"......" Trên đầu tôi và Liên Kiều Sinh tràn đầy hắc tuyến.
Ai cũng có thể niệm chú như vậy nhưng muốn trừ tà thì chỉ có thể là âm dương sư.
Hạ Khải Phong liếc xéo chúng tôi, tức giận, lớn tiếng nói với cái bộ xương trắng kia: "Còn không buông tay ra cho bản thiếu chủ, muốn hồn phi phách tán sao?"
Thanh âm rất lớn làm tôi giật cả mình, ấy thế mà cái bộ xương trắng kia lại buông chân tôi ra.
Hạ Khải Phong đứng lên đầy khí thế, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Cũng khá là biết điều đấy."
Tôi do dự, vội vàng bò lên trên, vậy mà cánh tay của bộ xương khô kia vẫn nằm bất động trên mặt đất, cực kỳ quỷ dị.
"Chỉ là cánh tay của một bộ xương khô thôi!" Liên Kiều Sinh vậy mà không sợ hãi, bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hắn duỗi tay, kéo tôi về phía mình, nhìn tôi với vẻ mặt khẩn trương: "Em không sao chứ?" Ánh mắt hắn ôn nhu, thâm tình, hoàn toàn không để ý gì tới sự tồn tại của Hạ Khải Phong.
Thật ra tôi cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng vẫn cười lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.
Không đợi tôi nói chuyện, Hạ Khải Phong đã kéo tôi lùi về sau, chen vào giữa tôi và Liên Kiều Sinh, hất cằm nói: "Có ta ở đây, sao có thể xảy ra chuyện gì được?" Tôi cảm thấy địch ý trong mắt hắn rất rõ ràng.
Liên Kiều Sinh nghẹn lời, yên lặng nhìn tôi, tôi mỉm cười đáp lại: "Yên tâm đi, tôi không sao." Sau đó tôi quay sang hỏi Hạ Khải Phong: "Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hạ Khải Phong buông tôi ra, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nhìn kích cỡ xương tay kia khá là nhỏ, thật rõ ràng đấy chính là hài cốt của một đứa bé, ta nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát để họ tới xử lý." Nói xong hắn liền ôm tôi rời đi, ném cho Liên Kiều Sinh một câu "Cậu báo cảnh sát đi, sau đó ở lại nhìn một chút."
Hài của đứa bé! Chẳng lẽ đây là hài cốt của Trương Nhân Sinh? Cho nên mục đích của Nhân Sinh là muốn dẫn tôi tới nơi này.
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Kiều Sinh, hắn cười khổ, nhún nhún vai, sau đó vẫy tay chào tạm biệt với tôi.
Vừa rời khỏi đầm lầy, Hạ Khải Phong liền cảnh cáo tôi: "Sao lại đi đến nơi này? Lần này cô mạng lớn nên mới không bị kéo vào, nếu có lần sau thì sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu."
Tôi vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, cảnh giác nhìn bốn phía, sợ hãi nói: "Là do tôi không tự chủ được nên mới đi theo môt cậu bé, nghe nói nơi đó có rất nhiều người chết, vừa rồi tôi nhìn thấy rất nhiều tay, chúng nó đều là ma ám đúng không?"
Hạ Khải Phong nhíu mày: "Đầm lầy hài cốt, oan hồn tà ác không tiêu tan, chúng cần phải hút tinh khí của con người mới có thể tồn tại ở nhân gian, cho nên đầm lầy này có rất nhiều người chết, về sau thấy người nào kỳ quái thì đừng đi theo"
"Hút tinh khí của con người mới có thể tồn tại ở nhân gian? Vậy còn anh? Anh cũng như thế sao?" Tôi bỗng nhiên buông hắn ra, lui về phía sau thật nhanh.
Hắn dừng lại bước chân nhìn tôi, duỗi tay kéo tôi trở lại, phì cười: "Nực cười, sao có thể so sánh ta với bọn chúng? Ta đường đường..." Hắn dừng một chút, nhảy kênh: "Ta không cần."
Thật không cần sao? Lòng tôi vẫn có chút sơ hãi.
Sau đó dường như hắn nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt có chút tức giận: "Đúng rồi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gặp nguy hiểm thì phải gọi ta, cô định cứ rời đi như vậy sao?"
(Mọi người làm ta sợ quá, chả giám drop nữa đâu huhu )