Nói xong, cô ta ngoáy mông, thướt tha đi ra khỏi biệt thự.
Tôi giơ tờ giấy nhớ lên, đầu óc choáng váng. Tình huống gì đây? Vị hôn thê đụng độ với người tình của vị hôn phu sao?
Bình thường dưới tình huống này, vị hôn thê hẳn nên dội một gáo nước lạnh vào mặt hắn, cho hắn một cái tát rồi nói giải trừ hôn ước chứ nhỉ?
Nhưng tôi không phải vị hôn thê của hắn. Bất quá tôi chỉ là công cụ hắn dùng để phục thù thôi, tôi là một quân cờ, một quân cờ hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Tôi có tư cách gì, lập trường gì để mà chỉ trích hắn?
Tờ giấy nhớ trong tay tôi không biết từ khi nào đã bị vò nát, trong lòng dâng lên một cảm giác ê ẩm. Vậy mà tôi lại muốn khóc? Tôi nghĩ mình sắp điên rồi.
"Cô tới lúc nào thế?" Hạ Khải Phong ở sau lưng tôi hỏi.
Thân thể tôi cứng đờ, thế nhưng có chút hoảng loạn, tuyệt đối không thể để hắn thấy tôi có chút không vui nào. Tôi nỗ lực bình ổn lại cảm xúc đang phức tạp của mình, xoay người miễn cưỡng nở một nụ cười vui vẻ.
Chiếc áo sơ mi màu trắng trên người hắn hoàn toàn mở tung, lộ ra cơ bụng cùng với vòm ngực rắn chắc. Trên chiếc áo sơ mi trắng còn dính vài dấu son môi, tôi thiếu chút nữa thì mất không chế, tiến lên đá cho hắn vài phát.
Cũng may năng lực tự chủ cảm xúc của tôi khá tốt. Tôi nhếch miệng, nhét tờ giấy nhớ vào chiếc túi được may trên áo sơ mi của hắn, nói: "Đây là người bạn gái kia của anh để lại cho anh. Cô ấy nói khuyên tai kim cương của cổ bị rơi ở nhà anh, nếu anh có rảnh thì tìm lại giúp cô ấy.
Từ đầu đến cuối, Hạ Khải Phong vẫn bình tĩnh nhìn tôi. Nghe thấy lời nói nói của tôi, sắc mặt bỗng dần trở nên khó coi.
Thật buồn cười! Vậy mà hắn còn có mặt mũi để tức giận.
Hạ Khải Phong lạnh lùng nói: "Chỉ có vậy? Cô không có gì để nói sao?"
Tôi ra vẻ giống như quên mất chuyện gì, sau đó bừng tỉnh ngộ, nói: "À, đúng rồi, tôi thay mẹ tới truyền lời. Bà bảo anh hãy làm việc cho tốt nhưng vẫn phải chú ý sức khoẻ một chút." Tôi cố ý bày ra vẻ tiếc nuối nhìn thoáng qua hắn, ra lời khuyên: "Đừng làm chuyện đó quá thường xuyên, sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu."
Hắn ngơ ngẩn một chút, sau đó khoé môi câu lên một độ cong hoàn mỹ, nói: "Cô đang ghen sao?"
Tôi vội vàng dời ánh mắt, làm bộ tham quan nhà mới của hắn, bày ra bộ dáng không sao cả. "Sao tôi lại có thể ăn giấm chứ? Anh làm chuyện đó với ai thì đó là chuyện của anh. Quan hệ thực sự giữa chúng ta không phải là anh rõ ràng nhất sao? Anh có bạn gái của anh, tôi có bạn trai của tôi, không ai can thiệp vào chuyện của ai, như vậy cũng rất tốt nha!"
Tôi nghĩ nói như vậy thì tôi sẽ không bị mất mặt. Hơn nữa còn làm cho quan hệ của hai chúng tôi càng trở nên rõ ràng.
Không lường trước, điều này đã làm thức tỉnh bản tính hung tàn của một con ma. Hắn bỗng nhiên đẩy mạnh vào bụng tôi, dồn tôi vào tường, bóp chặt cổ tôi, gầm lên đầy giận giữ tựa như một con sư tử.
"Cô dám có bạn trai xem? Ta nhớ ta đã nói rõ cô là người phụ nữ của ta, thân thể cô là của ta, kể cả linh hồn cô cũng là của ta."
Tôi bị hắn đẩy đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều đau, ho khan hai tiếng, cổ cũng bị hắn nắm chặt đến khó chịu, nhưng lực đạo của hắn không đủ để lấy đi mạng sống của tôi.
Dựa vào cái gì mà hắn có thể tùy tiện chơi đùa với phụ nữ, còn tôi thì phải thủ thân như ngọc? Con ma này thật bá đạo tàn bạo khiến người ta giận sôi máu. Hắn nghĩ chỉ có mình hắn tức giận sao?
Tôi tức khắc tức giận đến mất đi lý trí, dùng sức bẻ ngón tay hắn, khó khăn nói: "Tôi nhổ vào, anh, anh là đồ khốn nạn! Tôi có chết cũng không làm nữ nhân của một con ác quỷ vô tâm như anh. Thân thể tôi, linh hồn tôi đều là của chính tôi, anh đừng mơ tưởng nhúng chàm nó."
Tôi không nên nói lời này, đây không phải muốn chọc cho hắn phát điên sao? Nhưng khi đó tôi tức giận đến hồ đồ rồi.
Uy nghiêm, tự tôn, kiêu ngạo của hắn đều đã bị tôi xâm phạm. Sau đó trong nháy mắt, chúng tôi đã ở trong một gian phòng ngủ xa hoa. Tôi bị hắn ném lên giường.
Hắn biến về khuôn mặt của mình. Khuôn mặt này tinh xảo đến nỗi thế gian không có ai sánh bằng.
Tôi điều này có ý nghĩa gì. Mỗi lần hắn muốn khi dễ tôi thì đều sẽ biến trở lại thành chính mình.
Bất quá chớp mắt, hắn đã đè lên người tôi. Tôi vừa định kêu ra tiếng, hắn đã ngăn chặn miệng tôi lại, bàn tay luồn vào trong áo tôi, dùng sức xoa nắn đỉnh đồi cao vút của tôi, âm trầm nói: "Ở trong mắt cô, ta là khốn nạn, ta là ác quỷ vô tâm đúng không? Phải, ta chính là ác quỷ vô tâm, giờ cô mới biết sao? Cô đã sớm bị hạ huyết minh, thân thể của cô cùng linh hồn đã sớm không phải của cô nữa rồi, mà là của ta, hôm nay ta muốn cho cô nhìn xem, ta có thể nhúng chàm hay không."
Tôi nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Huyết minh là cái quái gì?
Mặc kệ hắn nói cái gì, tôi cực lực phản kháng, nhưng sức lực của phụ nữ là có hạn, chỉ vài phút sau, toàn thân tôi đã vô lực, mặc hắn "làm thịt".
Hai cái giờ sau, tôi lấy áo khoác che chắn vị trí quan trọng, nằm run rẩy trên giường, thân thể không có chỗ nào là không đâu, nhưng trái tim tôi còn đau hơn gấp mấy lần.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không khóc, ít nhất sẽ không khóc ở trước mặt hắn.
Vừa nhớ tới vừa rồi người phụ nữ kia cũng đi từ trong này ra. Nghĩ tới trên chiếc giường này, hắn vừa mới cùng người phụ nữ khác làm ra chuyện ấy, tôi liền cảm thấy thật kinh tởm. Nếu hắn đổi một nơi khác, có lẽ tôi cũng không có khổ sở như vậy.
Hai chân vừa mới chạm đất, hắn ở phía sau đột nhiên nắm lấy tay tôi, thân thể toi cứng đờ, hít một hơi thật sâu.
Chẳng lẽ hắn còn muốn làm nữa?
Hắn tựa hồ có chút do dự, sau đó thanh âm có chút trầm thấp, không tự tin nói: "Thực..."
Chẳng lẽ hắn muốn nói "Thực xin lỗi"? Trong đầu tôi hiện lên ý niệm như vậy, tuy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng tôi thực sự rất muốn nghe.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán. Kiêu ngạo như hắn sao có thể sẽ nói ra ba chữ kia, hắn chỉ nói: "Cô, cô vẫn ổn chứ? Ta, ta đưa cô về."
Lòng tôi đau đớn, cười lạnh nói: "Anh là thiếu chủ minh giới, đầu trâu mặt ngựa, âm dương sư đều phải kính anh ba phần, tôi bất quá chỉ là người của Trương gia muốn trả nợ cho anh thôi, có tài đức gì mà muốn anh hạ mình đưa tôi về?"
Tôi vừa nói xong, không cho hắn thời gian đáp lại đã vội mở cửa, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, tôi nghe thấy phòng ngủ có tiếng kêu loảng xoảng.
Tôi cắn cắn môi, nhanh chóng mặc xong quần áo, nước mắt tràn ra như thủy triều, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Tôi khó khăn rời khỏi biệt thự, tôi lặp lại đi lặp lại câu nói: Bị khi dễ đương nhiên sẽ ủy khuất, đương nhiên sẽ thương tâm, ủy khuất, thương tâm, liền sẽ khóc, chuyện này rất bình thường!
Đau lòng, đó là bởi vì tôi cho rằng tôi và hắn có thể trở thành bạn bè, sau đó hóa giải cừu hận. Nhưng tôi sai rồi, sai hoàn toàn rồi.
Choạng voạng đi trên đường, tôi vuốt bụng nhỏ, nghẹn ngào nói với ma thai: "Ba ngươi chính là đại khốn nạn, ngươi chính là tiểu khốn nạn, không phải mỗi lần ta gặp nguy hiểm ngươi đều sẽ giúp ta sao? Sao đối mặt hắn liền không giúp nữa? Ta thấy đây chính là ý định của ngươi đi? Các người căn bản là cá mè một lứa, các người đều khi dễ ta, ta không cần hắn, cũng không cần ngươi."