Chương 87
Editor: Sapoche
Giọng Chu Yến Kinh giống như đọc một bài thơ.
Mạnh Đan Chi nghe mà lỗ tai cũng muốn mang thai, chìm đắm trong đó, trong đôi mắt sáng như ngọc, biết rõ còn cố hỏi: “Là ai thế?”
Chu Yến Kinh nói: “Là em.”
Giống như kim đồng hồ đã đi đến điểm cuối cùng, Mạnh Đan Chi không thể kiềm chế được nữa, bị anh cuốn hút, cô tiến lên hôn anh.
Nhưng lại bị Chu Yến Kinh biến thành một nụ hôn sâu, động tác nhẹ nhàng.
Có lẽ lo lắng đang ở nhà họ Mạnh nên anh cũng không tiến thêm bước nữa, tách ra nhưng không rời đi, hai chóp mũi chạm vào nhau.
Trong lòng Mạnh Đan Chi có một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời, giống như một chậu hoa, bị anh rót đủ nước, sinh trưởng vô cùng tốt đến hôm nay đã nhanh chóng nở hoa.
“Anh Chu, lời âu yếm ngày càng tiến bộ rồi nha.” Cô nói.
“Chắc là do anh đã chiếm được công chúa đẹp nhất thế giới này rồi.” Chu Yến Kinh thấp giọng nói: “Phải nói cho toàn bộ thế giới biết, anh đã cưới cô ấy rồi.”
Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, cong mãi vẫn chưa hạ xuống được.
“Bọn họ chắc chắn còn kích động hơn cả anh.”
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng bước chân đến gần.
Mạnh Đan Chi vội vàng tách ra khỏi Chu Yến Kinh, giống như một con gấu nhỏ đang hoảng sợ, ánh mắt thấy mẹ Lý đang từ phòng bếp đi ra.
“Chi Chi, mặt con đỏ thế, trong phòng nóng lắm sao?” Bà quan tâm hỏi.
“… Vẫn ổn ạ.” Mạnh Đan Chi bị bà ấy nhìn thấy thì hai má càng đỏ lên, “Chỉ là vừa nãy con có hơi nóng một chút thôi.
Mẹ Lý cũng không nghĩ kỹ về chuyện ngồi ở nhà sẽ nóng đến mức nào.
Chờ sau khi bà ấy rời đi, Mạnh Đan Chi mới quay đầu lại, nhìn Chu Yến Kinh cười, lại cảm thấy giống như ngại ngùng nói: “Trách anh.”
Chu Yến Kinh nhướng mày: “Trách anh sao?”
Mạnh Đan Chi còn “Đúng” một tiếng.
WeChat của cô vẫn đang rung lên, không chỉ có mỗi cô mà anh cũng thế.
Mạnh Đan Chi lấy di động của anh điện thoại nhanh chóng nhận diện mở khóa bằng khuôn mặt. Đây vẫn là lần đầu tiên cô cầm di động của anh.
“Anh cài bao giờ thế, sao em không biết.”
“Lúc em ngủ đấy.”
Mạnh Đan Chi nghi ngờ: “Em có mở mắt sao?”
Chu Yến Kinh: “Em có.”
Dù sao cô cũng không nhớ. Tất cả đều nghe từ lời anh nói, mà Mạnh Đan Chi cũng chẳng bận tâm đến chút chuyện nhỏ nhặt này, phát hiện cũng có người hỏi anh chuyện anh đăng bài trên WeChat và Twitter.
[Chúc mừng cục trưởng Chu nhé!]
[Đã học được, sẽ lập tức nói với vợ.]
Cái này cũng coi như tốt, Tô Khản, và đám người Lục Dương còn thẳng thắn hơn: [Đồng chí Chu Yến Kinh, phách lối quá rồi đấy!]
[Anh, dạy em hai câu đi?]
Mạnh Đan Chi xem vô cùng thích thú, trên tin nhắn của cô đều là kiểu “A a a a a đàn anh Chu đăng Twitter rồi.” và “Chồng cậu thổ lộ như thế nào thế.”
Cô trả lại điện thoại cho anh: “Phách lối như thế được chứ?”
Giọng Chu Yến Kinh mang theo ý cười: “Kết hôn là chuyện tốt.”
Mạnh Đan Chi nghe thấy mấy lời này của anh thì không nhịn được cười, bây giờ nhà nước còn đang tích cực khuyến khích thanh niên cưới vợ, sinh con.
Thấy anh đăng như thế này, cô vừa vui vừa thích.
Giống như anh nói, sao có người nào hiểu cô, dùng vài ba câu đã khiến cô vui vẻ, sung sướng trong lòng rồi.
-
Lúc đầu khi hai người đi đăng ký kết hôn, thì cư dân mạng đã rất phấn khích.
Mãi đến khi có người chia sẻ: “Đây là tài khoản của anh Chu à, là anh ấy, là anh ấy đấy, mẹ nó, anh ấy giỏi thật.”
Chủ Weibo có fan, thoáng cái đã được chia sẻ rộng rãi.
[Thế này thì quả thật là cả thế giới đều biết hết cả rồi!!]
[“Lần gặp đầu” chính là vừa gặp đã yêu sao? Thật lãng mạn!]
[Chắc chắn đúng như thế! Bà chủ xinh đẹp như thế mà, dịu dàng lại phóng khoáng, anh Chu không thích thì tôi cũng thích!]
[Vừa gặp đã yêu yyds]
[Tuy những lời này nói chán ngán quá rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi lại tin tưởng tình yêu rồi.]
[Chúc hai người trăm năm hòa hợp, mãi mãi bên nhau hu hu hu]
[Khi nào phu nhân đăng bài thế, tôi cũng muốn thấy phu nhân thổ lộ nha!]
[@Mạnh Đan Chi @Mạnh Đan Chi]
[A, đột nhiên tôi nhớ đến, những cà vạt kia đều thêu cho Chu tiên sinh có đúng không?]
Bình luận này vừa đăng lên đã vô cùng nổi bật rồi.
Nhưng video của Mạnh Đan Chi, chưa nói đến việc đã xem hết tất cả, nhưng đa số cư dân mạng đều đã lướt thấy video này, quan tâm đương nhiên là fan của cô.
Lúc này lại xem video một lần nữa, sau đó tất cả mọi người đều trở thành là thám tử.
[Này, tôi lướt thấy ảnh chụp của buổi triển lãm rồi, cũng giống hệt với cái trên video, đúng nó đó!]
[Tôi cũng phát hiện ra rồi!]
[Trời ạ, ngọt ghê!!!]
[Mùi tình yêu không thể ngăn được mà, hai vợ chồng nhà này thật xứng đôi, đúng là trời sinh một đôi mà a a a a]
[Thật muốn xé áo khoác của Chu tiên sinh ra, bên trong chắc chắn cất giấu rất nhiều thứ đấy.]
[Tôi xém chút nghĩ sai ý của lầu trên rồi, may mà cậu chỉ muốn nhìn xem trên quần áo của anh có thêu hay không.]
[Mọi người nói thử xem video đăng cà vạt thêu số 599 là có ý gì thế?]
[Chắc chắn có ý nghĩa gì đó rồi!]
[Quen nhau được 599 ngày?]
[Có thể là yêu đương ngày thứ 599.]
Bất luận là ai cũng không thể nghĩ ra 599 là có ý gì, nhưng mà Mạnh Đan Chi chỉ thuận miệng nói một con số, tự cho một tầng ý nghĩa.
Bình thường trên tin tức Chu Yến Kinh hay đeo kính, không giống như bình thường, khiến bọn họ không biết tính cách của anh như thế nào.
Chỉ trước khi phát sóng thì mới đeo kính vào, trong ấn tượng của các cô ấy, anh là kiểu người tao nhã, dáng vẻ lịch sự.
Ai cũng không biết được bộ mặt thật của anh.
“Đăng ký kết hôn vui vẻ” một mình lên hotsearch.
Tất cả chủ đề đều chỉ vào tấm bảng đen nhỏ trong cửa hàng [Kinh Chi], bốn chữ được viết bằng phấn đỏ rực rỡ như đang muốn chúc mừng.
Weibo của Mạnh Đan Chi cũng có vô số người kéo vào.
Trên đường đến nhà họ Chu, cô đã thấy bình luận này, ngạc nhiên nói: “Tất cả mọi người đã gọi hai chúng ta là CP vừa gặp đã yêu đấy.”
Chu Yến Kinh nói: “Ảo tưởng.”
Mạnh Đan Chi: “Là lời anh nói có hàm ý khác.”
Cô nghĩ, “Để cho thanh mai trúc mã trở thành một bí mật đi.”
Mạnh Đan Chi đưa mắt trở lại Weibo, tim cô cứ đập liên hồi.
Ngay sau đó, sau khi vòng bạn bè xem xong cái thông báo kia, chưa hết, lại có thêm cái mới, lại có rất nhiều Weibo mới.
Vốn dĩ mọi người đang đi ăn đường thì lại lập tức giật mình.
[Mạnh Đan Chi: Thế nào nhỉ, hình như tôi diễn đạt chưa tốt, hôm nay thời tiết tốt quá, chúng tôi muốn đi đăng ký kết hôn.]
Gần như trong nháy mắt, mỗi lần làm mới bảng tin lại có thêm vô số bình luận
Mà với Mạnh Đan Chi, thì đây là ngày đầu tiên bước chân về nhà chồng.
-
Cũng không biết có phải đã nhìn thấy tin tức hay không, hoặc là nhận được thông báo, mà phòng khách nhà họ Chu có rất nhiều người, Chu Cảnh và Chu Linh Nghi cũng ở đấy, hai người đang cãi nhau.
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh vừa xuất hiện, hai người đã lập tức đứng bật dậy.
“Lén đi đăng ký kết hôn!”
“Chị Chi Chi, chữ trên đấy là do chị viết sao?”
Mạnh Đan Chi nhìn về phía Chu Linh Nghi: “Sao em lại biết?”
Chu Linh Nghi nói: “Đương nhiên anh em, em phải hiểu rồi, chưa thấy qua chắc chắn sẽ nghĩ là anh ấy viết, ha ha ha ha ha anh em lại đi đội nồi à.”
Mạnh Đan Chi: “Hừ.”
Chu Linh Nghi: “Em sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Tuy nói vậy, nhưng người trong nhà đều đã được cô ấy nói hết rồi, bây giờ ai cũng biết là do cô viết.
Chu Linh Nghi ôm lấy cánh tay cô: “Sau này cửa hàng sườn xám thật sự không bán nữa sao ạ?”
Mạnh Đan Chi nói: “Vẫn mở, chỉ là không buôn bán nữa thôi. Sau này trở thành phòng làm việc của chị, chị vẫn còn đồ để thêu bên đấy.”
Hai cô gái ghé đầu vào nhau nói chuyện, Chu Yến Kinh lại bị Chu Cảnh ngăn lại.
“Anh, sao hôm nay anh không đeo cà vạt.”
Chu Yến Kinh ra vẻ bình tĩnh: “Để quên ở nhà họ Mạnh.”
Mắt thường của Chu Cảnh nhìn thất vọng hẳn, cậu ấy còn đang muốn tự mình đoán thử xem coi thử suy nghĩ của mình có giống với video của Mạnh Đan Chi không.
Trước kia cậu ấy cũng không phát hiện ra, nó lại trở thành như thế này.
“Hai đứa đi đăng ký kết hôn bất ngờ quá.” Mẹ Chu còn đang than, “Nếu không thấy vòng bạn bè của Chi Chi, mẹ cũng không biết đấy.”
Hôm nay bà ăn cơm sớm, bởi vì buổi chiều bà có hẹn đi chơi mạt chược với hội chị em.
Ai ngờ mạt chược vừa đánh được một nửa, Chu Linh Nghi đã gọi đến gào to, hỏi bà: “Anh trai đã đăng ký kết hôn rồi ạ?!”
Mẹ Chu ngạc nhiên đến mức quên chơi mạt chược luôn.
Một tiếng động cũng không có, nghe cách nói của Chu Linh Nghi, lại nhìn thấy cuốn sổ màu đỏ trong vòng bạn bè của Mạnh Đan Chi.
Giờ này bà còn có tâm trạng để chơi mạt chược nữa sao, bạn bè đều hỏi bà khi nào sẽ uống rượu mừng.
Mẹ Chu cười toe toét: “Xem ý bọn nhỏ.”
Bà vội vàng xách túi trở về nhà, gọi cho Chu Yến Kinh, nói hai người có rảnh thì về, may mà hôm nay hai người ở nhà họ Mạnh ăn cơm.
“Trước đó đã nghĩ.” Chu Yến Kinh dịu dàng nói.
Mạnh Đan Chi làm chim cút, chỉ biết đứng bên cạnh hé miệng cười, dù sao cũng không thể nào đứng trước mặt người lớn thừa nhận là mình chính là người giật dây nói anh đi lĩnh chứng.
May mà Chu Yến Kinh được tiện nghi rồi nên giấu chuyện này thay cô.
Những nếp nhăn trên mặt mẹ Chu khi cười càng rõ ràng hơn, “Lúc này Chi Chi nên gọi dì là mẹ rồi.”
Bà nói xong, từ trong túi xách lấy ra một bao lì xì thật dày.
Mạnh Đan Chi bị mọi người trêu chọc nên cả mặt đều nóng lên, cũng không biết nên làm gì bây giờ, vẫn nhận lấy giúp Chu Yến Kinh.
“Mẹ, mẹ gấp cái gì.”
Anh lấy tiền lì xì nhét vào túi của Mạnh Đan Chi.
Mẹ Chu: “?”
Không vội còn lấy tiền lì xì của bà đi, đây là con trai ruột đó hả?
Chắc là do vẻ mặt của bà quá mức rõ ràng, Mạnh Đan Chi nhìn thấy mà buồn cười, vội vàng chọc tay Chu Yến Kinh: “Dì Chu, không cần gấp.”
“Cần chứ.” Mẹ Chu nói: “Sao có thể không cho được, đây là chúc mừng hai đứa.”
Nhiều người nhìn chằm chằm mình như thế, Mạnh Đan Chi vô cùng ngại ngùng, bỗng nhiên đổi tiếng mẹ thế này cô lại không làm được.
Mẹ Chu cũng không thúc giục, trực tiếp chuyển đề tài: “Hai đứa đêm nay ở đây ăn cơm đi?”
Chu Yến Kinh nhìn Mạnh Đan Chi: “Không ở.”
Mẹ Chu phóng mắt như con dao nhỏ sang: “Con muốn đi đâu ăn?”
Chu Yến Kinh không đổi sắc nói: “Bên ngoài.”
Đây còn không rõ ràng sao, Chu Linh Nghi nói bên tai bà: “Dì à, hai người có thể ăn tối dưới ánh nến đấy, thế giới hai người.”
Mẹ Chu bừng tỉnh, cười nói: “Được được được, không ăn ở nhà.”
Khóe môi bà không kìm được mà cong lên, mấy người đàn ông trong nhà muốn nói chuyện nhưng đều bị bà chặn lại, bà có rất nhiều chuyện muốn hỏi Mạnh Đan Chi.
-
Tuy không ăn ở nhà, nhưng hai người vẫn đợi đến tối mới đi.
Mạnh Đan Chi còn nhớ rõ lần năm mới vừa đến, mẹ Chu đưa một hộp áo mưa sang, lén lút hỏi Chu Yến Kinh: “Dì phát hiện cái hộp kia vô dụng, tìm anh sao?”
Hình như Chu Yến Kinh cản lại.
Mạnh Đan Chi khẩn trương.
“Không có.” Chu Yến Kinh cười khẽ: “Sao như thế được.”
Mạnh Đan Chi nói: “Trong lòng dì chắc chắn có nghĩ đến.”
Ngày hôm sau, bà dọn dẹp phòng tuyệt đối có thể phát hiện ra.
Đột nhiên Chu Yến Kinh nói: “Em nhớ rõ như thế sao, nếu không, anh sẽ mang cái hộp kia về nhà trọ, để tránh lãng phí.”
Mạnh Đan Chi bị hoảng sợ, trừng mắt: “Nằm mơ.”
Hai người thì thầm nói, mẹ Chu không biết đã đến phòng bếp lúc nào, đứng trong đấy gọi cô: “Chi Chi, mau đến đây.”
Mạnh Đan Chi đứng dậy đi qua, trong lòng không tránh khỏi thấy khẩn trương.
Trước kia tuy đã đính hôn rồi, nhưng hai người vẫn giống như trước kia, bây giờ thì không giống nữa, còn có một tầng quan hệ mang tên mẹ chồng nữa.
“Có phải rất ngại không?” Mẹ Chu hỏi: “Thằng nhóc thối đấy, đăng ký kết hôn cũng chẳng đến bàn bạc với người lớn chúng ta gì cả, chẳng có nói gì luôn.”
Mạnh Đan Chi chớp mắt mấy cái: “Không cần gì đâu ạ.”
Mẹ Chu nắm lấy tay cô, “Còn đeo nhẫn đính hôn nữa chứ, sao chẳng có cái gì hết thế, bây giờ phải đổi thành kết hôn rồi.”
Mạnh Đan Chi vô cùng ngại ngùng.
Mẹ Chu nói: “Mẹ con đã biết chưa?”
Mạnh Đan Chi nói: “Chắc đã biết rồi ạ.”
Mẹ Chu đoán được chắc cô cũng chưa kịp nói gì: “Chờ thêm hai ngày nữa đi, hai nhà chúng ta lại ngồi xuống bàn bạc một chút, đăng ký kết hôn thì chỉ đăng ký thôi.”
Dù sao cũng không thể không có cái gì hết thế này.
Mẹ Chu cứ liên tục cằn nhằn một lúc lâu, lại đưa cho cô một miếng dưa: “Cái này nói với con cũng như không, con và Yến Kinh ra ngoài chơi đi.”
Mạnh Đan Chi lại ngây ngốc đi vào, rồi cũng ngây ngốc bước ra.
Cô không trở về phòng khách, mà đứng ở trên hành lang nhỏ, gửi tin nhắn cho Tô Văn Tâm: [Con và Chu Yến Kinh đã đăng ký kết hôn.]
Mạnh Đan Chi ấn tắt di động.
Một lát sau, di động trong tay cô rung lên.
Lông mi Mạnh Đan Chi run lên, mở ra, nhìn thấy Tô Văn Tâm trả lời: [Mẹ thấy trong vòng bạn bè của con rồi, Chi Chi này! Tân hôn vui vẻ!]
Lời này của bà ấy nói vô cùng bình thường.
Mạnh Đan Chi cũng không đoán được vẻ mặt lúc này của bà ấy thế nào, nhưng nhận được lời chúc phúc từ mẹ ruột của mình, sự vui vẻ này là điều không thể giấu được.
Tô Văn Tâm nhìn vào khung nhắn tin trên màn hình điện thoại xuất hiện câu “Cảm ơn mẹ”, bà ấy cũng không nhịn được, nước mắt từ từ chảy xuống.
Cuối cùng cô cũng gọi bà ấy là mẹ rồi.
Tuy chỉ là câu nói bình thường, nhưng lại khiến bà ấy vô cùng vui vẻ rồi.
May mà, bà ấy không làm ảnh hướng đến tương lai của con gái.
-
Khi Mạnh Đan Chi trở lại phòng khách, phát hiện chẳng thấy Chu Yến Kinh đâu nữa.
“Chị Chi Chi, anh nói anh ấy có việc, chị đi đến nhà hàng trước đợi anh ấy.” Đôi mắt Chu Linh Nghi lấp lánh như sao, giọng nói không giấu được sự vui vẻ: “Anh ấy lập tức đến ngay.”
Mạnh Đan Chi cười: “Thật sao?”
Chu Linh Nghi: “Thật mà.”
Cô nhéo khuôn mặt của cô gái nhỏ, “Có phải là anh ấy chuẩn bị bất ngờ gì không?”
Chu Linh Nghi ôm mặt: “Em đã nói thế này rất dễ bị phát hiện mà.”
Mạnh Đan Chi bị cô ấy chọc cười, cúi đầu hỏi Chu Yến Kinh: [Chu tiên sinh này, anh đang chuẩn bị bất ngờ gì cho em sao?]
Bên kia cũng rất nhanh trả lời lại cho cô.
Chu Yến Kinh: [Đúng.]
Anh thế mà lại thản nhiên thừa nhận như thế, Mạnh Đan Chi cũng chẳng mất hứng, ngược lại còn vô cùng mong chờ nữa.
Chu Linh Nghi thấy anh trai mình để lộ mọi thứ rồi, nhưng cô lại không hiểu tình yêu của các cặp đôi mới cưới, có cái gì vui.
“Chị đến chờ anh trai em.”
Khi Mạnh Đan Chi rời khỏi nhà họ Chu, bên ngoài trời đã tối đen.
Chỗ Chu Yến Kinh chọn là nơi mà bọn họ thường đến ăn, ông chủ cũng quen biết hai người, hôm nay là đầu tuần, nên tối nay người đến cũng không nhiều lắm.
Lúc cô đến đó, ông chủ tự mình ra đón: “Chúc mừng nhé.”
Mạnh Đan Chi cong môi: “Anh cũng biết à.”
Ông chủ mỉm cười: “Trên mạng đều có tin mà, lúc sáng tôi đã thấy được rồi, vốn còn đang suy nghĩ sao tối hôm qua cậu ấy lại đặt chỗ sớm như thế.”
Trước kia đều là đặt trước trong ngày thôi.
Hôm nay Chu Yến Kinh còn đặt trước một cái bánh ngọt nhỏ, mười phút trước vừa mới được đưa đến, giờ phút này đang ở trong quầy của bọn họ.
Mạnh Đan Chi vào phòng bao.
Một mình ngồi rất chán, cô lại mở WeChat ra xem, trả lời tin nhắn của Trần Thư Âm: [Hu hu hu, nể mặt người họ Chu hiểu chuyện như vậy, hôm nay sẽ không nói anh ta.]
Mạnh Đan Chi: [Tớ không hiểu chuyện sao?]
Trần Thư Âm: [Cậu chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa gạt thôi.]
Mạnh Đan Chi tức giận: [Nói cứ như cậu không giống vậy á.]
Trần Thư Âm: [Tớ không phải.]
Mạnh Đan Chi: [À, thế kế hoạch thu mua của cậu có thành công chưa?]
Trần Thư Âm gửi cái biểu tượng cảm xúc tức đến nghiến răng nghiến lợi qua.
Mạnh Đan Chi thắng được một ván.
Lần trước sau khi 186 đến nhà họ Trần chúc Tết, mỗi ngày Trần Thư Âm đều chửi rủa anh ta trước mặt cô, ví dụ như thật ra anh ta không phải vịt.
Tuy rằng chính anh ta từng nói mình là vịt, nhưng sự thật không phải vậy.
Lại ví dụ như, chiều cao của anh ấy thật ra không phải 186 mà là 189, chính là cảm thấy rất cao đấy, nhưng lại nói mình thấp hơn ba centimet.
Mạnh Đan Chi còn nhớ lúc ấy cô còn hỏi: “A, thế khoảng cách thế chỉ còn kém mỗi một centimet nữa là được 190 rồi.”
Trần Thư Âm trả lời: “Đúng thế, anh ấy không nói đùa.”
Mạnh Đan Chi: “Chả phải mang giày vào là đủ cao rồi sao.”
Trần Thư Âm lại không nói gì.
Hai ngày nay bản thân có quá nhiều việc, Mạnh Đan Chi đã quên mất tiến độ tình yêu của bạn thân mình cùng với vị “189” đến đâu rồi.
Cô đang đấu trí với Trần Thư Âm thì đột nhiên có tiếng bước chân đến gần.
Mạnh Đan Chi tạm dừng hai giây, ấn tắt di động đi, cảm thấy tim mình đập theo tiếng bước chân này, càng đến gần tim đập càng nhanh.
Cửa mở.
Đập vào mắt cô không phải người mà là một bó hoa thật là lớn, hoa màu đỏ rực đang nở rộ, cùng với những bông hoa nhỏ màu trắng tô điểm thêm cho nó.
Và, bó hoa này không thể che được người đàn ông phía sau.
Chu Yến Kinh từ từ bước đến gần, Mạnh Đan Chi cách bó hoa ngày càng gần, rõ ràng đây không phải là hoa hồng, mà là nguyệt quý.
“Anh Yến Kinh, không phải anh bị cửa hàng bán hoa lừa rồi chứ?” Cô hỏi.
“Không có.” Chu Yến Kinh nói: “Anh muốn chính là hoa nguyệt quý.”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Cửa hàng bán hoa còn có bán loại này nữa sao?”
Hình như cô chưa từng cẩn thận quan sát qua bao giờ, chỉ nghe nói có rất nhiều cửa hàng mang cây hoa hồng thì tưởng là bán hoa hồng, bình thường khách hàng rất khó nhận ra.
Không ai mua nó cả.
Chu Yến Kinh đưa hoa cho cô.
Mạnh Đan Chi ôm vào trong ngực, khuôn mặt trắng nõn của cô cũng bị đóa hoa tươi nhiễm thành màu ửng đỏ, trở thành một đóa hoa.
“Anh hỏi tận sáu cửa hàng bán hoa, anh nói cho bọn họ, đây chính là tín vật tình yêu của vợ anh. Có một chủ cửa hàng lén nói cho anh hoa hồng trong cửa hàng chính là hoa nguyệt quý.”
Mạnh Đan Chi phì cười ra tiếng.
Cô còn nhớ rõ bản thân và tấm hình nguyệt quý kia, từng bị cô râu ông nọ cắm cằm bà kia cho rằng hoa hồng tặng anh, không ngờ anh lại nhớ rõ ràng như thế.
Cười một lát, cô phát hiện Chu Yến Kinh không nói gì, nhìn chằm chằm cô.
Mạnh Đan Chi đỏ mặt, “Nhìn gì thế.”
Chu Yến Kinh: “Nhìn người thay hoa.”
Mạnh Đan Chi cảm thấy được khóe môi của mình đang nhếch lên, sau đó thì vẫn chưa từng hạ xuống, cô cúi đầu hít lấy mùi hương hoa.
Mùi hương vô cùng ngọt ngào, cũng giống như chuyện tình yêu của cô.
“Cô ấy nhìn đẹp lắm sao?”
“So với hoa càng xinh đẹp hơn.”
-
Thân là phiên dịch viên, Chu Yến Kinh từng thấy qua vô số cảnh đẹp.
Nhưng không bằng cảnh đẹp sông núi quê hương.
Cùng với dáng vẻ Mạnh Đan Chi mặc sườn xám vô cùng thướt tha này.
Nếu cô sẵn sàng lắng nghe, anh sẽ từ từ kể cho cô nghe những bí mật nhỏ đã được anh che giấu trong lúc yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
“Tổ quốc và em, đều nằm trong tim.”
“Đời này không phụ tổ quốc, không phụ em.”
—
Kết thúc phần chính văn.