Trương Thiên Thụ vẻ mặt vô tội, liều mạng gật đầu.
Tôi lại hỏi: "Vậy hắn là ai? Mục đích hắn giá họa cho anh là gì? Vì sao lại muốn tra tấn người của Trương gia?"
Trương Thiên Thụ quỳ trên mặt đất, sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Hắn nguyền rủa vườn chè tử vong, nguyền rủa cả nhà Trương gia chúng ta chết ở đó. Đây chính là bí mật được công khai, cô không biết sao?"
"Bây giờ... Hắn phải bắt đầu ra tay với tôi." Nói đến đây, Trương Thiên Thụ bật khóc. Biểu cảm vô cùng thống khổ và sợ hãi.
Sau đó hắn lại nắm lấy tay tôi, cầu xin; "Em họ, kỳ thật con người của tôi có chút đào hoa, nhưng vốn dĩ không dám giết người. Cô cần phải cứu tôi, đừng tố giác tôi. Cảnh sát sẽ tuyệt đối không tin trên đời này có ma. Cầu xin cô, cả đời tôi sẽ cảm kích cô."
Nguyền rủa vườn chè tử vong! Ma nhập vào người để trả thù?
Vườn chè chính là địa bàn của Hạ Khải Phong. Chẳng lẽ con ma mà hắn nói chính là Hạ Khải Phong? Chuyện này, sao có thể?
Đúng là Hạ Khải Phong đã từng nói Trương gia nợ hắn. Còn nói bắt tôi về để trả nợ. Hơn nữa hình như lúc trước Hạ Khải Phong từng ngăn cản tôi điều tra chứng cứ Trương Thiên Thụ giết người. Như vậy xem ra, hắn thực sự rất khả nghi.
Rốt cuộc ai là kẻ nói dối? Ai đang dấu diếm sự thật?
Tôi vốn tưởng rằng đã tra ra manh mối, không ngờ sự việc lại càng trở nên rối rắm. Tôi không biết nên tin tưởng ai?
Tôi tạm thời buông tha Trương Thiên Thụ, mang tâm trạng nặng nề trở về nhà.
Buổi tối, tôi mơ mơ màng màng cảm giác có người đang đụng vào mình. Đến khi tôi tỉnh lại thì phát hienj mình đã ở trong quan tài. Nhưng lần này nắp quan tài lại mở ra.
Tôi ngước mắt nhìn xung quanh. Hạ Khải Phong đã trở về bộ dáng ban đầu của mình.
Nhìn thấy tôi tỉnh lại, hắn liền nói: "Hôm nay bổn thiếu gia hơi mệt. Mau mau lại đây mát xa cho bổn thiếu gia. Phải mát xa mới ngày càng khỏe mạnh!"
Nghe giọng điệu của hắn thì hình như tâm trạng không tồi.
Nhân lúc hắn đưa lưng về phía tôi, tôi lén làm cái mặt quỷ phẫn nộ: Tôi nhổ vào! Không khỏe mạnh mới tốt, đỡ khiến bà đây phải mệt chết.
Cũng không biết có phải là vì nguyên nhân lúc trước không, tôi nhìn bộ dáng kiêu ngạo, ăn chơi trác táng của hắn, tôi càng cảm thấy hắn giống người xấu.
Tôi hậm hực nhìn hắn. Tôi đến ngồi quỳ gối bên cạnh hắn, không tình nguyện mà xoa bóp vai cho hắn. Hắn được mát xa vô cùng thoải mãi nên không kìm được mà rên lên.
Thanh âm kia thật sự rất khó nghe. Nó khiến tôi đỏ mặt tía tai. Đừng thấy hắn là một con ma mà xem thường. Cơ bắp hắn tương đối rắn chắc, có lẽ lúc còn sống đã từng luyện tập không ít.
Thật không biết hắn có cừu hận gì với Trương gia mà có thể khiến cho hắn vì báo thù mà thương tổn Cốc Uyển Song như vậy. Cốc Uyển Song là một cô gái trong trắng đáng yêu lại bị hắn vấy bẩn như thế, ngẫm lại tôi liền cảm thấy điên tiết.
Tôi nghĩ đến xuất thần, thế nên dưới cơn giận dữ tôi đánh bộp một phát vào người Hạ Khải Phong. Hơn nữa tôi lại còn đánh vào đầu hắn. Tôi lấy lại tinh thần, giật nảy mình.
Hạ Khải Phong nổi trận lôi đình. Hắn ngồi dậy, vẻ mặt không dám tin, giận dữ mắng: "Cái bà điên này, sao lại đánh ta?"
Dù sao thì đánh cũng đã đánh. Tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà chỉ vào mặt hắn mắng lại: "Tôi là bà điên thì sao? So với người không bằng cầm thú như anh thì tốt hơn nhiều. Anh nói đi, anh còn muốn giết ai? Tôi cảnh cáo anh: Tôi sẽ không để anh làm hại một người nào của Trường gia, à không kể cả những người khác nữa. Nếu anh muốn giết họ thì hãy giết tôi trước đi."
Hạ Khải Phong tức sùi bọt mép, khuôn mặt từ từ trở nên đáng sợ. Mặt hắn đã bị đốt trụi, máu me thấm đẫm cả gương mặt. Hai chân tôi mềm nhũn, lảo đảo suýt nữa thì té ngã. Tôi bám thật chặt vào cái quan tài bên cạnh để có thể đứng vững, quật cường nhìn hắn.
Hắn rõ ràng đã từng nói sẽ không dùng khuôn mặt này làm tôi sợ.
Bộ mặt hắn dữ tợn nói: "Ta không bằng cầm thú? Trương gia các người còn có mặt mũi nói ta không bằng cầm thú? Được, một khi đã như vậy, ta sẽ không bằng cầm thú cho cô xem. Yên tâm, ta sẽ không giết cô. Ta muốn từ từ tra tấn cô. Ta sẽ khiến cô hối hận vì những lời mình vừa nói."