Chương 46
Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh là người sẽ nhất kiến chung tình sao?
Trình Tư Tư nghi ngờ người mà cô gặp hôm nay không phải người thật.
Cô ta trở về phòng của mình, tính đi hỏi Tưởng Đông một chút, nhưng chắc bây giờ Tưởng Đông đã nghỉ ngơi rồi nên từ bỏ.
Chu Yến Kinh kiếm số danh bạ Lục Dương trong danh bạ.
Thời gian khác nhau, khi Lục Dương nhận điện thoại vẫn còn đang mơ màng: “Sao lại đột nhiên gọi cho tớ thế? Muốn đến Ninh Thành sao?”
“Bây giờ tớ không ở trong nước.” Chu Yến Kinh giải thích: “Gần đây, vợ chưa cưới của tớ đang làm thông tin công bố văn hóa phi vật thể, nhưng xuất hiện một chút vấn đề, cậu ở đấy giúp tớ một chút.”
Lục Dương càng mơ hồ hơn.
Anh ấy mặc kệ mấy cái sắp xếp này, nhưng quả thật chuyện này có trùng hợp với công việc của anh ấy.
“Được rồi, cậu để cô ấy đến tìm tớ là được.” Nhưng Lục Dương cũng không dám hứa sớm: “Nếu có chuyện gì phiền phức, thế thì tớ không quản được đâu.”
Anh ấy suy nghĩ một chút, trên phương diện này chắc Chu Yến Kinh sẽ biết chừng mực hơn anh ấy.
Chu Yến Kinh: “Sẽ không đâu.”
Anh ấy lướt qua đề tài này: “Về những chuyện khác, thì cũng ổn.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, dù là ai ngồi máy bay lâu như thế cũng đều sẽ mệt mỏi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Chu Yến Kinh tính đi ra ngoài ăn cơm.
Sắp ra đến cửa, nhưng anh lại nghĩ về đoạn đối thoại với Trình Tư Tư trước đấy, anh lại quay về, lấy nhẫn đính hôn đeo lên ngón tay.
Trình Tư Tư lần nữa thấy bọn họ đã là giờ ăn cơm.
Cô ta đang ăn cơm với mấy đồng nghiệp, tuy đồng nghiệp không phụ trách phiên dịch bây giờ, nhưng cũng biết công việc của cô ta trong tuần tới.
“Thật sao?”
“Tôi còn có thể lừa anh được sao?” Trình Tư Tư nghi ngờ, “Trước kia Chu Yến Kinh từ chối tôi cũng từng lấy cái cớ vô dụng như thế, nhưng sao có thể thành thật được chứ?”
Đồng nghiệp ăn hai muỗng lại nói: “Cục trưởng Chu không giống người bậy bạ.”
Chuyện này có gì tốt để nói bừa chứ.
Ký ức của anh ta về Chu Yến Kinh cũng không nhiều lắm, bởi vì chỉ ở chung với nhau hai ba tháng thì đối phương đã đi rồi, cho nên phần lớn đều nghe từ miệng của Trình Tư Tư.
“Theo đuổi không được thì quên đi.”
Trình Tư Tư nói: “Nếu có ai tốt hơn anh ấy, thì tôi chắc chắn không chon anh ấy.”
Đồng nghiệp nghĩ cũng đúng.
Người xuất sắc không ít, nhưng nếu đặt Chu Yến Kinh lên bàn cân để so sánh các phương diện như tình cách hay vẻ ngoài xuất sắc như anh, đều rất khó tìm.
“A, người đến kìa.”
Trình Tư Tư nhìn sang bên kia, quả nhiên nhìn thấy hai người Chu Yến Kinh và Tưởng Đông, bọn họ trực tiếp đi song song với nhau.
Đồng nghiệp liếc mắt nhìn: “Trên tay cục trưởng Chu có phải có cái gì lấp lánh không thế?”
Cách đó không xa, Trình Tư Tư cẩn thận nhìn rõ, “Hình như là nhẫn.” Cô ta ngạc nhiên: “Thật hay giả thế? Nhìn qua trông cũng rất giống.”
Lúc này trong lòng cô ta đang nửa tin nửa ngờ.
Cuối cùng lúc hai người họ tách nhau ra, Trình Tư Tư cũng đã tìm thấy Tưởng Đông: “Cậu ở chung với Chu Yến Kinh lâu thế, nói thật đi, anh ấy đính hôn rồi sao?”
Tưởng Đông sớm biết mình chắc chắn sẽ bị hỏi vấn đề này, nhanh chóng gật đầu: “Đúng rồi.”
Lúc này Trình Tư Tư đã không ngạc nhiên nữa: “Anh ấy có thể nhất kiến chung tình sao?”
Tưởng Đông: ?
Nhất kiến chung tình ?
Anh ấy cũng không biết cách nói này đấy.
Theo anh ấy biết, cục trưởng nhà mình và phu nhân rõ ràng đã quen biết từ rất lâu rồi, người lớn trong nhà cũng quen biết nhau, cũng quen luôn anh trai nhà người ra, sao lại nhất kiến chung tình được.
Anh ấy nói dối không chớp mắt: “Cục trưởng nói như thế đấy.”
Chớp mắt Trình Tư Tư đã chẳng còn hứng thú nữa, chỉ là có chút tò mò: “Cậu nói tôi biết đi, là kiểu người gì thế, anh ấy không hiểu phong tình, thì có thể trực tiếp đính hôn à.”
Tưởng Đông: “Khó nói được.”
Trình Tư Tư: “Tôi không tìm ra được, hỏi một chút.”
Tưởng Đông mơ hồ: “Dù sao cũng rất tốt.”
Có thể khiến Tưởng Đông nói ra hai từ “Rất tốt”, chắc chắn không phải là giả, nhưng Trình Tư Tư hoàn toàn không nghĩ ra được.
“Khiêu gợi? Dịu dàng? Nhiệt tình? Hay là kiểu dâu hiền mẹ tốt?”
“…”
Tưởng Đông: “Là cục trưởng lén lút ở chung, sao tôi biết được.”
Chắc không tính là nhiệt tình nhỉ -- Đương nhiên, cũng có thể anh đoán sai.
“Yên tâm đi.” Trình Tư Tư không nói gì nữa, “Trước kia anh ấy độc thân tôi theo đuổi nhiều lần như thế. Bây giờ, vẫn là công việc của tôi quan trọng hơn.”
Cô cũng không muốn bởi vì tác phong mà bị báo cáo.
Một người đàn ông không chiếm được đương nhiên không quan trọng bằng sự nghiệp.
Chỉ là Trình Tư Tư muốn biết được đối phương là kiểu người gì, lúc trước làm việc với cô một năm cũng chẳng có ấn tượng gì.
Có thể hai người quen nhau sau khi anh vào làm phòng thông dịch.
-
Giữa trưa, Mạnh Đan Chi nhận được tài liệu ở chỗ ngã tư đường.
Nhân viên công tác nói chuyện phiếm với cô: “Cháu lớn lên cũng thật giống bà Tô, ngày hôm qua tôi nhận ra cháu rồi nhưng cháu đi nhanh quá.”
Mạnh Đan Chi cong môi: “Thật sao ạ?”
“Thật mà.” Nhân viên công tác cũng đã bốn mươi tuổi, đúng là có lúc vô cùng nhiệt tình, “Tôi nhớ rõ con gái bà Tô, mẹ cháu có phải đến thành phố Kinh rồi không?”
Vẻ mặt Mạnh Đan Chi cũng nhạt dần đi: “Đúng ạ.”
Năm đó, chuyện Tô Văn Tâm đến thành phố Kinh đều đã khoe khoang với hàng xóm láng giềng ở khắp nơi, người buồn nhất cũng chỉ có bà ngoại thôi.
Cả đời bà sinh ra và lớn lên ở đây, cũng không muốn Tô Văn Tâm đến thành phố Kinh, sau này lúc nào cũng mong ngóng con gái có thể quay về Ninh Thành.
Nhưng cách xa hai nơi, nào có chuyện dễ dàng gặp thường xuyên được.
Sau khi Tô Văn Tâm tái giá, thậm chí bà ngoại Tô cũng chẳng đến tham gia hôn lễ.
“Tay nghề của bà ngoại cháu thật sự không thể nào phản đối được.” Nhân viên công tác nói: “Nếu bà ấy biết bây giờ người kế thừa bà ấy không chỉ một người, chắc chắn rất vui vẻ.”
Mạnh Đan Chi chỉ cười, không nói gì.
Người chắc chính là con gái của Chu Hương Như đi. Nếu bây giờ bà ngoại biết được chuyện này, chắc chắn sẽ tức giận không nhẹ.
Lúc trên đường trở về, Mạnh Đan Chi liên lạc với Lục Dương.
“Tài liệu và mấy thứ gì đấy, nếu không có vấn đề chắc là có thể được.” Lục Dương nghĩ: “Gặp mặt rồi nói đi.”
“Được.”
Vốn dĩ cô còn tưởng mình phải giới thiệu một chút, không ngờ mới nói mấy câu đã gặp mặt nói chuyện rồi.
Tuy không rõ chuyện cuối cùng là thế nào, nhưng Mạnh Đan Chi cũng chẳng vội vàng như hôm qua nữa, cô đối với Chu Yến Kinh có một thứ gọi là tín nhiệm.
Trên đường trở về, thậm chí cô còn mang theo một hộp cơm rang nữa.
Hứa Hạnh tỉnh dậy muộn, vô cùng ngại: “Lần đầu tiên tớ ngủ trên giường này, chắc không phải gọi là ---”
“Lạ giường.” Mạnh Đan Chi thấy cô tạm ngừng.
“Đúng đúng rồi, chính là từ này, tớ chỉ thấy qua tiểu thuyết cổ đại và phim truyền hình thôi, quá lớn rồi.” Tối hôm qua Hứa Hạnh nhìn thấy đã rất ngạc nhiên rồi.
Ba người cùng ngủ trên giường đấy cũng chẳng có vấn đề gì.
Mạnh Đan Chi nhai cơm rang, mơ hồ nói không rõ: “Trước kia nhà đàn gái ở đây còn có hồi môn là một chiếc giường lớn, dùng làm giường tân hôn.”
Cho nên lần trước Chu Yến Kinh mới nói giường có thể nằm hai người, thật ra là đúng thế thật.
Hứa Hạnh: “Vậy khi cậu kết hôn cũng sẽ có sao?”
Mạnh Đan Chi theo bản năng trả lời: “Sao có thể.”
Hai chữ kết hôn này giống như vô cùng xa xôi với cô, lại bỗng nhiên thấy rất gần.
“Chắc là không có đâu.” Mạnh Đan Chi hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Bây giờ sao còn có thể có chuyện thế nữa chứ.”
Lối suy nghĩ của Hứa Hạnh đã lan rộng ra rồi: “Nói không chừng một tháng lương của đàn anh Chu còn chưa đủ mua giường này đâu.”
Nói xong cô ấy còn trực tiếp nghịch đồ quý.
“Thật sự bị tớ nói đúng rồi, gỗ kim vàng phải mấy chục vạn, năm mươi bảy mươi vạn cũng có đấy.” Cô ấy sợ hãi kêu lên: “Bà chủ này, phòng bà ngoại có giá trị bao nhiêu thế?”
Thật sự Mạnh Đan Chi chưa từng hỏi qua bà ngoại.
Trước kia cô mới về Ninh Thành cũng không thích giường lớn, bởi vì ngủ rất cứng, sau đó thành quen lại cảm thấy không tệ.
Hứa Hạnh trở về nhìn, tuy rằng cô không biết nhiều về gỗ, nhưng đã vài thập niên mà vẫn xinh đẹp như thế, chắc chắn không tiện nghi
Cô ấy đi ra, thở dài: “Đàn anh Chi, ai da.”
Hứa Hạnh: “Bỗng nhiên cảm thấy đàn anh Chu rất nghèo.”
Mà bà chủ của cô ấy là tiểu phú bà ẩn thân, không chỉ có thêu đẹp mà đồ vật trong nhà đều rất đắc, quan trọng nhất là có nhà!
Mạnh Đan Chi buồn cười: “Nghĩ cái gì thế.”
Hứa Hạnh nghiêm túc: “Tớ suy nghĩ sính lễ của đàn anh Chu sẽ là cái gì bây giờ.”
Cái này giống như lấy một công chúa đi ấy chứ.
-
Chu Yến Kinh ở nước ngoài xa xôi còn chưa biết đã có người thay anh nghĩ đến chuyện sính lễ.
Hôm nay anh đeo nhẫn, nên không ngừng có các đồng nghiệp phát hiện ra, ngay cả khi gặp các lãnh đạo cũng phát hiện, cười hỏi: “Cuối cùng cũng thấy được.”
Trước kia bọn họ đều biết anh xin phép đi đính hôn.
Chu Yến Kinh mỉm cười: “Lúc đi làm đeo cũng không được tốt.”
Đối phương cười rộ lên: “Chuyện này có là gì chứ, kết hôn có thể mang được, cũng chẳng phải phô trương, lãng phí gì mà, đơn giản là được.”
Quy định trong nội bộ đôi khi cũng rất quan tâm đến vấn đề tình cảm của nhân viên cấp dưới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rồi mai mối cho nhau, còn có thể làm đến nghiện.
Trước kia Chu Yến Kinh có đưa tài liệu quay về, còn có người tính toán mai mối cho anh rồi. Không ngờ, chuyện này còn chưa kịp đề cập, bản thân chính chủ đã giải quyết vấn đề này rồi.
“Con gái nhà ai thế?”
Chu Yến Kinh trả lời: “Là người quen cũ nhà cháu ạ, trước kia ông nội cô ấy là giáo sư đại học B, là giáo sư của ba cháu, ông cụ tên là Mạnh Trường Tín.”
“Thì ra là cháu gái ông ấy à, thật đúng là dòng dõi thư hương. Khi nào kết hôn, tôi cũng muốn đến uống rượu mừng đấy.”
“Cô ấy còn chưa tốt nghiệp ạ.”
“…Tên nhóc cậu đấy.”
Chu Yến Kinh không có gì bất ngờ khi thấy trong mắt vài người lộ ra sự kinh ngạc. Anh cũng chẳng giải thích gì, chỉ xoay vòng chiếc nhẫn trên tay.
Lúc này Trình Tư Tư mới nghe được vài ba câu.
Cô ta chạm Tưởng Đông, nghĩ nghĩ nói: “Cho nên, nữ sinh kia là dòng dõi thư hương, tính tình dịu dàng như nước sao?”
Tưởng Đông: “…Cái này tôi không trả lời được.”
Trình Tư Tư thầm nghĩ rằng, so với cô ta quả thật là hai người khác biệt.
Thì ra Chu Yến Kinh thích người như thế, nam sinh đều thích nữ thần như thế.
Nhưng mà, đừng nói bọn họ, cô với người thật sự dịu dàng này, một cô gái cầm kỳ thi họa vẫn có thiện cảm hơn.
-
Bản thân “nữ thần” Mạnh Đan Chi đang cùng Hứa Hạnh nhỏ mấy bông hoa héo trong chậu đi.
Năm đó, mấy loại hoa này vẫn đều giao cho nhân viên quét dọn xử lý, đối phương cũng không phải người chăm sóc chuyên nghiệp khó tránh khỏi đã làm chết một ít.
Lần trước đến cùng với Chu Yến Kinh đã quên xử lý.
Lúc này trước khi đến giờ hẹn với Lục Dương, Mạnh Đan Chi tính xử lý sạch bồn hoa một chút, mang dép nhựa vào, nhỏ tận gốc.
Trong bồn hoa thoáng cái đã thoáng đãng không ít.
Trên người hai người dính không ít bùn đất, Hứa Hạnh có tài năng chụp ảnh: “Bà chủ, tớ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cậu.”
Tóc tùy ý búi quấn lên đầu, mặc tạp dề.
Trong ấn tượng của cô ấy, Mạnh Đan Chi đều là một thân sườn xám tinh xảo, đứng ở nơi nào đó chụp ảnh chân dung, một bức tranh phong cảnh.
“Nói đúng là tớ và cậu không giống nhau, không phải cậu giống nhau.” Mạnh Đan Chi chớp mắt, “Quả thật không phải, tớ là tiên nữ.”
Hứa hạnh gửi ảnh chụp qua cho cô.
Mạnh Đan Chi nhìn chìn, thật sự khác biệt quá lớn.
Cô chụp một tấm hình hoa hồng nằm trên mặt đất đầy bùn gửi cho Chu Yến Kinh, còn nghiêm túc nói: [Anh Yến Kinh, đây là hoa hồng anh tặng em này.]
Hứa Hạnh chế nhạo: “Có phải gửi tin nhắn cho đàn anh Chu không đấy!”
Mạnh Đan Chi: “Không phải.”
Hứa Hạnh chẳng thèm tin, chia sẻ tin tức cuộc sống ngoại trừ cho người mình thích thì còn có thể chia sẻ cho ai chứ, chẳng lẽ cho bạn thân thích hái hoa sao?
Bởi vì cách nhau mấy tiếng, nên tin tức không thể trả lời ngày, nên Mạnh Đan Chi cũng quên mất việc này.
…
Sau khi Lục Dương nghe Mạnh Đan Chi nói qua, cô muốn xem qua đơn xin của di sản văn hóa phi vật thể này, có thành phẩm, có thủ công, nhìn qua hình như cũng rất bình thường.
Nhưng dựa theo cách Mạnh Đan Chi nói, bên trong có vấn đề.
Chu Yến Kinh chắc chắc sẽ không vô duyên vô cớ để anh ấy đến xử lý việc này.
Lục Dương tìm sản phẩm thêu ra, lúc này chỉ có hai cái, một cái là của Mạnh Đan Chi, còn lại một người tên Chu Khả.
Đúng lúc, hai người này đều viết tên bà Tô.
Tác phẩm của hai người đều là mỗi người mỗi vẻ, tác phẩm Mạnh Đan Chi thì hỗn loạn, từ đồ nhỏ đến bình phong lớn, sắc thái và tài nghệ đều vô cùng nhiều, có thể thấy tâm tư rất linh hoạt.
Chu Khả thì vô cùng có hơi thở riêng, đều là tác phẩm thêu lớn, cái gì mà quốc hoa mẫu đơn, ngay cả Lục Dương đã quen nhìn các tác phẩm truyền thống cũng thấy không được mà kêu lên.
Lấy sản phẩm này đến tham gia triển lãm quốc tế cũng có thể được.
Anh ấy lấy tư liệu về, năm nay Chu Khả mới hai mươi tuổi, tay nghề này được cho là thiên tài.
Hầu hết những người kế thừa những di sản này đều là người bốn mươi, năm mươi tuổi. Khi đó mặc kệ là mắt nhìn trong giới hay là gì cũng đều thành thục.
Lúc này lại là hai người trẻ tuổi.
Lục Dương cũng biết lý do của cạnh tranh vẫn chưa xác định được, chắc là anh ấy cũng chẳng cần quản nhiều, sau đấy nhất định còn có người muốn điều tra.
Chắc một lúc sau, anh ấy mới chú ý đến tên Mạnh Đan Chi.
Họ Mạnh? Hình như là em gái của Mạnh Chiếu Thanh?
Tuy Lục Dương và Mạnh Chiếu Thanh không quen thuộc lắm nhưng cũng không đến nổi, nhưng nếu gặp mặt cũng sẽ chào hỏi nhau.
Đương nhiên anh ấy cũng nghe qua chuyện của Mạnh Đan Chi, dù sao trước kia cô cũng từng đến đại học B, chuyên ngành của bọn họ đều rất nhiều người biết nói.
Cừ thật đấy, thì ra vợ chưa cưới của Chu Yến Kinh lại là cô.
Này… Tuổi tác cũng có chút chênh lệch rồi, khó trách Mạnh Đan Chi có chút dính Chu Yến Kinh, Lục Dương có cảm giác mình hiểu rồi.
Anh ấy tấm tắc hai tiếng.
-
Chờ khi Chu Yến Kinh nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Đan Chi đã là rất lâu sau đó, anh mới từ chỗ làm rời đi, chuyện còn lại không cần anh nữa.
Anh tháo lỏng cà vạt, nhìn hình ảnh trên di động.
Là một bông hoa hồng trong đống bùn, đỏ tươi như lửa, chỉ là có chút héo úa, chắc là đã đến mùa tàn lụi rồi.
Tay của Mạnh Đan Chi cũng được chụp vào, không có nhẫn, chỉ có thể từ lớp bùn màu đen nhùn thấy làn da trắng nõn.
Chu Yến Kinh nhanh chóng trả lời: [Chi Chi, em tặng anh hoa khô sao?]
Một lúc sau, Mạnh Đan Chi mới nhận được tin nhắn trả lời của anh.
Phải không? Khô? Cô nhìn lại một lần, hình như thật sự có chút khô, đây không phải lúc ấy tâm huyết cô dâng trào à, không chú ý đến.
Mạnh Đan Chi chột dạ, nhưng không thể nói như thế, có vẻ cô không có lòng lắm.
Cô đổi trắng thay đen nói: [Anh Yến Kinh, lâu như thế anh mới nhìn nó, nó tức giận… không… không vui nên héo rũ rồi.]
Bỗng nhiên phía bên kia không có động tĩnh gì, vẫn luôn hiện “đang nhập tin nhắn”, Mạnh Đan Chi không biết anh sẽ nói cái gì, càng ngày càng tò mò.
Hồi lâu sau, mới nhảy ra một câu.
Chu Yến Kinh: [Thì ra nó cũng sẽ bệnh tương tư.]
Còn chưa thấy rõ, đã có tin nhắn mới hiện ra.
Chu Yến Kinh: [Cho nên người tặng hoa cũng nghĩ như thế sao?]
Rõ ràng là chữ, nhưng tim Mạnh Đan Chi lại bị mấy chữ này kích thích, nhìn vấn đề này tai từ từ đỏ lên.