Sáng sớm thứ tư cô mang theo vali nhỏ chuyên dụng dùng để đi công tác, lên đường đến sân bay.
Lần này cùng đi công tác gồm có năm người, Hứa Đinh Bạch và trợ lý của anh Jason, giám đốc Hoàng bộ phận thị trường, nhà thiết kế Lý Hằng của tổ thiết kế, còn có cô, phó giám đốc bộ phận kế hoạch.
Lâm Thanh Nhạc đến buồng hạng nhất trong phòng chờ của sân bay, lúc này giám đốc bộ phận thị trường và nhà thiết kế cũng đã có mặt, cô đi qua lên tiếng chào bọn họ rồi cùng ngồi chờ Hứa Đinh Bạch.
Hơn mười phút sau, nhà thiết kế Lý Hằng nhắc nhở: "Hứa tổng đến rồi."
Lâm Thanh Nhạc theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Hứa Đinh Bạch và trợ lý của anh đi vào. Những người bên cạnh đều đứng lên, cô cũng chỉ có thể đứng lên theo.
"Hứa tổng."
"Ừ, ngồi xuống đi." Hứa Đinh Bạch nói, ánh mắt anh rơi vào trên người Lâm Thanh Nhạc.
Lâm Thanh Nhạc và anh bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cô không biết anh muốn làm gì.
Một lúc lâu sau Hứa Đinh Bạch mới nói: "Bộ phận kế hoạch là cậu tới sao?"
Lâm Thanh Nhạc lập tức nghiêm túc: "Vì giám đốc đang có hạng mục quan trọng của anh ấy, mà đối với dự án trang trí thông minh lần này tớ cũng biết rõ cho nên Tổng giám bảo tớ tới."
"Ừ, được." Hứa Đinh Bạch khẽ vuốt cằm, vốn là phải đi, anh đột nhiên lại quay đầu nói, "Ăn chưa?”
Lâm Thanh Nhạc: "Hả?"
"Bữa sáng."
"Tớ ăn một chút ở nhà rồi..."
Hứa Đinh Bạch gật đầu, không nói gì, quay đầu nói chuyện với giám đốc bộ phận thị trường.
Lâm Thanh Nhạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô âm thầm vui mừng anh không có nói đến chuyện khác. Bởi vì cô cảm thấy khó hiểu... Trong công ty, lời nói của hai người quá thân mật cũng không được tốt cho lắm.
——
Sáng hôm nay Lâm Thanh Nhạc thức dậy rất sớm, cho nên sau khi lên máy bay, cô ngủ suốt cả quá trình.
Chi nhánh công ty ở thành phố Hàng Châu bên này có xe riêng tới đưa đón, sau khi đáp xuống sân bay, đoàn người bọn họ đi vào khách sạn trước.
Quả nhiên Aurora đối đãi với nhân viên thật sự rất hào phóng.
Đi công tác thì ngồi khoang hạng nhất, khách sạn lại là khách sạn năm sao, công ty trước đây của Lâm Thanh Nhạc đi công tác điều kiện cũng không được tốt như vậy, hơn nữa khi đi du lịch, cũng không thể nào sang trọng như vậy.
Sau khi vào phòng, cô đi dạo quanh một vòng rồi nằm trên giường, cô định cảm nhận xem giường khách sạn năm sao rốt cuộc có gì khác biệt so với giường bình thường.
Tuy nhiên thời gian cảm nhận của cô cũng không có bao nhiêu, bởi vì thời gian quá ít, nên cô nghỉ ngơi một chút sau đó phải cùng Hứa Đinh Bạch đi đến nơi diễn ra lễ khai trương Aurora Home.
Buổi lễ này được cử hành trong nội bộ của Aurora Home.
Aurora Home tổng cộng có ba tầng, chiếm diện tích 5,1 vạn mét vuông trong đó bao gồm đồ nội thất trong nhà, đồ dùng trang trí, đồ dùng thông minh đều là sản phẩm chất lượng, dĩ nhiên còn có hơn hai trăm phòng trưng bày mô phỏng.
Lâm Thanh Nhạc chủ yếu phụ trách khu vực đồ dùng trang trí thông minh trong nhà, cho nên sau khi tham gia lễ khai trương xong, cô lập tức đến chỗ nhân viên cũng phụ trách hạng mục đó ở thành phố Hàng Châu để bàn bạc rõ hơn về công việc.
Sau đó mỗi người đều chia ra để làm việc, bởi vì bọn họ đến từ những bộ phận khác nhau, nên có những nhiệm vụ riêng.
Lâm Thanh Nhạc giải quyết xong việc thì đã đến sáu giờ chiều, cô thu dọn tất cả tài liệu, rồi vội vàng đến khu vực làm việc.
"Thanh Nhạc, cô tới rồi." Nhà thiết kế Lý Hằng thấy cô đi vào, vẫy tay gọi.
Lâm Thanh Nhạc đi tới, "Giám đốc Hoàng đâu?"
"Anh ấy còn có chuyện khác phải làm, đến chi nhánh công ty trước rồi. Tôi và Hứa tổng ở đây chờ cô, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn với khách hàng."
"Các anh chờ tôi sao..." Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn Hứa Đinh Bạch đang ngồi đeo tai nghe gọi điện thoại, nhỏ giọng nói, "Các anh đi trước cũng được mà, tôi đón xe đi là được rồi."
"Vừa rồi tôi cũng nói như vậy, tôi nói Hứa tổng đi trước, tôi ở lại chờ cô." Lý Hằng nói, "Nhưng Hứa tổng không chịu đi."
Lâm Thanh Nhạc lại nhìn Hứa Đinh Bạch: "À..."
"Xong rồi phải không?" Hứa Đinh Bạch đã nói chuyện điện thoại xong.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng gật đầu.
Hứa Đinh Bạch: "Đi thôi."
Tối hôm nay sẽ bàn chuyện hợp tác của Aurora Home với một công ty địa ốc lớn, mặc dù chủ yếu là những mẫu bán lẻ, nhưng cũng coi như là cùng nhau hợp tác, do bọn họ đang sửa chữa phòng đóng gói trong lúc thu mua một số lượng lớn đồ dùng trong nhà của Aurora Home.
Tuy nhiên tối nay chẳng qua chỉ là màn dạo đầu chuyện hợp tác, cùng nhau ăn cơm nhằm thăm dò một chút ý của đối phương.
Lâm Thanh Nhạc biết quá trình này, công ty bọn họ hy vọng sẽ thúc đẩy hợp tác. Vì vậy cô làm ở bộ phận kế hoạch của Aurora Home, và nhà thiết kế đều cùng nhau tham dự, nếu khách hàng có vấn đề gì cô có thể kịp thời trả lời.
Bảy giờ tối, đoàn người tiến vào ăn cơm trong khách sạn.
"Hứa tổng, ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu, quả nhiên là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú lịch sự rất có triển vọng." Mới vừa vào phòng bao, đối phương đã tiến lên tiếp đón.
Hứa Đinh Bạch bắt tay người đó, tỉnh táo lại lễ phép: "Quách tổng khách sáo rồi, ông ngồi đi, làm phiền ông đứng dậy tiếp đón thật không tốt lắm."
Lâm Thanh Nhạc đi theo phía sau Hứa Đinh Bạch, liếc nhìn Quách tổng. Quách tổng tên là Quách Đông Tự, chính là đối tượng mà hôm nay ông chủ bọn họ nói đến. Dáng vẻ người này nhìn có vẻ cỡ bốn mươi, nhưng trên thực tế đã ngoài năm mươi. Dựa theo tuổi tác mà nói, ông ta nhìn già dặn hơn Hứa Đinh Bạch rất nhiều.
Nhưng mà... Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn Hứa Đinh Bạch.
Tuổi tác của Hứa Đinh Bạch không quá lớn, nhưng đứng trước mặt những người này, hoàn toàn không hề có cảm giác lép vế, tuy trẻ tuổi nhưng anh nhìn trầm ổn lạnh lùng và vô cùng có trình độ.
Quách Đông Tự: "Được, Hứa tổng ngồi bên này, chúng ta ngồi xuống cùng trò chuyện."
"Được."
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, bữa cơm chính thức bắt đầu.
Lâm Thanh Nhạc không phải là chủ, vì vậy chỉ khi đối phương hỏi tới phương án kinh doanh tương lai của dự án đồ trang trí thông minh, Hứa Đinh Bạch yêu cầu cô nói, cô mới có thể giải thích một chút cho đối phương.
Tuy nhiên cơ hội mở miệng của cô cũng không phải quá nhiều, vì bữa cơm này, đoàn người bên đối phương cũng không muốn nói nhiều đến nội dung công việc, ban đầu còn hỏi một hai câu, sau khi uống chút rượu cũng không bàn nữa, họ nói sang những chuyện không quan trọng khác.
...
"Ôi, Aurora các người thật đúng là nơi nhân tài xuất hiện liên tục, tuổi của từng người đều còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy." Quách Đông Tự giơ ly rượu đến trước mặt Lâm Thanh Nhạc, "Cô là giám đốc bộ phận kế hoạch đúng không, nhìn cô có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi thôi."
Lâm Thanh Nhạc khách sáo cười: "Cám ơn Quách tổng đã khen ngợi."
"Tôi nói thật đó, không phải khen lấy lòng đâu. Hứa tổng, công ty các cậu tuyển người có phải còn xem mặt nữa hay không, dáng dấp giám đốc bộ phận kế hoạch rất có điểm nhấn đó nha."
Người bên cạnh phụ họa theo: "Phải phải, giống như Hứa tổng vậy, vừa có tài lại có tướng mạo."
Bốn người bên đối phương hiển nhiên đã uống hơi nhiều, lời nói cũng trở nên tùy ý hơn rất nhiều.
Sắc mặt Hứa Đinh Bạch nhàn nhạt: "Tuyển người đương nhiên phải xem năng lực rồi Quách tổng."
"Ôi, tôi cảm thấy không phải, bề ngoài cũng rất quan trọng đó, nhìn xong cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn." Quách Đông Tự nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nhạc "Nào, phó giám đốc Lâm, chúng ta uống một ly đi."
Lâm Thanh Nhạc biết tửu lượng của mình, chắc chắn không được, vì vậy lúc đầu cô chỉ uống nước suối mà thôi.
"Tôi uống nước thay rượu vậy, mời ngài ——"
Quách Đông Tự rút tay về: "Ây! Nước thay rượu không được, không có thành ý gì cả, đương nhiên là phải dùng rượu rồi."
Lâm Thanh Nhạc khẽ nhíu mày suy nghĩ, cô không thể gây trở ngại cho Hứa Đinh Bạch được. Mặc dù tửu lượng của cô không tốt, nhưng uống một chút cũng không sao.
Vì vậy cô mím môi, đưa tay phải lên cầm lấy ly rượu bên cạnh.
Nhưng tay còn chưa chạm đến, cô đã bị ngăn lại.
"Quách tổng, tửu lượng của phó giám đốc rất kém, tôi mang cô ấy tới đây là để giải thích về những chuyện mà ông cần phải hiểu. Cô ấy uống rượu xong, sợ lát nữa sẽ làm phiền đến mọi người." Hứa Đinh Bạch cầm ly rượu của mình lên, giơ tay lên đụng vào ly ông ta, "Tôi uống với ông, mời."
Nụ cười của Quách Đông Tự hơi khựng lại, nhưng nhìn thấy Hứa Đinh Bạch lập tức cạn hết một ly làm cho buồn phiền của ông ta cũng biến mất, "Được, tửu lượng tốt lắm, chúng ta cùng uống một ly nữa!"
...
Tiếp theo, đều là Quách Đông Tự ở bên kia nói luyên thuyên, Hứa Đinh Bạch không nói gì nhiều, nhưng cũng không đến mức nhạt nhẽo, người khác nói gì, đúng lúc anh sẽ đáp lại đối phương một câu, sẽ không để người khác cảm thấy mình là đàn gãy tai trâu, cũng không khiến cho đối phương cảm thấy khó chịu.
Trừ cái đó, thì chính là uống rượu.
Lâm Thanh Nhạc là phái nữ duy nhất bên Aurora, nhan sắc lại xinh đẹp cho nên người của đối phương uống nhiều không khỏi có chút yêu thích mà tìm đến cô, chẳng qua tiến tới mấy lần, đều bị Hứa Đinh Bạch cản lại mà thôi.
Kết quả là, Hứa Đinh Bạch bị rót rượu cho rất nhiều.
Mặc dù anh nhìn vẫn rất tỉnh nhưng trong lòng Lâm Thanh Nhạc có hơi sốt ruột. Lý Hằng cũng đã thay anh uống rất nhiều... Tại cô, mà anh còn bị buộc uống nhiều hơn.
"Hứa tổng, lần này cậu bảo vệ người của mình rất tốt." Lát sau Quách Đông Tự nói chuyện cũng có chút kỳ quái.
"Tửu lượng không tốt đương nhiên là không được uống để tránh xảy ra chuyện gì. Tôi mang cô ấy đi, lại để cô ấy say khướt trở về như vậy cũng không tốt lắm." Hứa Đinh Bạch cười, lờ mờ nói, "Quách tổng? Tiếp tục chứ?"
Quách Đông Tự đã uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, ông ta lảo đảo đứng lên: "Tôi uống với cậu nhiều rồi. Phó giám đốc Lâm, cho chúng tôi chút thể diện đi chứ, cô uống với bốn chúng tôi mỗi người một ly, uống xong tối nay tôi sẽ bỏ qua cho cô, được chứ!"
Khóe miệng Hứa Đinh Bạch hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống: "Sao vậy, Quách tổng cảm thấy, uống với tôi thì không có mặt mũi sao?"
Quách Đông Tự thấy sắc mặt của anh, ông ta sửng sốt một chút, dường như đã tỉnh hơn vài phần: "Đương… đương nhiên không phải là vậy."
Hứa Đinh Bạch: "Nếu vậy thì tôi uống với bốn người các ông mỗi người một ly."
Quách Đông Tự: "Chờ một chút, nếu cậu lại muốn uống thay, vừa rồi Hứa tổng cũng muốn uống, phó giám đốc Lâm vốn chỉ cần uống bốn ly, vậy cậu uống gấp đôi là tám ly đi."
Tám ly... Vừa nãy anh đã uống rất nhiều rồi.
Lâm Thanh Nhạc biết trước mặt họ là bên phía hợp tác nên không thể đắc tội, nếu dám đắc tội sẽ tổn thất rất lớn, vì vậy tối nay Hứa Đinh Bạch mới có thể nhẫn nhịn ngồi đây nói chuyện. Nhưng mà, cô không thể trơ mắt nhìn anh tiếp tục, uống nhiều như vậy được...
"Không cần đâu, tôi sẽ uống." Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng rót rượu vào ly của mình.
Hứa Đinh Bạch nhăn mày, quay đầu nhìn cô.
Lâm Thanh Nhạc đứng dậy cười với người đối diện: "Nhưng Quách tổng đã nói thì phải giữ lời, tôi uống bốn ly, thì ông phải bỏ qua cho tôi."
"Đương nhiên!"
"Được." Lâm Thanh Nhạc nói, "Thật xin lỗi, quả thật là tôi không thể uống, nhưng tối nay nếu là Quách tổng, thì tôi cảm thấy tôi vẫn nên uống một chút."
Lâm Thanh Nhạc nói xong mấy lời xã giao, thì nhắm hai mắt lại, uống một hơi cạn sạch!
A... Thật khó uống quá đi... Làm sao mà Hứa Đinh Bạch uống liên tục một ly lại một ly như vậy chứ!
Lâm Thanh Nhạc không dám để cho bản thân mình dừng lại, cô lập tức rót một ly nữa, ép mình phải uống vào.
"Tửu lượng rất tốt, Hứa tổng, tôi thấy lần này người của cậu quả thật rất tốt."
Sau khi ly thứ hai được đặt xuống, Lâm Thanh Nhạc thật sự rất muốn ói.
Cô gắng gượng, rót ly thứ ba.
"Được rồi." Hứa Đinh Bạch cầm cổ tay đang rót rượu của cô, anh đứng lên lấy ly rượu trong tay cô ra.
Lâm Thanh Nhạc chịu đựng cảm giác cuộn trào từ cổ họng xuống dưới dạ dày, nhỏ giọng nói: "Cậu, cậu không thể uống nữa, để tớ uống..."
Hứa Đinh Bạch rũ mắt nhìn cô: "Còn chưa tới phiên cậu liều mạng đâu."
"..."
"Quách tổng, tôi thấy tối nay cũng không còn sớm nữa." Hứa Đinh Bạch nhìn mọi người nói thẳng, "Tôi cũng uống nhiều rồi, chuyện hợp tác, ngày khác chúng ta nói sau đi."
"Này—— "
Nhưng Hứa Đinh Bạch đã hoàn toàn rời đi, anh kéo tay Lâm Thanh Nhạc, đi thẳng ra khỏi phòng bao.
Trợ Lý Jason vẫn luôn đứng ngoài cửa, giữ im lặng.
Sau khi Hứa Đinh Bạch ra ngoài thì nói: "Đưa Lý Hằng về đi."
"Vâng." Jason liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc bên cạnh anh, "Vậy còn anh?"
Hứa Đinh Bạch: "Tôi không sao."
"Vâng."
Hứa Đinh Bạch kéo Lâm Thanh Nhạc đi qua hành lang, nhanh chóng tiến đến thang máy, đột nhiên Lâm Thanh Nhạc dừng lại.
Hứa Đinh Bạch quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Thanh Nhạc cúi đầu: "Đừng di chuyển... Tớ chóng mặt quá."
Hứa Đinh Bạch nhìn mặt cô đang đỏ lên, anh khó chịu nói: "Uống hai ly mà mặt đã như vậy rồi, vừa rồi cậu còn dám uống nữa?"
Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ: "Không phải là do tớ không muốn bọn họ rót cho cậu nữa sao..."
Thật chóng mặt quá đi, cô nói chuyện cũng trở nên yếu ớt, nghe cảm giác vô cùng tủi thân.
Lòng Hứa Đinh Bạch lập tức dịu đi, anh đỡ cánh tay cô, nhẹ giọng nói: "Còn đi được không?"
Tửu lượng của Lâm Thanh Nhạc thật sự rất kém, tốc độ phía trước rất nhanh, cô mới đi được một bước: "Ừm..."
"Để tôi cõng cậu."
Nói xong, Hứa Đinh Bạch xoay người ngồi xuống.
Lâm Thanh Nhạc lờ mờ nhìn bóng lưng của anh, đầu óc cô mặc dù rất hỗn loạn, nhưng loáng thoáng vẫn còn mấy đồng nghiệp ở phía sau.
"Không cần... Không được."
"Không sao đâu, lên đi."
"Không được mà..." Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói, "Tớ, tớ nặng lắm!"
Hứa Đinh Bạch quay lại nhìn cô, anh bất đắc dĩ cười: "Cậu còn lừa tôi như hồi còn nhỏ sao? Lâm Thanh Nhạc, bây giờ tôi đã thấy được."