Lâm Thanh Nhạc lấy cho anh đôi dép lê, lại rót cho anh một cốc nước ấm.
“Anh có thể xem TV trong phòng khách, mấy ngày nay em không về, đi dọn dẹp chút đã.” Lâm Thanh Nhạc nói
Hứa Đinh Bạch: “Được.”
Lâm Thanh Nhạc trở về phòng của mình, cất tất cả quần áo mang đến nhà Hứa Đinh Bạch lại vào tủ, hôm đó lúc lấy quần áo có lẽ Vu Đình Đình cũng vội nên tủ treo quần áo của cô rất bừa bộn.
Sau khi thu dọn tủ quần áo, cô lại dọn giường.
“Cần anh giúp gì không?” Hứa Đinh Bạch tựa vào cửa phòng.
Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn chiếc giường của cô, rộng một mét rưỡi.
Lâm Thanh Nhạc cũng nhìn theo mắt anh, có chút xấu hổ: “Cái giường này nhỏ hơn của anh một chút… Nếu không quen thì anh trở về cũng được.”
Vừa rồi trên xe lại đột nhiên nổi hứng, kêu anh về nhà cùng cô, cũng chưa nghĩ đến chuyện sau đó.
Nhưng mà Hứa Đinh Bạch cũng đã ở đây rồi, sao có thể bằng lòng trở về được cơ chứ.
“Đủ để ngủ rồi, lái xe đi lái xe về mệt lắm, không về nữa.”
Lâm Thanh Nhạc ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vậy được, vậy anh đi tắm trước đi, em đi lấy khăn tắm cho anh.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Nhạc đi đến tủ trong phòng tắm lục lọi, đột nhiên phát hiện chiếc khăn tắm mới tuần trước cô đã lấy xuống dùng rồi, nhà cô… không có khăn tắm mới.
“Sao thế?” Hứa Đinh Bạch đi vào.
“Không có khăn tắm mới, ừm… để em đi mua cho anh.”
Nói xong thì cô định đi ra ngoài, nhưng lại bị Hứa Đinh Bạch kéo lại, anh nhếch miệng, nói: “Mua làm gì chứ, dùng cái này là được rồi.”
Hứa Đinh Bạch chỉ vào cái treo bên cạnh, Lâm Thanh Nhạc ngước mắt, lỗ tai có chút nóng: “Cái này tuần trước em dùng một lần rồi.”
“Em dùng bao nhiêu lần anh cũng dùng được.” Hứa Đinh Bạch nói, “Sao hả, ghét bỏ anh sao?”
“Em ghét bỏ gì chứ… giờ cũng đâu phải em dùng.”
Hứa Đinh Bạch cúi người, nhéo lỗ tai đã đỏ ửng của cô: “Ồ, vậy anh dùng cái này.”
Lâm Thanh Nhạc co người lại, vội bịt lại lỗ tai mình: “Tùy anh!”
Cửa phòng tắm đóng lại, ngay sau đó, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Cũng không còn sớm nữa, Lâm Thanh Nhạc cũng không đợi, cô lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm bên ngoài tắm rửa. Sau khi tắm xong đi ra ngoài, cô cho tất cả quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó xoay người lại, đột nhiên đông cứng cả người.
Hứa Đinh Bạch không biết đã đứng đó từ lúc nào, hai tay ôm ngực, tựa vào cửa phòng nhàn nhã nhìn cô.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh vừa mới tắm xong không mặc quần áo, chỉ dùng chiếc khăn tắm màu hồng của cô… vắt ngang eo anh. Lâm Thanh Nhạc đột nhiên đứng thẳng người, ngây người nhìn chằm chằm vào anh.
Đôi chân Hứa Đinh Bạch rất dài, thẳng tắp, bắp chân to khỏe, hình dáng đôi chân đoán chừng khiến không biết bao nhiêu cô gái phải xấu hổ.
Thân trên lại càng… dù sao đến khăn tắm che đậy cũng không có, từng đường da hiện rõ, lại càng không có chút thịt thừa nào.
“Anh… lạnh không?” Lâm Thanh Nhạc đỏ cả mặt, rất lâu sau mới hỏi ra được một câu.
Hứa Đinh Bạch: “Không lạnh, cơ mà có lạnh thì em cũng đâu có quần áo cho anh mặc.”
Lâm Thanh Nhạc cứng nhắc gật đầu, không biết để mắt vào đâu: “Vậy anh mau lên giường đi, đắp chăn lại!”
“Anh biết rồi, nhưng mà anh không phải là đang đợi em đó sao.” Hứa Đinh Bạch hỏi, “Em xong chưa?”
Lâm Thanh Nhạc dẫn anh về nhà đương nhiên trong lòng đã ngầm đồng ý bản thân ngủ cùng anh, thật ra cô cũng chưa từng tránh né chuyện này.
Nhưng bây giờ nhìn thấy hình ảnh này, trái tim cô bỗng nhiên run lên, cái này… thật sự phải ngủ cùng nhau sao?
Cô có thể ngủ được không đây?!
“Ờ… vẫn chưa xong, em còn phải, còn phải… sửa soạn lại phòng khách chút đã!” Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, muốn thu dọn đồ đạc trên bàn trà, nhưng mà bàn trà rất sạch sẽ. Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê cũng không làm loạn đồ đạc ở đây, cũng chẳng cần phải dọn dẹp gì hết.
“Ngày mai lại dọn.” Hứa Đinh Bạch đi tới, kéo cô đứng lên.
Anh ôm cô vào ngực, nói với cô, “Anh mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Sau lưng là cảm giác ấm áp, lớp đồ ngủ bằng lụa mỏng trên người cô chẳng thể chống lại nhiệt độ ấy.
Lâm Thanh Nhạc khẽ thở dài, hai chân mềm nhũn, bị anh lôi kéo về phòng.
Anh đưa tay đóng cửa lại, cô trực tiếp bị anh đưa vào trong chăn.
Lâm Thanh Nhạc mặt đối mặt với anh, gần như chạm vào trán của anh: “Cái giường này… hai người ngủ có vẻ như rất nhỏ.”
Hứa Đinh Bạch thản nhiên nói: “Vẫn còn được, chúng ta nằm gần vào nhau một chút là không nhỏ nữa.”
Lâm Thanh Nhạc vội nói: “Nhưng tướng ngủ của em xấu lắm.”
“Vậy thì anh sẽ ôm em thật chặt, kẻo em ngủ quên lại lăn xuống đất.” Nói xong, Hứa Đinh Bạch thực sự ôm lấy eo cô, ấn chặt cô vào người anh.
Dựa sát vào nhau, hơi thở cùng nhiệt độ đều quấn lấy nhau. Lâm Thanh Nhạc kìm nén nhịp tim đang đập loạn của mình, ngước mắt lên nhìn anh.
Đèn phòng vẫn sáng, nên cô có thể nhìn rõ mắt anh, không chớp mắt, sắc đồng tử rõ ràng mờ nhạt, nhưng lại khiến cô nhìn thấy một mùi vị nóng bỏng.
Thật ra, hình như cô rất thích ánh mắt của anh như vậy, cuồng nhiệt, vui vẻ, đây mới giống với một Hứa Đinh Bạch có tình cảm và cảm xúc.
Lâm Thanh Nhạc nhớ những gì Tô Hàn Cảnh đã nói cách đây không lâu khi anh còn sống ở nước ngoài, tuy chỉ là một vài từ, nhưng cô có thể hình dung ra tình trạng của anh lúc đó.
Cô độc, lạnh lùng… lúc đó tương lai ra sao cũng không biết, anh chắc cũng phải rất sợ hãi.
Lâm Thanh Nhạc nghĩ tới đây thì thấy hơi khó chịu: “Hôm nay dì nhỏ nói với em rất nhiều.”
Hứa Đinh Bạch: “Nói gì vậy?”
“Nói những chuyện ở nước ngoài… trước kia, em không nên trách anh.”
Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: “Em không làm gì sai cả, là vấn đề của anh.”
Lâm Thanh Nhạc lắc đầu: “Không phải…”
Anh luôn nói đó là vấn đề của anh, nhưng thật ra, bản thân cô cũng có rất nhiều vấn đề. Lâm Thanh Nhạc thở dài trong lòng, vươn tay vuốt má anh, tiến lại gần, hôn lên môi anh: “Thật may là đều đã qua rồi.”
Cả người Hứa Đinh Bạch đột nhiên cứng lại, sau một giây ngắn ngủi, anh từ khách thành chủ, cúi người về phía trước hôn cô: “Ừ… đều đã qua rồi, bây giờ tốt là tốt rồi.”
Anh thì thầm, lại chặn môi cô lần nữa…
Qua vài lần, dường như anh đã biết phải làm thế nào để hôn cô. Sau khi xoay người hôn cô kịch liệt một lúc, lại chậm rãi... chuyển qua lỗ tai.
Đúng như dự đoán của anh, cô lập tức bắt đầu giãy giụa.
“Đừng…”
Hứa Đinh Bạch cười nhẹ, không nghe cô nói. Cô càng rụt rè rút lui, anh càng muốn trêu chọc. Nhưng Lâm Thanh Nhạc có tránh cũng tránh không thoát, chỉ đành để bản thân nhẹ phát run.
Cô không chịu được như vậy, nói là ngứa thì cũng không phải, mà cảm giác rất lạ, giống như cả tứ chi cùng toàn bộ xương cốt đều bị điện giật, cả người đều mềm nhũn cả ra…
Ngăn cách một lớp chăn bông, nhiệt độ trong ngoài quả thực như hai thế giới.
Sau đó trong mơ màng, cô chỉ biết tay anh không an phận sờ đến…
Lâm Thanh Nhạc giật mình, ngước mắt: “…Hứa Đinh Bạch.”
Anh nhìn cô, nghẹn lại không nói.
Anh cứng đờ không nhúc nhích, nhưng càng như vậy… cô lại càng cảm thấy lạ.
Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại, cả người như bị thiêu đốt.
“Anh làm gì vậy?”
“Có thể sờ không?” Anh hỏi cô với giọng khàn đặc.
Anh không phải đã sờ rồi sao…
Lâm Thanh Nhạc không nói lời từ chối, mặt đỏ như máu. Mà kết quả của sự im lặng này chính là, cô cảm thấy anh không khách khí nắm lấy.
“…”
Hứa Đinh Bạch cũng khẩn trương đến đổ mồ hôi, đồng thời, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Thật mềm.
Lần trước lúc ở nhà anh, anh cũng không dám đi quá xa, cho nên cũng không có kinh nghiệm sâu sắc gì từ lần đó. Lần này không có bất kỳ vật gì che chắn, cái tư vị đó thật muốn ngừng mà không được. Vì vậy sau khi thử một lần, anh bắt đầu không kiêng nể gì mà quấy phá, đã vậy còn không biết tém lại.
Lâm Thanh Nhạc bị xoa đến không biết đông nam tây bắc, cả người đều ngây ngốc.
“Em cố ý?” Thật lâu sau, anh hỏi bên tai cô.
Lâm Thanh Nhạc: “…Gì cơ?”
“Cố ý làm anh khó chịu phải không.”
Nói xong tựa như để trừng phạt còn nhéo cô, Lâm Thanh Nhạc ăn đau, giãy giụa đẩy anh ra, nhưng lần đụng chạm này, lại làm anh dùng sức hơn, dọa cho cô sợ không dám nhúc nhích.
Lâm Thanh Nhạc đột nhiên hiểu anh đang nói cái gì.
Cô kêu anh đến đây qua đêm, ngủ chung giường, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, tình huống mũi tên lên dây cót, một chút chuẩn bị cũng không có.
“Em, em chỉ muốn để anh ngủ ở đây, em không phải cố ý…”
Hứa Đinh Bạch rầu rĩ nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ?”
“Anh không nhịn được.”
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy trán mình bốc khói, nói lắp: “Vậy, vậy anh đi giải quyết một chút đi?”
Hứa Đinh Bạch không đi, anh nhìn cô, mắt anh đỏ ngầu.
Lâm Thanh Nhạc: “Đi không?”
“Không đi.” Hứa Đinh Bạch cầm lấy cổ tay cô, giọng vừa trầm vừa khàn, chậm rãi nói: “Em giúp anh.”
…
Thế giới trong chăn, không khí loãng, nhiệt độ nóng bỏng, một mớ hỗn độn.
Đối với Lâm Thanh Nhạc mà nói, đêm này rất hụt hẫng và mơ hồ. Còn Hứa Đinh Bạch như vậy đối với cô lại hoàn toàn xa lạ, biểu cảm, giọng nói… tất cả mọi thứ, nhưng lại làm nhịp tim của cô đập bất thường.
Cũng may, trong mớ hỗn độn cuối cùng cũng dần dần dừng lại.
Nhưng mà chỉ ôm nhau rồi ngủ ngay hình như không thực tế cho lắm… Qua đợt kinh hồn bạt vía vừa rồi, chẳng ai còn ngủ ngay được.
Hơn nữa chẳng được bao lâu, người sau lưng rõ ràng lại rục rịch.
“Anh mà còn như vậy nữa… em sẽ qua phòng hai người kia ngủ.” Tiếng Lâm Thanh Nhạc như muỗi kêu.
Hứa Đinh Bạch ôm chặt cô, bất đắc dĩ lại bốc hỏa: “Anh không khống chế được.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy làm sao đây.”
Hứa Đinh Bạch vừa nếm được vị ngọt, khẽ bóp ngón tay cô, nửa dỗ dành nửa van xin: “Thêm lần nữa rồi ngủ, được không?”
“…”
——
Đêm nay có người cảm thấy hài lòng ngủ, cũng có người cổ tay bị đau đến muốn phế đi luôn.
Ngày hôm sau, cả hai không đặt đồng hồ báo thức nên dậy rất muộn.
Lâm Thanh Nhạc bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Thanh Nhạc, cậu dậy chưa, buổi trưa có ăn cơm ở nhà không?” Ngoài cửa có tiếng gõ cửa cùng tiếng của Đổng Hiểu Nghê, Lâm Thanh Nhạc bừng tỉnh ngay lập tức.
Cô nhìn người bên cạnh, rồi đến bàn tay đang đặt trên eo mình, hoảng sợ: “Tớ, tớ còn chưa dậy.”
Đổng Hiểu Nghê nghe thấy tiếng cô thì không gõ cửa nữa: “Ồ, gần mười giờ rồi, cậu có muốn gọi đồ ăn bên ngoài không?”
“Cậu kệ tớ! Lát chúng ta nói sau đi.”
“Được thôi.”
Đổng Hiểu Nghê rời khỏi cửa phòng cô.
Lâm Thanh Nhạc dụi dụi mắt, không phải bạn cùng phòng thân yêu của cô đến chủ nhật mới về sao!
“Anh hơi đói rồi.” Đột nhiên, người đang ôm cô bên cạnh nhẹ giọng nói.
Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Đinh Bạch đã mở mắt, hình như vừa rồi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh mình khi vừa tỉnh dậy, cô thật sự không quen nói: “À, anh đói rồi à, vậy rời giường đi.”
Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng rồi nói: “Bên ngoài có phải là Vu Đình Đình không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Đó là một người bạn cùng phòng khác của em, hình như anh chưa gặp bao giờ.”
“Đổng Hiểu Nghê.”
“Đúng…” Lâm Thanh Nhạc nói, “Em còn không biết hôm nay cậu ấy về, nếu không, đêm qua cũng không kêu anh ở lại.”
Hứa Đinh Bạch vân vê eo cô: “Sao hả, ngại rồi?”
Chuyện ngại hơn nữa đêm qua cô cũng đã làm rồi…
Lâm Thanh Nhạc bỏ tay anh ra, ban ngày tỉnh táo mà nghĩ đến chuyện nóng bỏng đêm qua, cả người cô đều sắp bốc cháy: “Em không có, nhanh lên… dậy đi.”
Cô nhảy khỏi giường, nhảy nhót lung tung lao vào phòng tắm.
Hứa Đinh Bạch khẽ cười, nhấc chăn rời khỏi giường.
Lâm Thanh Nhạc đang định đánh răng thì đột nhiên nhìn thấy trong gương có một người không mặc quần áo đi vào, ánh mắt của cô lập tức liếc về phía trần nhà, “Anh… không mặc quần áo à?”
Hứa Đinh Bạch: “Đi tắm đã.”
“Vậy em đi ra ngoài.”
Hứa Đinh Bạch cười như không cười liếc nhìn cô: “Đêm qua em cũng nhìn thấy hết rồi, bây giờ ra ngoài có phải là hơi muộn rồi không.”
Lâm Thanh Nhạc: “…”
Hứa Đinh Bạch đi vào phòng tắm.
Tiếng nước dần vang lên, Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng đánh qua loa vài lần, tùy tiện rửa mặt rồi đi ra ngoài.
“Phù…” Sau khi giúp anh đóng cửa phòng tắm, Lâm Thanh Nhạc ngồi ở mép giường, thở phào nhẹ nhõm.
Sáng ra đã thấy tình trạng Hứa Đinh Bạch như vậy… cô thật nghi ngờ hai mắt mình sắp chảy máu đến nơi rồi. Không đúng không đúng, cho dù không nhìn, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua, cô đã muốn chảy máu mũi rồi!