• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên sắc mặt Hạ Khải Phong biến đổi, hắn hô to: "Mau đi tắt điện máy sao chè, hình như hắn đang muốn sao chính mình."
"A! Trời ơi!" Tôi sợ tới mức hoang mang lo sợ.
"Đi mau!" Hạ Khải Phong lớn tiếng nói.
Tôi nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, nhanh chóng chạy ra phòng chế chè, quay đầu lại nhìn, tôi thấy Hạ Khải Phong cũng bò lên trên giá sao.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất tắt điện đi. Nhưng tôi lại phát hiện ra điện đã được tắt đi từ lâu. Vậy cái máy sao chè kia sao lại hoạt động được?
Lấy chỉ số thông minh của Hạ Khải Phong, hắn không thể không biết điều này, vậy sao hắn còn kêu tôi đi tắt điện?
Một cổ dự cảm chẳng lành dâng lên: "Không tốt." Tôi chạy như điên quay trở lại.
Hạ Khải Phong muốn tôi rời đi, chẳng lẽ hắn muốn một mình đối đầu với con ma nữ đó sao?
Đột nhiên tiếng tét của Liên Kiều Sinh vang vọng khắp khu chế biến. Tôi sợ hãi tới nỗi tim như ngừng đập.
Tôi không muốn một trong hai người họ xảy ra chuyện.
Khi tôi chạy như điên trở về, Hạ Khải Phong và Liên Kiều Sinh đang đánh nhau, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nhưng rất nhanh, Hạ Khải Phong đã chiếm ưu thế. Hắn bóp cổ Liên Kiều Sinh, hình như dùng rất nhiều sức, mặt Liên Kiều Sinh liền trở nên tái mét.
Tôi thở hồng hộc quỳ gối trước mặt hai người họ, đánh vào tay Hạ Khải Phong, nói: "Mau buông tay ra, cứ như vậy thì anh sẽ bóp chết hắn mất."
Hạ Khải Phong như không nhìn thấy tôi, không có một chút phản ứng. Liên Kiều Sinh thì lại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nhìn tôi thống khổ nói: "Lôi... Lôi, tôi là Liên Kiều Sinh đây! Hắn không phải người, hắn muốn giết tôi, cứu tôi..."
Nghe thấy lời cầu cứu của Liên Kiều Sinh, nhìn thấy sinh mệnh của Liên Kiều Sinh sắp bị rút cạn mà Hạ Khải Phong hoàn toàn không có ý định buông tay, tức khắc tôi liền nổi trận lôi đình.
"Tôi nói anh mau buông tay, có nghe thấy không?" Tôi lớn tiếng quát Hạ Khải Phong, thấy hắn vẫn bất động như cũ, tôi vung tay tát vào mặt hắn hai phát.
Hắn cứ như thế hứng trọn hai cái tát của tôi. Hắn trừng mắt nhìn tôi nhưng cũng không buông tay, ngược lại càng dùng sức.
Mắt thấy Liên Kiều Sinh sắp chết đến nơi, tôi mất đi lý trí, đứng dậy tìm vũ khí, nhìn thấy trên mặt đất có một thùng dụng cụ, tôi chạy tới cầm lầy một chiếc búa sắt.
Tôi nhìn vào sau gáy Hạ Khải Phong hô to: "Tôi đánh chết anh." Nói rồi tôi hạ búa xuống, một cái búa sắt nặng nề, mạnh mẽ đánh vào lưng Hạ Khải Phong.
Đúng vậy, tôi không nhẫn tâm đánh vào sau gáy hắn, không biết ma còn có thể chết lần nữa hay không?
Tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ buông tay, nhưng hắn vẫn siết chặt cổ Liên Kiều Sinh như cũ, cho đến khi Liên Kiều Sinh nhắm hai mắt lại hắn mới mỉm cười buông lỏng tay, ngồi phịch xuống đất thở mạnh.
Tôi vô lực buông lỏng chiếc búa: Trời ơi, tôi đang làm cái gì vậy? Tôi lại có thể để cho con ma Hạ Khải Phong này giết Kiều Sinh.
Tôi dau buồn không thôi, nước mắt cứ tuôn ra như mưa. Tôi khom lưng nhặt chiếc búa lên rồi dùng sức giơ cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK