Chương 32
Editor: Sapoche
Nghe thấy thế, Mạnh Đan Chi ngẩng đầu: “Video gì?”
Hứa Hạnh thấy cô không di chuyển, nên đành tự mình đi qua, “Nãy tớ mới vừa lướt thấy một cái video, là một cặp đôi đang hôn môi nhau.”
Cô ấy miêu tả ra mấy điểm quan trọng: “Nữ sinh kia cũng mặc sườn xám đấy.”
Mạnh Đan Chi giật mình.
Hôm trước, Chu Yến Kinh đột nhiên hôn cô ở ngay đầu đường, lúc ấy cô không chú ý xung quanh xem có ai quen biết nhìn thấy hay không.
Thật sự bị chụp rồi à?
Video đấy đã bắt đầu chia sẻ khắp nơi rồi.
Bởi vì đấy là đầu đường, cho nên người đến người đi, ánh đèn đường mờ nhạt đan xen với ánh đèn của các cửa hàng và các dãy nhau quanh đấy, giống như một cảnh phim điện ảnh.
Mà trong đó hai nam nữ chính đứng trong đám người qua lại đấy.
Mạnh Đan Chi vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người trong video đấy là cô, cho dù màu sắc của quần áo đã bị ánh đèn làm thay đổi, nhưng cô lại rõ ràng hơn ai hết.
Một phần ba sườn mặt của cô bị lộ ra, bên tai còn có vài sợi tóc mai rũ xuống.
“Cậu xem, có phải rất giống cậu hay không?” Hứa Hạnh ngạc nhiên, “Tớ lại cảm thấy người đàn ông này cũng rất đẹp trai, lại còn cao, đáng tiếc không nhìn thấy mặt.”
Cô ấy xém chút nữa đã nghĩ đây là bà chủ và đàn anh Chu rồi đấy.
Mạnh Đan Chi nói: “Giống.”
Video đã có hơn một triệu lượt thích, bình luận tới hơn hai triệu người bình luận rồi.
[Bầu không khí này thật đẹp nha a a a có biết đây là đường nào không?]
[Đây mới là đẹp trai đẹp gái này, chỉ có điều nó hơi mờ mờ.]
[Tuy nhìn không rõ mặt lắm, nhưng chắc chắn cả cặp đôi này đều rất đẹp nha.]
[Sườn xám và tây trang, thật tuyệt!]
Trong bình luận mọi người đều cho rằng đây là một đôi.
Đây chẳng phải là tình cờ đu loạn CP trong trường học nhưng tình cờ đụng phải chính chủ luôn à.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Đan Chi đứng ở góc nhìn của người thứ ba để nhìn động tác thân mật của mình và Chu Yến Kinh, khi đó hình như anh đã uống rượu, nên đang cúi đầu hôn môi cô.
Họ còn trắng trợn hơn mấy cặp đôi đường phố khác nhiều.
Mạnh Đan Chi nhéo nhéo lỗ tai.
Hứa Hạnh lại phát hiện vấn đề mới: “Quần áo này cũng giống hệt quần áo của cậu đấy!”
Từ từ, quần áo của bà chủ đều do tự tay làm, hoặc cũng đều là quần áo trước kia của bà ngoại trước khi qua đời để lại --- Ngoại trừ các loại vải thành phẩm riêng lẻ ra thì đều là độc nhất vô nhị.
Cho nên…
Mạnh Đan Chi chỉ thấy Hứa Hạnh bỗng nhiên yên tĩnh lại: “Làm sao thế?”
Hứa Hạnh nuốt nước miếng: “… Bà chủ, cậu là người trong video này sao?”
Ngày hôm qua tóc của bà chủ cũng được vấn lên như thế này, trên lưng cũng đeo một cái túi như thế, nhiều sự trùng hợp cùng hòa chung một chỗ.
Cô ấy không muốn tin cũng không được.
Việc đã đến nước này rồi, Mạnh Đan Chi đành phải thừa nhận thôi: “Là tớ.”
Hứa Hạnh hỏi: “Thế người đàn ông đối diện là ai? Là vị hôn phu của cậu sao?”
Mạnh Đan Chi nghĩ bản thân nên rõ ràng, thẳng thắn nói hết toàn bộ: “Chu Yến Kinh.”
Cô cong môi, cười vô cùng dịu dàng.
Đôi mắt to tròn của Hứa Hạnh, giống như người hâm mộ gặp thần tượng, như đang nói dối để an ủi người hâm mộ mình vậy.
“Bà chủ, cậu đang nói thật hay đang nói giỡn đấy, nếu là đàn anh Chu, tớ sẽ lập tức trốn học.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Mặc kệ có tin hay không, thì số tiền đặt cược này cũng có hơi kỳ quái.
Hứa Hạnh không tin bà chủ dịu dàng, xinh đẹp của cô ấy là người đã có vị hôn phu còn lén lút ở chung một chỗ với đàn anh Chu, về phần vị hôn phu cũng chính là Chu Yến Kinh…
“Cậu và đàn anh Chu ngày gặp nhau hôm đó, nhẫn của cậu còn được đàn anh Chu khen quá đấy.”
Vẻ mặt cô ấy kiểu như “đừng hòng lừa tớ”: “Chẳng lẽ, đàn anh Chu biết rõ mọi chuyện còn muốn chen chân vào tình cảm của người khác sao?”
Mạnh Đan Chi ngừng tay, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế.
“Không chen chân, anh ấy đang giữ một nửa còn lại của chiếc nhẫn.”
Hứa Hạnh: “Bà chủ! Cậu thật sự nghiêm túc à!”
Mạnh Đan Chi: “… Tớ thật sự rất nghiêm túc.”
Hứa Hạnh còn lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Bà chủ, cậu yên tâm, tớ sẽ không nói cho người khác biết chuyện này đâu, rất vớ vẩn.”
Nói thật ra còn chẳng có ai tin.
Mạnh Đan Chi còn nhớ rõ cục cưng này nói một tháng làm không công: “Trước đấy cậu có nói sẽ làm không công cho tớ một tháng, lời này có tính không?”
Hứa Hạnh: “Đương nhiên rồi, nhưng lúc nói chính là đi gặp nam thần.”
“Đúng thế.”
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi hiểu được thú vui của mấy người nói dối này.
Khó trách Chu Yến Kinh thỉnh thoảng cũng sẽ lừa gạt cô!
Nhưng mà, điều khó xảy ra nhất lại là sự thật.
--
Bây giờ có rất nhiều người sử dụng app xem video ngắn, Hứa Hạnh có thể lướt thấy video này, thì những người khác đương nhiên cũng có thể.
Hôm nay diễn đàn của đại học B lại vô cùng náo nhiệt.
---[Nhìn cái video này xem, thật giống đàn chị Mạnh và đàn anh Chu ghê.”
Phía dưới cũng nhanh chóng trả lời chủ topic.
[Má nó, mới mấy phút trước tôi vừa xem xong!]
[A a a mới xem xong đã trở lại đây, con mẹ nó hợp nhau ghê nha!]
[Cái này so với video ở lễ hội văn hóa còn có cảm xúc hơn.]
[Sử dụng video của người khác như này có tốt không?]
[Tuy chúng ta chỉ đu theo, không có ý tứ gì khác, hu hu hu, cặp đôi sườn xám hôn môi, quả thực chính là bản sao của đàn chị Mạnh!]
Trong mấy trăm bình luận như thế, nhưng không hề có một ai nghi ngờ đây là chính chủ.
Đối với bọn họ mà nói, lén lút sau lưng của đàn chị Mạnh và hôn phu đu CP với đàn anh Chu đã là rất không tốt rồi.
Lại có người không chịu được than: [Huống chi vị hôn phu đã chiếm được người đẹp kia, tới bây giờ tôi chưa được nhìn thấy qua anh ta.]
Tìm ra sự thật thật khó quá đi.
Những người còn lại trả lời: [Đừng nói như thế, đàn chị Mạnh sẽ không vui, là bạn trai cô ấy thì sao chứ, đổi thành cậu cậu có vui vẻ không?]
Chủ topic trả lời: [Tôi sẽ hối hôn.]
Mạnh Đan Chi đánh ba chữ: [Không cần thiết.]
Đương nhiên, cô có rất nhiều cách để ứng biến.
Một tiếng sau, Mạnh Đan Chi đăng video mới nhất lên internet.
Lại nhìn những video trước đây, sau đó so số liệu của video này với những video lần trước, quả thật số lượng người xem đã tăng rất nhiều, video phát sóng ngày hôm qua số lượng người thích đến một triệu.
Bình luận cũng đến mấy ngàn.
Mạnh Đan Chi phía sau hậu trường được nổi tiếng cũng rất hoảng sợ, mở video ngày hôm qua ra xem.
[Chủ Weibo này nhất định tuổi còn rất trẻ.]
[Nhìn đôi tay này đã biết không phải làm việc nhà rồi, là giả sao?]
[Từ Weibo tới, thật sự làm rất tốt.]
[Quả nhiên vẫn là tốt hơn tổ tiên của chúng ta rồi.]
Weibo?
Mạnh Đan Chi từ đường dẫn trên bình luận để đến Weibo được nhắc đến.
Đối phương là một Weibo có hơn một triệu, bình thường đều dựa vào các loại chửi bới các video của người nổi tiếng trên mạng để nổi tiếng, sáng ngày hôm qua cũng đã vào video của cô mà chửi bới.
Mạnh Đan Chi không phải trọng điểm, nhưng đầu tiên là.
Đối phương đã lên công bố: “Vải gấm Tô Châu, lại là một người muốn truyền lửa thông qua mấy video không thấy mặt này à, nhìn video được xử lý rõ ràng thế này, hơn nữa chủ nhân video còn giấu mặt nữa, chỉ lộ ra một bộ phận trên cơ thể, mục đích vô cùng rõ ràng.”
Rõ ràng là chửi video, nhưng viên đạn này hình như tương phản lại.
“Sao biết là xử lý thế? Nhìn không ra được.”
“Người thêu những đồ vật này không đẹp hay sao ạ?”
“Có cần phải lấy áo bông lớn mặc vào rồi mới ngồi thêu không? Ngốc à?”
“Không có gì để chửi bới, nên nói bừa sao?”
“Cảm ơn đã chia sẻ video này, tôi lập tức đi xem ngay đây.”
“Mẹ tôi nói, thủ pháp thêu của cô gái này rất hoàn hảo, so với bà tôi còn tốt hơn, mẹ tôi là người đã dành giải thưởng trước đây đấy.”
Cũng cùng ngày đấy, hai video của cô đều đang rất nổi tiếng, thật là thần kỳ.
May mắn là video chửi bới này ngược lại đã giúp những video của cô trở nên nổi tiếng.
Người hâm mộ của Mạnh Đan Chi trực tiếp tăng một trăm ngàn người, vẫn còn đang tiếp tục tăng.
Vốn dĩ muốn im lặng, không ngờ chỉ cần một đêm, từ người khác mà cô đạt được mục đích của mình, mặc dù có hơi kỳ lạ.
Hứa Hạnh đương nhiên cũng nhanh chóng lướt đến, “Bà chủ, cậu đang đứng đầu đấy!”
Cô ấy đương nhiên đang trêu chọc Mạnh Đan Chi trước đó đang “Thừa nhận nói dối.”
Mạnh Đan Chi vô cùng bình tĩnh nói: “Tớ biết.”
Hứa Hạnh lại có cảm giác hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Thật ra trong lòng Mạnh Đan Chi đang nở hoa luôn rồi, nhanh chóng muốn khoe với Chu Yến Kinh, nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm.
“Ngày mai cho cậu nghỉ một ngày đấy.”
Hứa Hạnh hoan hô.
-
Lúc này, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng có thể gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh: [Lần trước bị chụp hình rồi, đều tại anh đấy.]
Cô lại gửi tiếp video qua cho anh.
Chu Yến Kinh mới từ hội trường triển lãm ra phía sau, Tưởng Đông đang nói chuyện: “Trước mắt bên này cơ bản đã xong rồi, ngài quay về phòng phiên dịch, hay là ---“
“Chu.”
Có người dùng giọng nói cường điệu vô cùng kỳ quái gọi hai người họ.
Chu Yến Kinh xoay người, đối phương mà một cô gái tóc vàng bên đoàn đại biểu quốc tế.
Chu Yến Kinh lễ phép lên tiếng: “Thật xin lỗi.”
Cô gái tóc vàng cũng không thất vọng, “Anh vẫn làm việc chăm chỉ thật đấy?”
Chu Yến Kinh nói: “Không phải, tôi đã đính hôn rồi.”
Tuy anh không có mang nhẫn, nhưng nói thẳng thế này cũng chẳng khác gì nhau.
“Không sao cả.” Ánh sáng trong mắt đối phương thoáng biến mất, cười nói: “Tôi sẽ không nói cho vị hôn phu của anh, tôi tin rằng cô ấy sẽ không biết.”
Trong mắt cô ra, kết hôn hay không không quan trọng.
“Tôi sẽ.” Chu Yến Kinh lạnh nhạt nói: “Tôi phải về để ăn tối cùng hôn thê của mình rồi, thật xin lỗi, đi trước một bước.”
Đối phương ngạc nhiên, cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa thấy ai có thể từ chối như thế.
Yêu thương nhớ nhung, sao lại có người từ chối, lại là ở nước khác, bọn họ cũng chỉ cùng làm việc trong một khoảng thời gian.
Cô ta không ngờ đến đây lại bị người trước mặt này từ chối hai lần liên tiếp.
Đến cuối cùng là anh quá mức chung thủy, hay vị hôn thê kia quá đáng yêu.
Chu Yến Kinh đi thẳng đến cửa sau, Tưởng Đông theo sát phía sau, nhìn anh nở một nụ cười khách sáo: “Thật xin lỗi.”
Muốn đào tường à, thế thì tìm lầm người rồi.
Nhưng mà, chắc là cũng tốt, đến cuối cùng cục trưởng và phu nhân xảy ra chuyện gì rồi!
Sao lại ngọt ngào hơn ngày thường thế này.
Chu Yến Kinh mở di động ra, rất nhiều tin nhắn chưa đọc, phần lớn đều liên quan đến công việc, dễ dàng đưa ra câu trả lời đúng.
Mạnh Đan Chi thì rất ít khi chủ động gửi WeChat cho anh.
Ngày hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, hôm nay thì không biết làm sao đây.
Anh mở hai tin liên tiếp ra, nhìn thấy người vô số người qua lại, anh nghĩ chỉ là video bình thường thôi.
Nhưng theo lời Mạnh Đan Chi nói thì không phải như thế.
Chu Yến Kinh xem đi xem lại, sau khi xem xong còn lưu video đó lại, bây giờ thì không nhấn thích nữa.
Anh gõ: [Chụp cũng được.]
Chỉ là nhìn không rõ người, góc độ cũng cần phải sửa lại nữa.
Chu Yến Kinh hơi hơi có chút tiếc nuối.
Tưởng Đông cũng nghe thấy đoạn BGM đấy, không biết rốt cuộc trong video đó có cái gì, đương nhiên anh ấy cũng chẳng dám nhìn lén rồi.
-
Nhận được tin nhắn của Chu Yến Kinh, Mạnh Đan Chi có hơi giật mình.
Cô trả lời lại: [Tự kỷ.]
Vốn dĩ cô không nghĩ Chu Yến Kinh sẽ chú ý đến đoạn video này, bản thân anh không phải hay xem mấy video về hội nghị nhất sao?
Mạnh Đan Chi: [Còn nữa, vì sao chỉ có mình em bị lộ ra thế?]
Chu Yến Kinh buồn cười: [Vấn đề nằm ở may mắn.]
Mạnh Đan Chi cảm thấy anh đây là tự khen chính mình.
Không được, bọn họ bị phát hiện, tuy Hứa Hạnh không có tin tưởng lắm.
Mạnh Đan Chi nhìn về phía Hứa Hạnh, cô ấy đang thu dọn lại quầy, thật là một nhân viên tốt, cô ấy còn là một fan CP nữa.
Cô lại đi gạt cô ấy.
Hay là để cô ấy biết luôn nhỉ? Đỡ phải khiến cô ấy suy nghĩ miên man nhỉ?
Còn về chuyện làm không công, Mạnh Đan Chi tuyệt đối không có cái ý tưởng này.
Cô cúi đầu lần nữa: [Anh Yến Kinh, em muốn ăn thịt viên anh đào ở nhà hàng đầu tiên đấy.]
Chu Yến Kinh: [Được.]
Tuy rằng tiếng anh này nghe thì thấy có chút vấn đề.
Nhưng nghĩ cẩn thận thì dù cô có làm ra chuyện gì, anh cũng có cách để giải quyết thay cô.
Chu Yến Kinh đưa tay lên xem thời gian: “Không về phòng phiên dịch.”
Tưởng Đông hiểu ý: “Được.”
Chu Yến Kinh nhìn thấy anh ấy đang muốn đi, bỗng nhiên nhớ đến gì đấy, “Sáng nay cậu hỏi tôi cửa hàng bán cà vạt, là muốn ---”
“Tôi chỉ muốn mua loại cà vạt có hình thêu thế thôi…” Tưởng Đông vội vàng giải thích: “Sẽ không mua cái giống như đúc với anh đâu.”
Cũng chẳng biết Chu Yến Kinh có nghe giải thích hay không, chỉ là chờ anh ấy vừa nói xong, chẳng chút để ý nói: “Vậy cậu mua không được đâu.”
Tưởng Đông: “…”
Lại là từ chối, thế hỏi làm gì thế?
Sao đột nhiên cục trưởng lại biến thành như thế này, trước đấy không phải mà.
“Đây là do Chi Chi thêu.” Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn anh ấy một cái, giọng nói vô cùng bình thản, dùng từ cũng không được bình thường: “Độc nhất vô nhị.”
Anh ấy có chút tiếc nuối.
Tưởng Đông có chút nghi ngờ cục trưởng là muốn anh ấy thấy tiếc nuối.
“Còn có mười lăm phút thôi, cậu có thể tan lam trước được rồi.” Chu Yến Kinh lại nói.
Nói xong, anh đi thẳng ra hội trường.
Tưởng Đông chết đứng tại chỗ trong đầu không phải vui vẻ vì được tan làm sớm, mà là do câu “Chi Chi thêu kia” và câu “Độc nhất vô nhị” nữa.
Vòng vo nữa ngày là muốn khoe đồ của vợ tặng.
Buổi sáng còn tức giận, buổi tối lại mang ra khoe à?
Tưởng Đông cảm thấy mình là một thư ký tận tụy, vì sao phải chịu cái loại khổ sở này.
-
Sáu giờ chiều.
Những ngọn đèn đường cổ kính treo trên những bức tường đá ở hẻm Thanh đã được thắp sáng, chiếu sáng con đường lát đá xanh, kéo dài đến tận cuối đường.
Chu Yến Kinh: [Tới rồi.]
Mạnh Đan Chi đứng dậy, “Đi đây.”
Cô gõ gõ tay vào quầy, lộ ra nụ cười tươi vô cùng thần bí: “Hứa Hạnh, có muốn đi cùng nhau không?”
Hứa Hạnh không phát hiện ra nói: “Được.”
Hai người đóng cửa hàng lại, nhanh đi ra ngõ.
Chu Yến Kinh đỗ xe ngay cạnh bên, rất gần, cách mấy cô cỡ vài bước chân.
Mạnh Đan Chi đi qua, mở WeChat ra: [Anh ở đâu?”
Chu Yến Kinh cảm thấy cô không đúng lắm.
Rõ ràng đã nhìn thấy xe anh rồi còn giả vờ không biết. Thường thường chỉ đi ra có một mình, hôm nay lại đi ra với bạn học, đương nhiên là cô có mục đích.
Anh nhướng mày, vẫn không xé rách lời nói dối của cô, mở cửa xuống xe.
Hứa Hạnh nhàm chán nhìn xung quanh thì tình cờ nhìn thấy một cảnh này.
Cô ấy ngạc nhiên không thể nói nên lời, nhỏ giọng nói: “A a a bà chủ! Đàn anh Chu đang nhìn chúng ta đúng không! Đang nhìn tớ!”
Mạnh Đan Chi: “…”
Sao lại vứt luôn từ “chúng ta” đi luôn rồi.
Hứa Hạnh nhỏ giọng nói: “Hôm nay không lẽ gặp may, buổi tối đàn anh Chu còn ở gần trường học, chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì à?”
“Tới đón người.” Mạnh Đan Chi nói.
“Bà chủ, cậu biết à.” Hứa Hạnh cười, cô ấy thường rất lớn gan nhưng lúc này lại vô cùng nhát gan, không dám hỏi.
“Đàn em.”
Đột nhiên, giọng nói mát lạnh của Chu Yến Kinh truyền đến.
Hứa Hạnh nhanh chóng quay đầu sang.
Đôi lông mày Chu Yến Kinh hơi nhíu lại, ánh mắt chuẩn xác dừng lại trên mặt Mạnh Đan Chi: “Lên xe không?”
Anh vươn tay ra làm động tác mời.
Ánh sáng chói lại chiếu vào bà chủ nhà mình, lời ám chỉ lên xe rõ ràng như thế, vẻ mặt Hứa Hạnh là không thể tin được.
Đàn anh Chu thật sự muốn chen chân vào sao.
Cô sụp đổ rồi?!
Anh không bao giờ… là đàn anh Chu hoàn mỹ trong lòng của cô ấy nữa.