghẹn ngào.
Lâm Thanh Nhạc không ngờ anh lại phản ứng mạnh tới vậy, vội vàng đẩy nước qua, còn kéo cổ tay anh để cầm lấy ly nước: “Uống nước đi! Cậu cẩn thận một chút!”
Chàng thiếu niên quanh năm ở trong nhà, da rất trắng, lúc này lại sặc một trận như vậy, làn da trắng ửng đỏ cả lên.
Lâm Thanh Nhạc nhìn vậy thì vô cùng sốt ruột: “Tớ đi rót cho cậu ly nữa nhé.”
“Không cần!” Hứa Đinh Bạch uống hai hớp nước đã dịu đi rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn không được tự nhiên: “Sao cậu lại không nói sớm!”
Lâm Thanh Nhạc có hơi hốt hoảng: “Hả? Cậu chặn ngang lời tớ nên tớ không nói được... Không sao đâu, của cậu đây, cậu ăn tiếp đi. Đưa cái của tớ cho tớ.”
Lúc Lâm Thanh Nhạc đẩy cái hộp của Hứa Đinh Bạch tới trước mặt anh, cũng muốn lấy lại hộp của mình, nhưng vừa lấy lại đã bị anh ngăn cản.
Lâm Thanh Nhạc: “Sao thế?”
Hứa Đinh Bạch: “... Tôi dùng qua rồi, cậu đừng động vào.”
Lâm Thanh Nhạc liếc qua cái nĩa đã bị anh dùng qua, thật ra cô cũng không ngại nĩa anh đã dùng rồi. Nhưng ở tuổi này, cô đương nhiên biết giữa nam nữ cũng có khoảng cách, ví dụ như bây giờ hai người không nên dùng chung một cái nĩa.
Lâm Thanh Nhạc thu tay lại: “Vậy tớ đi lấy đôi đũa được không?”
Cổ họng Hứa Đinh Bạch vẫn nóng bỏng do sặc, anh cố nén cảm giác kích thích đó, trầm mặt ừ một tiếng.
Sau khi ăn xong hộp mì, Lâm Thanh Nhạc chạy về nhà. Dù cô có thể lấy cớ là mình học ở thư viện quá tập trung quên giờ giấc nhưng cũng không thể về quá muộn.
Một tuần sau đó, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, tất cả mọi người đến trường đều mặc những bộ áo lông vũ vừa nặng vừa dày.
Mùa đông đã hoàn toàn đến, hôm chủ nhật đó trời còn đổ tuyết.
“Hôm nay ngoài trời có tuyết, đường trơn lắm, con đừng đi thư viện, ở nhà học đi.” Lâm Vũ Phân hôm nay được nghỉ, đang quét dọn nhà cửa.
Lâm Thanh Nhạc thu dọn cặp sách bên bàn đọc, cô nói: “Nhưng bọn họ đang đánh mạt chược ồn ào lắm.”
Khoảng cách giữa các tầng rất nhỏ, tiếng xoa mạt chược, tiếng nói chuyện lọt xuống không sót một chữ.
Lâm Vũ Phân cau mày, nhỏ giọng mắng mấy người ở lầu trên vài câu, biết không thể làm gì khác hơn, bà nói: “Vậy con nhớ đi cẩn thận.”
“Vâng, con biết rồi.”
Lúc đeo cặp ra cửa, tuyết đã ngừng rơi hai tiếng lại tiếp tục đổ xuống.
Lâm Thanh Nhạc rất thích ngày tuyết rơi, cả mảng trắng xóa khiến cho cô có cảm giác thế giới này rất sạch sẽ, tâm trạng cũng từ đó mà tốt lên.
Đường đi đến thư viện hôm nay của cô biến thành đường đi đến nhà Hứa Đinh Bạch, cô tính toán, để cặp ở nhà anh trước, sau đó đến chợ gần nhà anh mua ít thức ăn.
Tuần trước cô cũng đã nói qua muốn hôm nay nấu cơm ở nhà anh, bổ sung cho anh chút dinh dưỡng.
Sau khi đến trước cửa nhà Hứa Đinh Bạch, cô rút tay ra khỏi túi, âm thầm luồn vào cái hộp bên trong, lần này cô mò được chìa khóa như ý nguyện.
Tốt, Hứa Đinh Bạch không lén lấy nó đi sau khi bị cô phát hiện.
Sau khi vào nhà, Lâm Thanh Nhạc vốn định để cặp sách xuống rồi ra ngoài mua luôn, nhưng mắt thấy cửa phòng Hứa Đinh Bạch khép không chặt, cô chợt nảy ra một ý tưởng khác.
Đi tới bên ngoài cửa phòng anh, Lâm Thanh Nhạc gõ cửa.
“Vào đi.”
Lâm Thanh Nhạc đẩy cửa ra, thăm dò bước đầu: “Hứa Đinh Bạch.”
Hứa Đinh Bạch vốn đang ngồi xổm dưới đất đọc tài liệu giảng dạy, sau khi nghe cô gọi liền dừng lại, nhìn lên.
“Giờ tớ muốn đi mua thức ăn.” Lâm Thanh Nhạc ngừng lại, sau đó mới nói: “Hôm nay có tuyết rơi.”
Đầu lông mày Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu lại, dường như anh không hiểu hai câu này của cô có liên quan gì tới nhau.
Lâm Thanh Nhạc cười: “Ý tớ là cậu có muốn đi cùng hay không?”
Hứa Đinh Bạch chợt ngây ra, anh nói ngay: “Không đi.”
Lâm Thanh Nhạc biết ngoại trừ con đường đi tới trường và những nơi buộc phải đi, Hứa Đinh Bạch cũng chẳng đi đâu.
Ngày bình thường, những thứ anh ăn nếu không phải là mang từ con đường đó về thì cũng là do bà Khương mang tới cho.
Anh không đi những chỗ khác, cô lập bản thân với xã hội, sống cô đơn trầm mặc trong thế giới nhỏ của chính mình.
Lâm Thanh Nhạc: “Nhưng hôm nay có tuyết rơi.”
“Vậy thì sao?”
“Tuyết càng rơi càng lớn, lúc tớ mới đi, trên thảm cỏ, trên cây, cả trên mái nhà đều là tuyết. Trên mặt đất thì khỏi nói, phủ một tầng dày, đạp xuống thoải mái lắm.” Lâm Thanh Nhạc đi tới lôi tay áo của anh: “Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, cậu đi với tớ được không?”
Giọng cô gái tràn đầy dụ dỗ, mà lúc cô nói, thế giới kia thông qua miêu tả của cô cũng loáng thoáng xuất hiện trong đầu anh.
“Cậu nắm lấy tớ, tớ đưa cậu đi.”
Hứa Đinh Bạch hơi ngẩn ra, chỉ nghe thấy cô tiếp tục nói: “Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
- --
Tuyết vẫn còn rơi, tuyết đọng trên mặt đất càng ngày càng nhiều, giẫm giày lên trên còn phát ra tiếng sột soạt.
Hứa Đinh Bạch không biết tại sao mình lại đi ra ngoài. Lúc những bông tuyết lạnh buốt rơi trên mặt anh, anh mới tỉnh táo trở lại.
Nhưng cũng đã quá muộn rồi.
“Cậu cẩn thận nhé, đường hơi trơn.”
Hứa Đinh Bạch không mang theo gậy, do vậy nên Lâm Thanh Nhạc càng cẩn thận hơn, một tay cô nắm lấy ống tay áo anh, một tay cầm ô.
Nhưng lấy chiều cao của cô để che ô cho Hứa Đinh Bạch quả thực rất khó. Cô cố gắng nâng cao tay, nhưng tư thế kia không thoải mái, không thể kéo dài quá lâu.
Cho nên chưa đi được bao xa, Hứa Đinh Bạch đã nhận ra cô đang run rẩy.
“Đưa cho tôi.” Anh đưa tay ra.
“Cái gì cơ?”
“Đưa ô cho tôi.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng nắm cán ô lại cho nó thẳng lên: “Không sao, tớ cầm được!”
Hứa Đinh Bạch trầm giọng: “Đưa đây.”
“...Được.”
Cái ô nằm trong bàn tay anh vô cùng vững vàng, không giống lúc cô cầm, ngả đông ngả tây.
Lâm Thanh Nhạc liếc trộm cái tay cầm ô của anh, đốt ngón tay anh thon dài sạch sẽ, đốt xương rõ ràng. Dù là lúc cầm ô cũng vô cùng đẹp mắt...
“Chợ ở đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
Lâm Thanh Nhạc bỗng nhìn đi chỗ khác, nhưng sau đấy lại nghĩ dù sao anh cũng không thấy, cô lại còn hoảng cái gì...
“Đi, đi thẳng về phía trước, sau đó quẹo phải rồi quẹo trái, cùng lắm là mười phút nữa là tới.”
Sau khi nói xong cô phát hiện ra mặt của Hứa Đinh Bạch căng cứng, hiển nhiên anh đang chê mười phút là quá xa.
“Thật ra ra ngoài đi tới đi lui cũng tốt mà.” Lâm Thanh Nhạc vừa nói vừa vươn tay ra bên ngoài ô.
Bông tuyết rơi nhè nhẹ, rơi vào lòng bàn tay cô. Nụ cười vương nơi khóe mắt, giọng cũng vui sướng vô cùng: “Hứa Đinh Bạch, bông tuyết lạnh thật, cậu sờ thử đi.”
Hứa Đinh Bạch che ô đi thẳng lên đằng trước, cảm giác được người bên cạnh đang kích động kéo tay áo anh, anh nói: “Cậu chưa từng thấy tuyết à, có cái gì mà kích động thế.”
“À... Tại mấy năm trước tớ ở thành phố phía Nam, chỗ đó mùa đông không có tuyết rơi, dù có rơi cũng rất ít.” Lâm Thanh Nhạc nói tiếp, “Đã rất lâu rồi tớ không nhìn thấy tuyết rơi lớn như vậy.”
“Ồ...”
“Tớ và tuyết xa nhau khá lâu mới gặp lại nên có hơi kích động.” Lâm Thanh Nhạc giẫm xuống tuyết, bước từng bước thật nặng xuống, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Hai người đi một lát thì quẹo. Sau đoạn này là một đoạn đường đá, tuyết ở đây không quá dày, còn đã hơi kết băng lại.
“Chỗ này có hơi trơn.” Lâm Thanh Nhạc nhắc nhở đồng thời cũng túm chặt tay áo của Đinh Bạch thêm một chút, rất sợ anh bị té ngã.
“Hứa Đinh Bạch, cậu cẩn thận... A!”
Kết quả vừa nhắc nhở người khác xong thì mình lại bị trượt.
Hứa Đinh Bạch chỉ cảm thấy ống tay áo bị người bên cạnh kéo xuống, thiếu chút nữa là kéo cả anh theo! Cũng may anh có phòng bị nên vẫn đứng vững, tiện tay giữ cả người bên cạnh lại.
“Rốt cuộc là tôi phải cẩn thận hay là cậu đây.” Hứa Đinh Bạch nhăn mày.
Lâm Thanh Nhạc phồng má, tai hơi nóng: “Chúng ta cùng cẩn thận một chút.”
“Nhìn đường đi.”
“Được...”
Nhưng mà cái chỗ tuyết này không phải nhìn đường là có thể đi được, Lâm Thanh Nhạc đi hai bước lại trượt một lần, quá mất sức rồi. Cuối cùng nhận ra mình sắp đi hết con đường này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vậy mà lại trượt một cái té thẳng cẳng.
“Á...”
Lần này là ngã thật, trong chớp mắt, ở chính chỗ này, Lâm Thanh Nhạc kịp thời buông tay ra khỏi tay áo của Hứa Đinh Bạch! Sau đó phốc một tiếng ngồi sụp vào trong tuyết.
Hứa Đinh Bạch cảm nhận được cánh tay phải hơi lỏng ra, sau đó người kéo anh kêu lên một tiếng rồi bất ngờ chả còn tăm hơi.
Hô hấp của anh hơi chậm lại: “Lâm Thanh Nhạc!”
“Đây...”
Quần Lâm Thanh Nhạc không dày, đập một cái như vậy đau mông vô cùng... Cô hô lên, quay đầu liếc nhìn Hứa Đinh Bạch đứng đằng sau.
Mất thể diện quá...
Không bảo vệ được anh thì thôi, lại còn liên lụy đến anh...
Cái giày rách gì vậy, hoàn toàn không chống trơn được.
“Lâm Thanh Nhạc! Nói chuyện đi!”
Hứa Đinh Bạch đi về phía trước một bước, nhưng anh không biết cô ở đâu, chỉ có thể gọi cô.
Lâm Thanh Nhạc thấy anh muốn đi lên, vội vàng nói: “Đừng động đậy, đừng động đậy! Tớ ở đây, cậu đừng tới đây, chỗ này trơn lắm!”
Hứa Đinh Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh cũng chẳng nghe cô, anh nghe theo tiếng để đi về hướng cô. Tới lúc mũi giày chạm vào cô, anh mới đưa tay ra: “Đứng dậy được không?”
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt, thấy sắc mặt nóng nảy của anh và bàn tay đưa ra không chút do dự thì chợt ngây ra.
Không hiểu vì sao cô chợt cảm thấy mình té quá đáng giá.
"Tớ dậy đây, không sao cả...” Cô theo bản năng kéo tay anh, lúc sắp chạm tới, đôi bàn tay với các khớp xương rõ ràng kia dường như khiến cô ý thức được điều gì đó.
Cô có hơi ngượng ngùng kéo bàn tay đó.
Tai hơi nóng, Lâm Thanh Nhạc vội vàng đổi thành kéo cánh tay anh.
“Không phải đã đi rất chậm rồi sao.” Hứa Đinh Bạch khó lòng tưởng tượng nổi.
Lâm Thanh Nhạc mượn lực của anh đứng thẳng lên, lúng túng nói: “Đều tại giày...”
“Vậy lúc nãy cậu buông tay làm gì, nắm chặt là không ngã rồi.”
“Sẽ ngã đấy, tớ cảm thấy thế. Cho nên tớ mới buông tay, không lại kéo cậu ngã cùng thì làm sao.”
Hứa Đinh Bạch ngừng một lát “... Tôi không ngốc như cậu.”
Lâm Thanh Nhạc cười khan: “Này, đứng đây lạnh nắm, chúng ta đi tiếp thôi.”
“Chờ chút.”
“Sao thế?”
“Nắm chặt vào.” Anh đưa cánh tay ra ngang mặt cô: “Nắm chặt bằng cả hai tay đi, đừng có té nữa.”
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn con đường đá trơn trượt đã đi qua, do dự một chút, chưa kịp nói sẽ không trơn như vậy nữa đã nghe thấy anh nói như thế, cô lập tức dùng cả hai tay kéo tay phải của anh.
Hứa Đinh Bạch: “Còn xa lắm không?”
“Tới ngay bây giờ đây.”
Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng, không nói gì nữa. Sau đó anh cảm nhận được lực kéo của cô gái bên cạnh mạnh hơn trước rất nhiều, xem ra cô thực sự sợ ngã.
Cô bây giờ cẩn thận làm anh nhớ tới cả đoạn đường vừa qua hai người đều đi trong trạng thái lảo đảo, trong đầu tưởng tượng vài hình ảnh khó hiểu.
Lúc nãy cô hẳn là rất giống một con chim cánh cụt, đần độn đi lại.
Mà giờ con chim cánh cụt ấy đang vịn tay anh, dường như dán sát vào anh.
Đúng là ngốc...
“Cậu cười cái gì thế?” Lâm Thanh Nhạc vốn định hỏi anh hôm nay muốn ăn gì nhất, vậy mà lúc nhìn lên chợt thấy đôi môi anh đang hơi nhếch lên một độ cong nhỏ.
Hứa Đinh Bạch ngẩn ra, thu hồi lại vẻ mặt ấy: “Không có.”
“Cậu cười.” Lâm Thanh Nhạc nhíu mũi: “Hẳn là đang cười lúc nãy tớ bị ngã...”
Hứa Đinh Bạch nghe câu nói có hơi ảo não của cô, lần này thực sự hơi buồn cười, “Cậu cũng còn biết lúc nãy mình rất ngu ngốc.”
“Nào có ai như cậu...”
“Tôi thì sao?” Đáy mắt của Hứa Đinh Bạch là ý cười chân thật, “Tôi cũng chỉ thấy lạ mà thôi. Lâm Thanh Nhạc, rốt cuộc là tôi không nhìn thấy hay cậu không nhìn thấy?”