Chương 9
Editor: Sapoche
Trần Thư Âm chỉ trả lời lại bằng một biểu cảm, cô ấy đang độc thân, đối với chuyện thế này không thể trả lời được.
Cô ấy và Chu Yến Kinh chỉ quen biết sơ sơ thôi, biết được anh cũng nhờ Mạnh Đan Chi nói mới biết được.
Nhưng cô cảm thấy hai người này đều có thể đột phá.
Thật ra cô ấy nhìn thấy, Mạnh Đan Chi đối với những cái khác đều rất thông minh, nhưng đối với chuyện của mình thì chẳng chút để tâm đến.
Giống như say rượu làm chuyện ngoài ý muốn kia đấy, nếu là người khác, có thể sẽ sợ hãi hoảng loạn, hối hận làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, hoặc là sẽ ầm ĩ một thời gian.
Trần Thư Âm nhớ rõ, Mạnh Đan Chi biết được đối phương là Chu Yến Kinh thì nhẹ nhàng thở ra, nói thầm: “Còn tốt.”
“…”
Người bình thường không nên nói như thế.
Mà Mạnh Đan Chi bây giờ lại còn đang cân nhắc ngày nào đó sẽ giới thiệu đối tượng cho Trần Thư Âm, trong trường nhiều đàn em xuất sắc như thế, không chừng có thể vừa mắt.
“Chu Yến Kinh.” Bỗng nhiên cô gọi.
Chu Yến Kinh xoay mặt sang, đôi mắt lộ ra ý muốn hỏi chuyện gì.
Mạnh Đan Chi di chuyển sang bên cạnh một chút, hỏi: “Anh xịt nước hoa à, em ngửi thấy hình như là mùi bạc hà đấy.”
Bởi vì cử động nên áo khoác tây trang vốn dĩ đã đắp tốt trên đùi cô lại bị hở ra.
Giữa hai tà áo dưới lớp vải dệt tinh xảo lộ ra làn da trắng nõn, đường cong xuống dần, đôi chân nhỏ, vô cùng tinh xảo.
Chu Yến Kinh chuyển ánh mắt, “Không có.”
“Người làm phiên dịch không được dùng nước hoa, đó là điều kiêng kỵ.” Anh nói.
Mạnh Đan Chi không biết điều này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng đúng phiên dịch viên xuất hiện ở rất nhiều trường hợp quan trọng, lỡ đâu có người mẫn cảm thì sao?
Thế cô vừa mới ngửi được ---
Lúc nãy Chu Yến Kinh vẫn mơ mơ hồ hồ quyến rũ cô, rõ ràng cô vẫn cảm thấy được hương vị rất nhạt, lại rất giống bạc hà.
Vừa lạnh lùng vừa dễ nghiện.
Dù sao thì cũng không có khả năng sẽ bị dính nước hoa từ trên người người khác, chính anh nói phiên dịch viên không xịt nước hoa, trong phòng phiên dịch không thể có người dám phạm quy định dưới mí mắt anh như thế.
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng: “Em đói bụng!”
Đề tài đột nhiên biến hóa như thế, Chu Yến Kinh gật đầu: “Được.”
Anh vẫn chưa nói sẽ dẫn cô đi ăn gì.
Mạnh Đan Chi cảm thấy đêm nay anh có chút khác thường, “Hôm nay em đã gửi bản thiết kế nhẫn đi rồi đấy, nửa tháng sau là có thể nhận được rồi.”
Chu Yến Kinh cũng không ngờ nhanh như thế.
Mạnh Đan Chi nhìn ra bên ngoài, “Bên cạnh trường học có mấy cửa hàng bán đồ ăn rất ngon, anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Nhiều người nhìn quá, em muốn đến nơi nào?”
Hình như là sau khi nói lời này, xe đã dừng lại ở một con ngõ nhỏ.
Chu Yến Kinh mở cửa xe cho cô, sau khi Mạnh Đan Chi xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mấy người đi đường nhìn chằm chằm hai người họ, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
Cô nhìn sang anh, lại tự nhìn mình.
Mạnh Đan Chi nghĩ thầm, đẹp trai đẹp gái, quả thật quá hoàn hảo.
Anh đưa cô đến phòng riêng trong quán cơm, trước cửa hàng có một cái ngõ nhỏ, cách đại học B cũng không xa, học ở đây hơn ba năm nhưng Mạnh Đan Chi cũng không biết có quán ăn này.
Nhất là thịt viên anh đào [1] vô cùng ngọt, cô ăn rất nhiều.
Thịt viên anh đào
“Sao anh tìm được chỗ này thế?”
Mạnh Đan Chi không biết trái anh đào còn có thể ngon như thế, sau khi đến Trữ Thành học đại học, trong trường học cô cũng chỉ thích nhất là thịt thăn sốt chua ngọt.
Chu Yến Kinh ăn cơm rất nhã nhặn, trả lời cô: “Biết từ rất lâu rồi, trước kia học Trữ Thành có đến cùng bạn.”
Người xưa nói đúng, ăn cơm sẽ thấy vui vẻ.
Mạnh Đan Chi nói: “Nếu biết sớm, bốn năm nay em có thể ăn nhiều hơn chút.”
“Bây giờ biết rồi.” Chu Yến Kinh biết cô thích, nhưng không ngờ lại thích đến mức này, “Sau này có thể thường xuyên đến.”
Lời này nghe thấy rất tốt.
Nhưng thấy anh đào như thế, Mạnh Đan Chi quyết định sẽ rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân, hiếm khi thấy ăn nhiều hơn chút ít.
Đương nhiên, cô cũng nghi ngờ là lý do mình không cần trả tiền.
-
Sau khi ăn cơm xong, vừa lên xe, vốn dĩ Mạnh Đan Chi đang tính lấy cớ về ký túc xá ở, không ngờ Hứa Hạnh đưa đến cái cớ hoàn mỹ thế này ---
[Lúc chiều tối hôm nay, chủ nhiệm ngầm nói đàn anh Chu sẽ đến tham gia lễ hội văn hóa, còn đồng ý thêm Trịnh Tâm Nhiễm vào, bây giờ cô ta có rất nhiều ý định.]
[Cô ta muốn đêm nay chúng ta đến sửa chữa lại các tiết mục lần nữa.]
[Nhìn thấy cô ta đã thấy phiền, bà chủ, cậu đừng đến đây, tớ thấy cô ta chắc chắn muốn khoe với cậu đấy.]
Mạnh Đan Chi nghĩ thầm người này là có bệnh à.
Đều đã là sinh viên sắp tốt nghiệp rồi, còn muốn giúp đỡ công việc buổi tối nữa.
Mạnh Đan Chi vén tóc lên, nhìn về cái kẻ đầu sỏ kia, hỏi: “Anh muốn tham gia hoạt động của lễ hội văn hóa sao?”
Chu Yến Kinh ừm nói: “Chủ nhiệm Trương mời, không từ chối được.”
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi đang tính nếu anh không tham gia, sẽ đến thuyết phục anh, nhưng bây giờ không cần rồi.
Cũng không biết Trịnh Tâm Nhiễm đắc ý cái gì nữa.
“Nhờ phúc của đàn anh, em còn phải đi tăng ca.”
Chu Yến Kinh nhướng mày: “Vội như thế?”
Mạnh Đan Chi cười cười: “Em vẫn còn một số không việc, thật sự rất vội.”
Chu Yến Kinh có thể đoán được ý tứ của cô.
Nơi này cách trường học không xa, cô muốn xuống xe không ngờ đến Chu Yến Kinh trực tiếp lái xe đi: “Anh đưa em về.”
“Em cũng không phải không có chân.” Mạnh Đan Chi nói.
“Nguy hiểm.”
Mạnh Đan Chi cúi đầu nhìn mình, không cảm giác được mình bên ngoài trường học có gì nguy hiểm, cô mặc sườn xám thế này đã ba năm rồi.
Vốn dĩ cô tưởng Chu Yến Kinh sẽ dừng xe trước cổng trường, không ngờ anh lại trực tiếp lái xe vào, thậm chí còn để cho lái xe xuống cổng đăng ký.
Tim Mạnh Đan Chi đập mạnh: “Sẽ bị người khác biết đấy.”
Khóe môi Chu Yến Kinh cong lên, rất nhanh đã đè lại: “Anh không thể để người khác gặp sao?”
Mạnh Đan Chi: “Cái gì?”
Cô dường như không nghe rõ, Chu Yến Kinh không nói thêm chỉ nhìn cô cười.
Tuy hình ảnh như cô tưởng tưởng không xuất hiện, nhưng đến ngoài hội trường, Mạnh Đan Chi mới xuống xe, chợt thấy mấy người trong nhóm giả vờ đến chào hỏi.
“Mạnh Đan Chi?”
“Cậu đã trở về rồi à.”
Mạnh Đan Chi dùng một tay đóng cửa xe, lộ ra nụ cười tươi hoàn mỹ: “Là các cậu à, đều mới ăn xong về sao?”
Cô để tay ra sau lưng, vẫy vẫy bàn tay về phía anh.
“Phải đi sao ạ?” Lái xe hỏi.
Chu Yến Kinh đưa mắt nhìn theo cô cùng các bạn học đi vào, mới thôi nhìn nữa, bình tĩnh trả lời: “Không cần.”
Đây là muốn đợi vợ về cùng sao?
Lái xe lái xe đậu bên sang hướng bên cạnh, buổi tối nhìn không rõ lắm.
-
Mạnh Đan Chi một đường không lo không sợ đi vào hội trường.
Lớp trưởng lớp bên cạnh cười một tiếng, nhìn qua: “Khi nãy dưới lầu là bạn trai cậu à? Đưa cậu trở về.”
“Sao không để chúng tớ nhìn xem?”
“Tớ muốn nhìn thử xem có bao nhiêu đẹp trai, khiến người đẹp của chúng ta giấu không dám mang ra.”
Mạnh Đan Chi cong môi: “Mọi người từng thấy anh ấy rồi.”
Cô cũng chẳng có ý định sẽ giấu giếm, nghiêm túc mà nói cũng không phải bạn trai, đều chưa có trải qua giai đoạn yêu đương, cô cũng không có suy nghĩ khác.
Hào phóng thừa nhận như thế, ngược lại khiến những người khác không biết nói gì.
Hứa Hạnh đã sớm nhìn thấy dấu vết, dù sao mấy ngày nay nhìn phản ứng của bà chủ nhà mình đã thấy không phải người trong trạng thái độc thân.
“Thế sẽ khiến đàn em trên diễn đàn thất vọng rồi, bài post hôm nay vẫn còn nổi đấy, lúc này còn chưa đến nửa ngày.”
Mạnh Đan Chi: “Bài post gì thế?”
Hứa Hạnh: “Hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm, người ta cắt câu lấy nghĩa đăng lên diễn đàn, tất cả mọi người đều nghĩ cậu thích mỹ nữ, thích đàn em.”
“…”
Còn có thể lan truyền như thế luôn hả, Mạnh Đan Chi buồn cười nói: “Nói rất đúng, người đẹp và đàn em, các cậu không thích sao?”
“Ha ha ha tớ cũng thích.”
“Tớ thích cậu lắm đấy đại mỹ nhân à!”
“Đêm nay không có thăn heo xào chua ngọt, tớ hỏi bọn hắn rồi, phải cuối tuần mới có.” Hứa Hạnh nhớ tới nói với cô.
Mạnh Đan Chi nói chuyện vẫn luôn mang theo ý cười: “Không sao cả.”
“Trước kia cậu cũng chẳng phải nói thế này.”
“Bởi vì đêm nay tớ ăn rất ngon.”
Những người khác đều nháy mắt nhìn nhau, giống như nghĩ đến cái gì khác, trong phòng vang lên lên tiếng woww…
Mạnh Đan Chi phản ứng lại: “Tớ nói chính là đồ ăn.”
Bọn họ cười rộ lên: “Chúng tớ chưa nói cậu nói không phải đồ ăn.”
“Đúng thế, không phải đồ ăn thì là gì.”
“Có thể nào là người không?”
Mạnh Đan Chi không thể phản bác được.
-
Sau khi vào hội trường, mọi người không ngừng nói cười.
Trịnh Tâm Nhiễm đng cùng những người khác nói chuyện, nhìn thấy bọn họ tiến vào thì nói, “Mọi người đến rồi à, chúng ta nhanh chóng làm cho xong đi.”
“Sao lại làm buổi tối thế?”
Trịnh Tâm Nhiễm nói: “Bởi vì ban ngày phải diễn tập, cho nên mới dời đến buổi tối.”
Lý do này thật sự rất thỏa đáng, mọi người không thể phản bác.
Chủ yếu là vì thời gian không đủ, cuối tuần đã là lễ hội văn hóa rồi, chuyện diễn ra ở ngoài khoa, không thể nào mắc một lỗi nhỏ nào được.
“Đàn anh Chu thật sự muốn đến à?” Có người hỏi.
“Thật sự.” Trịnh Tâm Nhiễm nói xong, nhìn thoáng qua chỗ của Mạnh Đan Chi.
Bởi vì chỉ là một khâu nhỏ mà thôi, trước kia chính cô ta cũng thêm vào rồi, cho nên công việc thật ra cũng không nhiều, thảo luận một chút đã xong.
Mạnh Đan Chi không quan tâm đến ánh mắt của cô ta.
Hứa Hạnh nhỏ giọng nói: “Vì sao mỗi lần cậu ta nói chuyện đều nhìn cậu thế?”
Mạnh Đan Chi nói: “Bởi vì tớ xinh đẹp.”
Hứa Hạnh nhịn cười, nếu Trịnh Tâm Nhiễm thật sự nghĩ như thế thì đêm nay cô ấy không ăn khuya.
Nửa giờ sau, mọi người chuẩn bị trở về.
“Mạnh Đan Chi.” Mạnh Đan Chi quay đầu lại, Trịnh Tâm Nhiễm đến chỗ cô, “Đàn anh Chu đến, cậu biết không?”
Cô ta đi theo phía sau cô.
Mạnh Đan Chi cong môi, lừa cô ta: “Không biết.”
Trịnh Tâm Nhiễm nghe thấy không nhịn được cười.
Mạnh Đan Chi đi ra ngoài vài bước, lại nhớ đến cái gì, cố ý hỏi: “Nghe nói đàn anh Chu bởi vì cậu mới đến sao?”
“…”
Cô nghe thấy lời này rất bình thường, nhưng Trịnh Tâm Nhiễm nghe giống như đang chọc tức cô ta, “Dù sao cũng không phải là vì cậu.”
Mạnh Đan Chi từ chối cho ý kiến.
Chờ sau khi đi ra, Trịnh Tâm Nhiễm lại hỏi: “Lễ hội văn hóa, ba mẹ của sinh viên có thể đến trường, ba mẹ cậu chưa bao giờ đến lần này cũng không đến sao?”
Lúc này cô ta nói không phải chuyện Chu Yến Kinh.
Cùng học chung bốn năm rồi, cô ta chưa từng gặp qua ba mẹ của Mạnh Đan Chi.
Trịnh Tâm Nhiễm từng nghe qua, Mạnh Đan Chi cũng thường nói về ba, còn về mẹ hình như chưa từng nói, trên hồ sơ thì họ đã ly hôn.
Chuyện này cô ta mới phát hiện không lâu.
Hứa Hạnh nhíu mày: “Trịnh Tâm Nhiễm, cậu có bệnh à, ba mẹ có đến hay không liên quan gì đến cậu, cậu có rảnh không bằng tự làm đi, đừng có mỗi tối đến lại kêu chúng tôi đến.”
Mạnh Đan Chi cũng lười nói chuyện với cô ta.
Biểu hiện này của cô, Trịnh Tâm Nhiễm ngược lại càng chắc chắn hơn nói: “Chúng ta thi lên đại học, vì không muốn làm ba mẹ thất vọng sao, cậu không phải cảm thấy bọn họ ---”
“Cậu bao tuổi rồi?”
Mạnh Đan Chi xoay người nhìn Trịnh Tâm Nhiễm vẫn chưa phản ưng kịp.
“Cái gì?”
“Cái dáng vẻ lắm lời này cũng thật giống mấy người có tuổi ngồi tụm ba tụm bảy nhiều chuyện dưới quê lắm đấy.” Mạnh Đan Chi không chút thay đổi, “Biết người khác gọi như thế nào không?”
Hứa Hạnh cười: “Tớ biết!”
Trịnh Tâm Nhiễm hồi phục lại tinh thần, tức giận đến mức không biết làm sao.
Cứ đứng nhìn cô rời khỏi hội trường.
-
Giờ nãy đã gần tám giờ rồi, ngoài hội trường lớn không có người.
Những người khác đã đi xa rồi, Hứa Hạnh hỏi: “Bà chủ, đêm nay cậu có về ký túc xá không, hay là về nhà?”
Mạnh Đan Chi tính nói trở về “ký túc xá”, nhưng thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên đường.
--- Xe Chu Yến Kinh sao?
Cô cẩn thận nhìn lại, quả thật là anh.
Mạnh Đan Chi sửa miệng: “Tớ về nhà, cậu đi trước đi.”
Hình như Hứa Hạnh cũng thấy được, lộ ra một nụ cười mờ ám: “Được được.”
Cô đi rồi, Mạnh Đan Chi mới lên xe, lái xe xuống mở cửa cho cô, lúc này cô mới hoàn toàn xác định được.
Chu Yến Kinh đang ngồi bên trong, nhìn iPad.
Mạnh Đan Chi ngồi vào, thoáng nhìn qua, là video cuộc họp báo thường kỳ của Bộ ngoại giao.
Trước kia cô cũng từng nhìn qua loại video này, nhưng chưa từng xem qua, đều là xem những đoạn cắt ngắn.
“Anh Yến Kinh, sao anh vẫn còn ở đây thế?” Mạnh Đan Chi biết rõ cố hỏi, muốn nghe trả lời.
Chu Yến Kinh cong môi, vẫn làm cho vừa ý cô: “Chờ em.”
Mạnh Đan Chi vừa bị Trịnh Tâm Nhiễm trêu chọc khí chịu trong lòng cũng đã được anh làm vơi đi phân nửa, “Em đã tính về ký túc xá rồi, nhưng bây giờ về nhà đi.”
Có người chờ đợi mình, cảm giác thật tốt.
Về phần chuyện vừa rồi, cô không muốn nói đến.
Chu Yến Kinh từ từ tắt iPad, “Nghe nói trường các em có rất nhiều đàn em muốn lấy thân báo đáp cho em?”
Có thể nói lời này như sấm đánh ngang trời không.
Lấy thân báo đáp? Hình dung gì thế này.
Mạnh Đan Chi bị anh nói chẳng hiểu gì, không biết anh nghĩ thế nào – cũng không biết anh nghe cái tin này từ đâu.
“Nghe ai nói thế?” Cô hỏi.
“Rất nhiều người.” Chu Yến Kinh nhẹ nhàng cười: “Tất cả đều nói thế.”
“… Mọi người?”
“Bọn họ nói là chính miệng em nói.”
“…”
Trong lúc nhất thời không biết được thật giả, xe dừng hơn nửa tiếng thôi mà nghe thấy được nhiều như thế sao?
Nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt Chu Yến Kinh không đúng.
Là diễn đàn? Anh nhìn thấy?
Đây là khởi binh vấn tội à? Có thế nào đang ghen không?
Mạnh Đan Chi hơi hơi nghiêng người qua, người đàn ông mặc áo sơ mi, vẫn còn đeo cà vạt, áo khoác tây trang để trên ghế dựa, làm cho cô có một loại cảm giác sau khi tan làm không thay quần áo mà đến thẳng đây vậy.
“Em đã nói như vậy sao?.”
Cô vốn định bác bỏ nhưng cuối cùng lại giả vở như đang nhớ lại.
Chu Yến Kinh nhíu mày, “Sau đó thì sao?”
Mạnh Đan Chi nhớ đến chuyện anh lúc nãy cố ý quyến rũ cô, nhìn anh cười nhạt: “Đàn em dịu dàng như thế, đẹp trai như thế, vô cùng có sức sống.”
“Ai da, miệng của em không khống chế được.”
“…”
Cô không biết vì sao lại nghĩ đến lời thoại trong phim ---“Miệng em không sợ chết, em còn có thể cưỡng hôn người khác, thật quá đáng sợ.”
Mạnh Đan Chi nhìn môi Chu Yến Kinh, tim đập thình thịch.
Chu Yến Kinh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, dường như so với bóng đêm ngoài cửa sổ không một tiếng động chiếm hết mọi thứ.
Mạnh Đan Chi bị anh nhìn đến ngồi cũng không yên.
Mãi đến khi anh bỗng mở lời: “Anh đã hiểu.”
Mạnh Đan Chi: “Hiểu, anh hiểu cái gì?”