Nhưng mọi người đều không tin, Bạch Thái Minh thường ngày là kẻ tham ăn sợ chết sao có thể sẽ lựa chọn cách tuyệt thực tự sát chứ? Chết kỳ lạ như vậy, mọi người đều nói Bạch Thái Minh tham ăn, ăn nhiều sinh linh nên mới bị báo ứng.
Trên đường về nhà, tôi hỏi Xảo Sở. "Xảo Sở, em cảm thấy cảnh sát nói đúng, hay là mọi người trong thôn nói đúng?"
Xảo Sở mặt không biểu cảm, nói: "Một đám ngu muội vô tri, bọn họ nói toàn không đúng."
Không ngờ được Xảo Sở lại nói ra những lời như vậy, tôi vô cùng kinh ngạc.
"Toàn không đúng? Chẳng lẽ hắn bị người ta giết hại?" Tôi có cảm giác mình nói đúng trọng điểm, khẩn trương hỏi. "Ai có thể ở giết người một cách vô hình như vậy chứ?"
Xảo Sở đột nhiên dừng lại, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt Xảo Sở nhìn về bốn phía, sau đó ghé sát vào tai tôi thần bí nói: "Là hắn làm, hắn đang trả thù."
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác da đầu mình tê dại, chân tóc dựng đứng hết cả lên, tôi nhịn không được hỏi: "Hắn, hắn là ai?"
Xảo Sở lắc đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy: "Nơi này rất gần vườn chè, sẽ bị hắn nghe thấy."
Tôi vừa nghe thì mồ hôi lạnh đã chảy ra róc rách, hốt hoảng nói: "Xảo Sở, em đừng nói hươu nói vượn làm chị sợ."
"Em không nói hươu nói vượn, không tin chị đi hỏi bác xem, nhưng mà em nghĩ bác cũng sẽ không nói cho chị biết đâu." Xảo Sở kiên định nói.
Buổi tối, khi mẹ tôi về, tôi hỏi bà khi nào thì chúng tôi quay trở về thành phố.
Tôi càng nghĩ, càng muốn rời khỏi đây nhưng lại không có lý do.
Mẹ nói: "Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, mẹ biết con không có thói quen ở những nơi xa lạ, hay gặp ác mộng, nhưng con đã trưởng thành, phải thích nghi được với mọi hoàn cảnh. Còn có, Bạch Thái Minh là chết ngoài ý muốn thôi, con đừng suy nghĩ quá nhiều, về sau không được nhắc lại chuyện rời đi nữa."
Mẹ kiên quyết như thế, ý nghĩ của tôi không thể đả động đến quyết định của bà, tôi bất đắc dĩ đành phải ở lại cùng bà, rồi về sau tôi đã hối hận khi lúc ấy không bất chấp tất cả mà rời đi.