Chương 13
Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh nói thẳng thắn như thế, khiến vẻ tươi cười trên mặt Trần Nhã Yên cứng lại một chút.
… Dường như rất khó ở chung?
Nhưng cô ta nghe nói quan hệ của anh và Mạnh Đan Chi rất tốt mà.
Chuyện này bị anh nói thẳng ra như vậy, Tô Văn Tâm cũng không tức giận, mà chuyển sang nhìn Trần Nhã Yên nói, “Nhã Yên, con về trước đi.”
“Dì à…” Trần Nhã Yên kêu lên.
Chu Yến Kinh nhìn Tô Văn Tâm, có chút suy tư: “Cô Trần, cô có thể rời đi trước được không?”
Lời của anh không còn chút kiên nhẫn nào.
Trần Nhã Yên ý thức được lời này của anh nói là thật.
“Chuyện hôm nay trở về dì sẽ nói với con.” Tô Văn Tâm hạ giọng, cũng không nói cụ thể nhưng hai người nghe đều hiểu được.
Trần Nhã Yên cắn môi, đành phải ra ngoài, đóng cửa lại sau đó hung hăng trừng mắt nhìn qua cánh cửa, mấy giây sau, cô gọi điện thoại đi.
“Con chưa vào được!”
Giọng người đàn ông trung niên đối diện nói: “Sao lại thế, dì con không cho vào sao, không phải là do con không kiên trì chứ?”
“Bị đuổi ra ngoài.”
“…?” Phía bên kia yên lặng một lát, “Con lại trở vào lần nữa thử xem?”
“Con bị Chu Yến Kinh đuổi ra ngoài!”
Trong lòng Trần Nhã Yên vô cùng tức giận, cô ta đứng đây Tô Văn Tâm, mọi việc vốn đã thành công rồi, kết quả ai biết vấn đề nằm ở chỗ Chu Yến Kinh chứ.
Chu Yến Kinh, Chu Yến Kinh.
Trên ghế lô chỉ còn hai người, Tô Văn Tâm mới bình tĩnh lại, bà đặt túi xách trên ghế, “Con lên tiếng rất tốt.”
“Dì có thể dùng lời lẽ nghiêm khắc hơn để từ chối.”
Chu Yến Kinh cũng không vòng vo.
Sự xuất hiện của cô ta giống như là đang khiêu khích cũng như không tôn trọng Mạnh Đan Chi, xét cho cùng Trần Nhã Yên chỉ là người ngoài.
Cho dù Mạnh Đan Chi không ở đây.
“Bên ngoài dì đã từ chối rồi, nói nó không nên đi theo.” Tô Văn Tâm xoa xoa thái dương, “Giằng co cũng lâu lắm đấy.”
Không biết tại sao Trần Nhã Yên biết được bà ấy hẹn Chu Yến Kinh ở đây, không loại trừ khả năng là chồng bà ta đã nói.
Cho dù thế nào, việc này trở về nhất định bà ấy phải hỏi cho rõ ràng.
Chu Yến Kinh từ chối cho ý kiến chuyện này.
Anh không thể đánh giá tính cách người lớn tuổi hơn mình là không tốt được, chỉ là anh không đồng ý với cách làm này.
Hơn nữa, bà ấy và Mạnh Đan Chi tính cách khác biệt rất lớn, từ đầu đến cuối tính cách Tô Văn Tâm đều dịu dàng, thậm chí có chút mềm yếu…
Mà tính tình Mạnh Đan Chi rất mạnh mẽ, nhưng cô lại rất dễ dỗ dành.
“Chi Chi không đến với con sao?” Tô Văn Tâm hỏi.
Chu Yến Kinh châm trà giúp bà, “Hôm nay cô ấy có hẹn với bạn.”
Anh không hề nói Mạnh Đan Chi có biết chuyện này hay không, cũng không nhắc đến chuyện cô từ chối đến.
Tô Văn Tâm thở dài: “Đại khái là dì cũng đoán trước được, không đến là bình thường, quan hệ của hai mẹ con dì chắc vẫn mãi như thế này.”
Bà ấy nói sang chuyện khác: “Chuyện con và Chi Chi đính hôn, tính thế nào rồi?”
“Trước mắt tính sẽ thông báo với người thân và bạn bè, sẽ không làm quá ầm ĩ quá đâu ạ.” Chu Yến Kinh mỉm cười: “Dù sao cũng chỉ là đính hôn.”
Huống chi với chức vụ bây giờ của anh, vẫn tính là còn thấp kém.
Anh nghĩ đến cái gì đấy rồi nói tiếp, “Nhẫn đính hôn do chính tay cô ấy thiết kế.”
Nghe đến đây, Tô Văn Tâm cười tươi nói, “Chi Chi rất giống với bà ngoại nó, rất thích mấy thứ như thế.”
Bà ấy lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ.
“Đây là quà tặng lễ kết hôn của dì cho hai đứa, không có gì nhiều, hai cái đồng hồ, một cặp với nhau, các con chắc là có thể sử dụng.”
Chu Yến Kinh lễ phép nói cảm ơn.
“Tuy rằng dì không biết hai con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu đã ở chung một chỗ, cuộc sống hằng ngày thoải mái là được rồi. Con lớn hơn Chi Chi, bình thường bao dung nó một chút.”
Tô Văn Tâm dừng lại: “Đừng giống dì.”
Bà ấy hối hận chuyện này không chỉ có một lần.
“Con sẽ.” Chu Yến Kinh rũ mắt, giọng nói rất nghiêm túc, cười khẽ: “Nói không chừng chính là Chi Chi bao dung con.”
Quả nhiên Tô Văn Tâm rất vui vẻ.
-
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, tất cả mọi người đều biết nhân vật chính là ai.
Hôm nay Mạnh Đan Chi mặc chính là sườn xám cách tân, màu trắng, trang điểm bằng hoa lụa, cổ áo có đính hạt nút giọt nước, hai bên sườn vai lộ ra bên ngoài.
Khi bước lên sân khấu làm mọi người vô cùng kinh ngạc.
Vốn dĩ có vài cậu ấm muốn đến gần, kết quả Trần Thư Âm vẫn luôn bên cạnh, vẻ mặt Mạnh Đan Chi chẳng chút thay đổi, nhìn thấy cảm thấy rất khó để làm quen.
“Cậu nhìn đi, có người muốn đến tìm cậu uống rượu, đã bị Chu Cảnh đuổi đi rồi.” Trần Thư Âm ở bên cạnh thấy mùi thơm, “Đừng nói nữa, Chu Cảnh làm bảo vệ không tệ đấy.”
Cô ấy kêu: “Chu Cảnh, làm tốt lắm!”
Cách đó không xa Chu Cảnh quay đầu lại, đưa tay tạo thế OK.
Mạnh Đan Chi cười: “Tớ cũng không đáng giá tiền nhiêu đấy.”
“Mở cửa hàng làm bà chủ có thể thiếu tiền sao?” Trần Thư Âm chớp chớp mắt, “Ai da, lễ hội văn hóa ở trường các cậu, tớ có thể đến không?”
“Có thể, cũng không kiểm tra thẻ sinh viên.”
“Thật tốt quá, tớ đã nghĩ ngày đó chắc chắn sẽ có rất nhiều em trai xinh đẹp.”
“Không chỉ có mỗi em trai đâu, Chu Yến Kinh cũng lên sân khấu đấy.” Mạnh Đan Chi trưởng thành sớm đương nhiên biết tính cách cô ấy, “Lần trước cậu ở trung tâm thương mại thế nào?”
Trần Thư Âm nhún vai, “Đừng nói nữa, tớ chỉ nhìn qua một lần đã biết có được hay không rồi, dù sao ngoại trừ vẻ mặt, nhìn sẽ không bán được hàng nhiều lắm.”
“Đáng thương tình yêu của tớ.” Cô ấy cảm khái.
“… Cái tình yêu này.”
“Có chút giống crush.” Bỗng nhiên Trần Thư Âm hạ giọng: “Cậu và Chu Yến Kinh lúc bên nhau, có loại cảm giác này không?”
Đối với từ này, internet có một loại giải thích: Lúc hai người ở cùng một chỗ sẽ có lực hấp dẫn đủ để hấp dẫn và có khát vọng mãnh liệt độc nhất vô nhị với đối phương.
Mạnh Đan Chi nghiêm túc suy nghĩ.
Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh ngắn ngủi, ví dụ như lần quyến rũ trước, ví dụ như hình ảnh anh trên giường câu dẫn người khác, gần đây nhất là tối hôm qua.
“Có.” Mạnh Đan Chi thản nhiên thừa nhận.
Chu Yến Kinh là người đàn ông có đến mười phần hấp dẫn.
Trần Thư Âm nói: “Thế còn được, tớ không đánh giá cao mị lực của anh ấy.”
Tiếp xúc qua vài lần, cô ấy sâu sắc cảm thấy người này quá thâm trầm, không thể khống chế được, cũng không biết vì sao bạn tốt mình lại bình an vô sự thế này.
Mạnh Đan Chi lén nói cho cô: “Sáng hôm nay tớ nằm mơ, thấy anh ấy nói với tớ, chúng ta kết hôn đi.”
“…”
Trần Thư Âm: “Cậu xong rồi.”
Cười giỡn một lát, cô ấy đi đón tiếp người khác, còn cô ngồi một mình tại chỗ.
Cô mở di động ra, phát hiện mấy phút trước Chu Yến Kinh trả lời tin nhắn của cô, lúc ấy không để ý đến.
Chu Yến Kinh: [Quà dì ấy tặng.]
Anh không nói gì cả.
Mạnh Đan Chi nghĩ nhưng đoán không ra được là gì, cô và Tô Văn Tâm cơ bản không sống chung với nhau, nên bà cũng không biết được cô yêu thích cái gì.
Hai mẹ con cô, chắc là chỉ có gương mặt là giống nhau.
Nghĩ thế, Mạnh Đan Chi hừ lạnh, đi ngang qua người đứng quầy lấy ly rượu, một mình ngồi đấy nhấm nháp.
-
Rất nhanh đã đến mười giờ, tiệc cũng kết thúc.
Trần Thư Âm không tìm thấy Mạnh Đan Chi đang ở đâu, nắm lấy một người hỏi thì biết cô ở trên lầu, cô ấy đi qua. “Cục cưng? Chi Chi?”
“Gọi tớ làm gì?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Đến giờ rồi, nên về nhà thôi.” Trần Thư Âm nhắc nhở cô, nhìn thấy ly rượu trống trơn, trong lòng rơi lộp bộp, “Cậu uống mấy ly rồi.
Mạnh Đan Chi tự hỏi hết nửa ngày, giơ hai ngón tay.
“Trời ạ.”
Trần Thư Âm không ngờ mình mới không ở đây một chút đã xảy ra chuyện rồi, cô ấy dùng khuôn mặt cô mở khóa di động, mở số điện thoại của Chu Yến Kinh gọi cho anh.
Vừa kết nối, đã không đợi người đối diện nói cô ấy đã lên tiếng: “Chi Chi uống rượu, tôi đưa cô ấy trở về, hay là anh đến đón?”
Chu Yến Kinh: “Tôi đến.”
“Nhanh thôi.” Anh lại nói.
Trần Thư Âm gửi địa chỉ qua, sau đó cúp di động: “Được rồi, chờ chồng tương lai cậu đến đón đi.”
Chồng tương lai?
Suy nghĩ của Mạnh Đan Chi đang từ từ ngưng động lại, trả lời lại xưng hô này, trí nhớ buổi sáng đều bị giấc mộng chiếm đóng rồi.
“Chu Yến Kinh.”
“Đúng thế.”
Trong lúc chờ Chu Yến Kinh, Trần Thư Âm lại đi xuống lầu tiễn nhóm người khác.
Mạnh Đan Chi đi theo cô ấy xuống, từ bể bơi đi ra ngoài, trên đường đang đi thì gặp được một người đàn ông.
“Cô phải đi về sao? Tôi tiễn cô về.” Đối phương thấy cô đi một mình, nên bước đến gần hỏi.
Mạnh Đan Chi không biết anh ta: “Tôi chờ chồng mình đến đón.”
Người đàn ông bị hai chữ “Chồng mình” làm cho hoảng sợ: “… Cô kết hôn rồi?”
Kết hôn? Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Chưa có.”
Cô rõ ràng là đang say rượu, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, một người sườn xám vô cùng xinh đẹp, người đàn ông nói: “Chưa có, tôi đây đưa cô về.”
“Không cần, anh xấu.” Mạnh Đan Chi từ chối.
“Xấu?” Người đàn ông còn đang ngây người đứng đấy, đã tính đến đưa cô đi, còn chưa kịp đụng đến người, bên cạnh đã bị người khác lôi lại.
Anh ta quay đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Tránh ra.” Chu Yến Kinh lạnh giọng.
Người đàn ông bị chấn động theo bản năng lùi ra sau.
Mạnh Đan Chi nắm lấy cánh tay anh đứng vững, nhìn anh, lại nhìn người đàn ông đối diện, vẫn cảm thấy người bên cạnh mình nhìn tốt nhất.
“Chu Yến Kinh.” Cô gọi anh.
Chu Yến Kinh nhìn Trần Thư Âm bên kia nói: “Tôi đưa cô ấy về.”
Trần Thư Âm gật đầu, chờ hai người đi rồi, mới từ sau đá người đàn ông một cước, “Cậu có bệnh à? Sau này đừng đến đây nữa.”
Ánh sáng bên ngoài biệt thự tối hơn rất nhiều.
Mạnh Đan Chi thấy một chiếc xe đậu ở chỗ này, lái xe đứng bên ngoài, mở cửa ra.
Cô không đi lên, mà hỏi anh: “Đây chính là xe kết hôn của chúng ta sao?”
Chu Yến Kinh: “Cái gì?”
Lái xe bị hoảng sợ, cúi đầu nén cười.
Mạnh Đan Chi buông tay anh ra, nhìn vào trên xe, còn chụp lấy vị trí bên cạnh: “Anh Yến Kinh, mau lên đây.”
Lúc cô uống say và lúc tỉnh táo hoàn toàn khác nhau, Chu Yến Kinh đương nhiên rõ hơn ai hết, nhưng chỉ có một lần đấy, đây là lần thứ hai.
Lúc này cũng không giống lần trước.
“Vì sao bầu trời tối đen thế mới đón em?” Mạnh Đan Chi nhìn anh, túm áo anh: “Anh nói đi.”
Chu Yến Kinh nhìn thẳng vào mặt cô, “Bởi vì ban ngày còn phải đi làm việc.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Đi làm có gì tốt, anh đi làm cho em, em trả anh tiền lương, quầy lễ tân.”
“…”
Lái xe sắp nhịn không được.
Làm một người lái xe, quả nhiên cần có ý chí thật cao.
Anh ta vừa mới nhìn kính chiếu hậu, thấy cục trưởng đang nhìn mình thì vội vàng dời mắt đi, giờ vờ mình không nghe thấy gì.
“Sao anh biết em ở đây thế?”
“Bạn em nói với anh.”
Mạnh Đan Chi nhớ đến Trần Thư Âm, hôm nay cô mặc lễ phụ nhỏ màu hồng nhạt, “Chỉ là vừa nãy là phù dâu sao?”
“… Chắc là thế đi.” Chu Yến Kinh cong môi.
Trần Thư Âm biết cô dùng cái xưng hô “Cái người phù dâu” kia, chỉ sợ sẽ tức giận.
Cho nên vì sao cô lại nghĩ hôm nay là ngày kết hôn cùng anh? Có thể hôm nay cô tụ hội là để tham gia đóng kịch?
Nghĩ thế, Chu Yến Kinh véo mi.
Vốn dĩ anh muốn nói chuyện của Tô Văn Tâm cho cô, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, chỉ sợ đêm nay không có cơ hội.
Cô đến gần anh kéo lấy cánh tay anh.
Trên đường về căn hộ, Mạnh Đan Chi vẫn luôn yên lặng, thỉnh thoảng cũng nhỏ giọng nhắc đến gì đấy, ngay cả Chu Yến Kinh cũng không nghe được cô nói cái gì.
Đến dưới lầu căn hộ, cô chờ không kịp muốn xuống.
Mới vừa đưa chân, Mạnh Đan Chi đã hô lên: “Giày của em không thấy đâu.”
Nhìn xuống dưới chân mình vô cùng tủi thân.
Chu Yến Kinh nhìn lướt qua đôi chân như tuyết trắng ấy, từ trong xe lấy ra đôi cao gót, rõ ràng chính cô cởi ra.
“Mang vào.” Anh cong lưng xuống.
Mạnh Đan Cho không hề rối rắm vấn đề mang giày, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng anh, ghé sát vào lỗ tai anh hỏi: “Đến phòng tân hôn sao?”
Giọng cũng chẳng nhỏ.
Loại trêu chọc vô hình nhưng chí mạng này, Chu Yến Kinh thở dài.
Động tác đóng cửa của lái xe dừng lại, cúi đầu giả vờ như chưa nghe thấy, nhanh chóng rời khỏi đây, tính toán ngày mai lại đến đón cục trưởng.
Không thể quấy rầy “tân hôn” của cục trưởng.
Lúc này đã khuya rồi, khu căn hộ yên tĩnh không một tiếng động.
Chu Yến Kinh mở cửa ra, Mạnh Đan Chi từ trên người anh nhảy xuống, đôi chân hồng nhạt chạy đi, bị anh giữ chặt, “Chi Chi, em còn biết em là ai không?”
Mạnh Đan Chi ngẩng đầu.
Sau khi cởi giày, cô so với anh thấp hơn rất nhiều, nghiêm mặt nhìn anh, trong suy nghĩ hỗn loạn trong trí nhớ hữu hạn của mình.
“Em là cô dâu mới.”
Cô nói vô cùng khí phách, chưa từng do dự.
Say rượu đến mức này, Chu Yến Kinh nhíu mi, mắt tối lại.
Vốn dĩ anh muốn hỏi một chuyện đến bên môi lại nuốt ngược về, không biết nghĩ gì, anh xoay người lại, khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt cô.
“Của ai?” Anh dụ cô nói.
Mạnh Đan Chi kéo tay anh ra, đối với thân phận của anh rất rõ ràng, không chớp mắt nhìn anh: “Anh anh anh.”
Nói xong, cô rơi vào hết trong mắt anh.
Cô chính là cô dâu của anh.
Chu Yến Kinh cong môi hỏi: “Vậy em còn biết tiếp theo phải làm gì không?”
“Làm gì?”
“Động phòng.”