Tôi nhờ Hạ Khải Phong giúp mình đưa Liên Kiều Sinh về kí túc xá.
Hạ Khải Phong chỉ vào mình, cau mày nói: "Ta cõng hắn về?"
"Thế chẳng lẽ là tôi cõng?" Tôi hỏi lại, mấy ngày nay ở chung, tôi thấy hắn cũng chẳng khác người bình thường mấy, nên suýt nữa thì tôi quên mất hắn là ma.
Tôi vừa nói vậy thì hắn liền không dị nghị, nhưng hắn cũng không cõng Liên Kiều Sinh mà khoa tay múa chân, trong miệng thì lẩm bẩm cái thần chú gì đó.
Đột nhiên đỉnh đầu hắn hiện ra năm viên ngọc màu xanh lục sáng lấp lánh, năm viên ngọc ấy dần dần kết thành một chiếc vòng. Trong không trung liền xuất hiện rất nhiều ma.
Hạ Khải Phong như đoán trước được tôi sẽ bị dọa sợ, hắn chạy đến ôm tôi vào lòng mình, mạnh mẽ nói: "Mới như vậy mà đã bị dọa sợ à? Thật vô dụng, có lẽ về sau cô sẽ phải thường xuyên chứng kiến những tình huống như thế này, vì vậy cô cần phải thích ứng dần mới được."
Thì ra bọn họ chính là ngũ quỷ trong truyền thuyết.
Nghe khẩu khí của hắn rất mạnh bạo nhưng thực ra lại có chút ôn nhu, làm tim tôi rung động. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn là một con ma không có đạo lý là tôi lại chẳng còn cảm giác gì nữa.
Ngũ quỷ đưa Liên Kiều Sinh về ký túc xá. Tôi và Hạ Khải Phong đứng ở mép giường hàn huyên.
"Có phải Kiều Sinh bị điên rồi không? Vừa rồi hắn nói tối qua tôi và hắn ở cạnh nhau, nhưng tối hôm qua tôi..." Suýt chút nữa thì lỡ lời, nhìn gương mặt đắc ý của hắn, gương mặt tôi bỗng nóng lên, xấu hổ nói; "Hắn, hắn vừa rồi lại nói mình gặp cô gái kia."
Nhắc đến cô gái kia, lông mày Hạ Khải Phong nhau lại nói: "Hắn không phải bị điên."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Liên Kiều Sinh, đột nhiên tôi lại nhớ tới Bạch Thái Minh. Trong lòng tôi kinh hãi, chẳng lẽ...
"Không lẽ hắn và Bạch Thái Minh đều giống nhau - gặp phải ma?"
"Dĩ nhiên! Ta chưa từng nói ta là người." Hạ Khải Phong thản nhiên đáp.
Tôi giật mình, do dự nói: "Tôi không nói anh. Thực ra lúc đầu tôi cũng hoài nghi cái chết của Bạch Thái Minh có liên quan đến anh."
Tôi nghĩ Hạ Khải Phong sẽ tức giận khi tôi đổ oan cho hắn, nhưng hắn lại cười nói: "Ta giết một con heo làm gì? Cô nghĩ ta nhàn rỗi lắm sao?"
Nghe hắn nói vậy, tôi càng chắc chắn suy đoán của mình. Tôi nhìn hắn tiếp tục nói: "Tôi biết, tình trạng của Kiều Sinh rất giống với tình trạng của Bạch Thái Minh trước khi chết, cả hai đều nhắc tới cô gái quỷ dị kia, tôi đoán chắc chắn ngoại trừ anh ra thì bên cạnh chúng ta còn có một con ma khác, hơn nữa còn là một con ma vô cùng hận đàn ông. Anh cũng là ma vậy chắc chắn sáng nay anh cũng nhìn thấy cô ấy, đúng không?"
Hạ Khải Phong không chút để ý nói: "Thế thì sao?"
"Anh có thể giúp Kiều Sinh không?" Tôi nghĩ bây giờ ngoại trừ Hạ Khải Phong ra thì chẳng còn ai có thể đối phó với con ma nữ kia.
"Chuyện này đâu có liên quan đến ta? Tại sao ta phải giúp hắn?" Hạ Khải Phong lạnh lùng nói.
Tôi biết hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao: "Anh cứ coi như là đang giúp tôi được không? Tôi cầu xin anh đó."
"Cô cầu xin ta sao?" Hạ Khải Phong tới gần tôi, ánh mắt sắc bén.
Hắn tới gần làm tôi có chút hồi hộp, theo bản năng né tránh ánh nhìn của hắn, khẽ gật đầu.
Cầu xin hắn mà thôi, so với mạng của Kiều Sinh thì rất đáng giá.
"Cô lại có thể vì hắn mà cầu xin ta?" Hình như Hạ Khải Phong lại tức giận.
"Hắn là người bạn tốt nhất của tôi."
Hạ Khải Phong nhìn tôi không chớp mắt, dường như đang suy nghĩ, sau đó hắn ngồi xuống, thản nhiên ngồi bắt chéo chân, nói: "Vậy cô muốn ta giúp hắn như thế nào?"
Tôi cảm giác tương lai bỗng bừng sáng, cẩn thận hỏi: "Nếu chúng ta không đuổi con ma nữ kia đi thì hậu quả sẽ như thế nào?"
"Không quá ba ngày, hắn chắc chắn sẽ phải chết" Hạ Khải Phong nghiêm túc nói.
Trời ơi! Nghiêm trọng như vậy? Tại sao cô ta lại nhằm vào Kiều Sinh? Chẳng lẽ Kiều Sinh có lên quan đến cái chết của cô ấy? Nhưng chuyện này là không thể nào, sao Kiều Sinh lại có thể giết người chứ?"
Nếu đúng như lời hắn nói thì việc này thật đáng sợ.
Hạ Khải Phong nghiêm túc nói: "Có một loại linh hồn chết oan, không có phần mộ, không được siêu thoát, cô ấy chỉ có thể hút sinh khí của con người, trải qua một thời gian dài mới thể ngưng tụ được ba hồn bảy phách biến lại thành người, mà nam nhân có đầy đủ sinh khí, là đối tượng được bọn chúng săn đón. Bạn của cô chỉ là số nhọ bị cô ta nhìn trúng thôi."
Nói đến đây, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ khinh thường: "Nhưng chỉ trong lòng có ý nghĩ không đứng đắn thì mới bị cắn câu, rõ ràng trong lòng hắn ta đã nổi lên những ý nghĩ không đứng đắn."
"Không thể nào, anh không nghe thấy hắn nói đối phương là tôi sao? Chắc chắn là con ma nữ kia đã biến thành bộ dáng của cô để mê hoặc hắn."
Hạ Khải Phong sắc mặt trầm xuống, không vui nói: "Sao hả? Hắn ta có ý nghĩ không đúng đắn với cô, cô còn cảm thấy rất vui vẻ có đúng không?"
"Tôi, tôi không có. Trước tiên không nói hắn là người mà em họ tôi thích, cho dù không phải, tôi cũng sẽ không yêu hắn, chúng ta là bạn thân, là anh em đấy." Nhưng mà tại sao tôi lại phải vội vã giải thích như vậy nhỉ?
Hạ Khải Phong nhìn tôi chằm chằm, dường như ánh mắt hắn có thể thiêu chết người. Giọng nói của hắn mang theo vẻ hoài nghi: "Tốt nhất là như vậy."
Nhận được sự tin tưởng của hắn, tôi nhẹ nhàng thở ra, không phải tôi sợ hắn hiểu lầm, mà là sợ hắn gây ra điều bất lợi với Kiều Sinh, dù sao thì hắn chính là một con ma không nói đạo lý.
Nhớ tới Kiều Sinh, tôi lại buồn bực nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Phải gì mới có thể giúp Kiều Sinh tránh được một kiếp?"
"Thật ra rất đơn giản, bây giờ hắn mới chỉ bị một ngày một đêm, chỉ cần hắn không quan hệ với con ma nữ kia thì cô ta sẽ không thể tiếp tục khống chế hắn." Hạ Khải Phong mở tủ lạnh trong ký túc xá của Liên Kiều Sinh ra, ngay tức khắc liền truyền ra một mùi hôi thối, Hạ Khải Phong chán ghét đóng sầm cửa lại.
"Đó là cá Kiều Sinh mua hôm trước, xem ra bắt đầu từ ngày hôm qua hắn đã không ăn gì rồi." Cô bịt mũi lại, nói.
"Nếu anh đã nói vậy thì chứng tỏ việc này vẫn còn có thể giải quyết được. Tôi nhất định sẽ khiến Kiều Sinh không quan hệ với cô ta." Tôi hạ quyết tâm:Nhất định phải giúp Kiều Sinh vượt qua khó khăn này.