Cuối cùng đành phải từ bỏ, nhưng nằm cũng có thể mắng chửi người. "Anh mới ngu chết, cả nhà anh đều nhu chết."
Hạ Khải Phong không dám tin nói: "Cô, cô dám mắng cả nhà ta? Cô không muốn sống nữa sao?"
Nghe khẩu khí của hắn lớn như vậy, chắc hẳn địa vị cả nhà hắn cũng không nhỏ, nhưng tôi đã bị hắn hại biến thành bộ dạng như thế này, sớm đã mất hết lý trí. Tôi giận dỗi nói: "Muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên. Vừa nãy anh cũng không cần cứu tôi."
Hắn nhìn tôi, tức giận đến nỗi nổi đầy gân xanh. "Cô tình nguyện bị bọn họ ăn, cũng không muốn cùng cầu xin ta tha thứ?"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, rất có cốt khí nói: "Xin lỗi? Không có khả năng, xin tha? Trừ phi tôi điên rồi."
"Cô... Ta thấy cô đã điên rồi." Hắn khó hiểu, tiếp tục nói: "Nhưng mà cô cũng rất có năng lực. Bọn họ chính là những con ma đói do ta biến ra, vậy mà cô có thể doạ bọn họ sợ chạy. Cô làm cách nào vậy? Chẳng lẽ là vì vẻ ngoài trông quá xấu?"
"Anh mới xấu, cả nhà ạnh đều xấu." Tôi không phục mà phản bác: "Bổn tiểu thư trời sinh thông minh, nếu không phải anh giở trò quỷ, sao tôi có thể trở nên béo như vậy?"
Thế mà lại không phải hắn cứu tôi. Vậy thì là ai? Hay thật sự là cái ma thai kia đã cứu tôi?
Trong lòng tôi có chút ấm áp, tôi không nghĩ đó là cảm động. Cho dù là hắn đã cứu tôi nhưng tôi cũng không định thay đổi suy nghĩ của mình. Chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định sẽ tìm Hoa Long để thương lượng biện pháp giải quyết.
Hạ Khải Phong cười mỉa nói: "Ta giở trò quỷ? Rõ ràng chính là do cô tham ăn nên bây giờ bộ dạng cô mới xấu như vậy. Đáng đời!". "Cô xấu còn chưa tính, còn ngu ngốc, không cầu xin tha thứ, không cầu cứu. Gọi tên của ta, xin lỗi ta thì sẽ chết à?"
Cũng không biết hắn tức giận cái gì, rõ ràng người nên tức giận phải là tôi mới đúng.
Tôi ngồi dậy nói: "Tôi xấu tôi ngu ngốc tôi cao hứng Anh quản được sao? Tại sao tôi phải xin lỗi?"
Tôi tức giận, Hạ Khải Phong cũng tức giận đến nói không nên lời lời nói.
"Không phải anh muốn trả thù sao? Còn chưa đủ ba ngày anh đã cứu tôi làm gì? Cũng không thể nói là anh yêu tôi cho nên không đành lòng." Tôi nỗ lực nhịn sự ủy khuất xuống trong lòng, nói.
Vừa nghe thấy lời nói này của tôi, biểu cảm trên mặt Hạ Khải Phong có chút ngưng trọng, sau đó sắc mặt có vẻ khó chịu. Sự giận dữ cũng đột nhiên tăng mạnh, hắn lạnh lùng cười, kiêu ngạo như một con gà trống, nói: "Thứ nhất, ta không cứu ngươi, là chính cô bò đến trước mặt ta. Thứ hai, ta chỉ cảm thấy cô nằm trên sàn nhà xa hoa kia rất mất hứng, cho nên mới tạm thời đem cô đến đây. Thứ ba, ta yêu ai cũng không có khả năng yêu cô.
À đúng rồi, ta đã quên nói cho cô biết, nơi này là phòng chứa củi, dĩ nhiên phòng chứa củi của ta còn tốt hơn nhiều so với phòng khách nhà cô thì phải? Vừa rồi cô nhắc nhở ta còn một ngày nữa đúng không? Vậy cô nên làm gì thì mau làm đi thôi!" Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
Là chính tôi bò đến trước mặt hắn sao? Sao lại như thế? Tôi đâu có cầu cứu hắn?
Yêu ai cũng không có khả năng yêu tôi? Tôi nhổ vào, hừ ai muốn hắn yêu.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, lòng tôi có một cảm giác chua xót lạ thường, sau đó hai mắt bị nhoà mờ bởi nước mắt.
Hạ Khải Phong đi rồi, tôi chậm rãi lau mắt rồi đi ra ngoài.