Chương 83
Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi thấy rõ chữ và hình trên đấy, hận không thể chết ngay tại chỗ.
Sao dì Chu lại đưa anh mấy thứ này thế!
Loại chuyện này còn liên quan đến người lớn khiến cô vô cùng xấu hổ, nhất là khi cô còn vừa mới hỏi câu đó nữa, cũng không biết cửa có cách âm hay không.
Bị Chu Yến Kinh nghe thấy cũng thôi đi, còn bị dì nghe được ---
Thế thì cô chỉ có thể thật sự chết ngay tại đây thôi.
Thấy được vẻ mặt kinh ngạc của cô, gần như vùi cả người vào trong chăn, Chu Yến Kinh kìm nén khóe môi đang muốn cong lên của mình, mở miệng.
“Đồ ăn vặt của em.”
Anh còn cố ý nói như thế.
Mạnh Đan Chi ngại ngùng đến mức da đầu tê dại, nhanh chóng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, lập tức đẩy anh ra, mắt không thấy tâm không phiền.
Cũng may Chu Yến Kinh không hỏi cô có muốn hay không.
Chỉ nhìn thấy anh đặt cái hộp ở đầu giường, xoay người lại, hỏi: “Em còn muốn ăn không?”
Mạnh Đan Chi: “??”
Còn hỏi còn hỏi!
Cô xấu hổ sắp chết luôn rồi này, ăn cái gì nữa mà ăn!
Cô cất cao giọng nói: “Chu Yến Kinh, anh nghiêm túc chút đi!”
“Có gì mà không nghiêm túc, anh hỏi em ăn vặt không.” Chu Yến Kinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang dần dần đỏ lên của cô, “Muốn ăn, anh sẽ xuống lấy lên cho em.”
Mạnh Đan Chi lại muốn nằm xuống, cảm giác anh đang cố ý.
“Không ăn.”
Chu Yến Kinh: “Không ăn thật à?”
Mạnh Đan Chi: “Phiền quá đi.”
Cô ném gối đầu qua, Chu Yến Kinh bắt được, tiện tay để lại đầu giường.
Chu Yến Kinh bật cười hai tiếng, rồi đi rửa mặt.
Mạnh Đan Chi không được tự nhiên một chút, chút ửng hồng trên mặt cũng dần dần tan đi, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy chiếc hộp để ở đầu giường thì tim vẫn lệch nhịp một chút.
Chờ khi anh rửa mặt xong, tắt đèn, thì trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.
Mạnh Đan Chi hỏi: “Sao dì lại đưa … cái này cho anh?”
Chu Yến Kinh nhắm mắt, trả lời: “Lo lắng cho thế hệ tiếp theo.”
Mạnh Đan Chi không biết có phải bởi vì chuyện “ăn vặt” hay không, mà cả tối nay suy nghĩ của cô có chút chậm chạm, vừa mới nghe thì vẫn chưa hiểu được.
Chờ khi phản ứng lại, đã là một lúc lâu sau.
Cô không ngờ mẹ Chu có thể dặn dò con mình như thế, muốn cô đối xử với bản thân mình tốt một chút , và cô cũng biết rất hiếm có người mẹ chồng nào được như thế.
Cô từng xem rất nhiều tin tức về chuyện mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau.
Còn có không ít mẹ chồng tương lai chỉ hận không thể để con trai mình nhanh chóng khiến bụng bạn gái to lên, như thế sẽ không cần tổ chức tiệc ra mắt hai họ.
Mấy chuyện thế này đối với con gái thật không công bằng.
Trong lòng Mạnh Đan Chi vô cùng cảm động: “Dì đang cảnh cáo anh đấy, xem ra, trong mắt mẹ anh anh không phải người hiền lành gì.”
Chu Yến Kinh: “…”
Mạnh Đan Chi làm tổn thương anh một chút, thì tâm trạng cũng tốt trở lại.
Cô còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì người đối diện đã áp sát vào người cô.
“Mấy cái mẹ anh đưa, không lấy không được.” Chu Yến Kinh nằm chống trên người cô, hỏi: “Chi Chi, em cảm thấy sao?”
Tim Mạnh Đan Chi lại đập nhanh trở lại.
Cô khẽ thì thầm: “Em cảm thấy không tốt.”
Chu Yến Kinh không trả lời, mà đưa tay với lấy cái hộp, trong bóng tối nên Mạnh Đan Chi nghe rất rõ ràng, hình như là đang xé bao bì…
Nhưng cố tình xé rất lâu.
Tinh thần của Mạnh Đan Chi cũng bị tra tấn lâu ơi là lâu.
Cô thật sự không nghĩ đến việc sẽ làm gì đó với Chu Yến Kinh ở nhà cũ của nhà họ Chu, chủ yếu là do cô vẫn chưa vượt qua được rào cản đó.
Ngày mai mà bị nhìn thấy được, thì rất xấu hổ nha.
Mạnh Đan Chi còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên cằm bị nắm lấy, Chu Yến Kinh hôn lên môi cô, bị nụ hôn của Chu Yến Kinh phủ lên, hơi thở mạnh mẽ của anh bao lấy xung quanh cô.
Nhưng cũng chỉ là một cái hôn.
Cô đã chuẩn bị xong không ngờ Chu Yến Kinh lại lui về, tuy trong phòng tối đen, nhưng hình như anh biết cô đang suy nghĩ gì.
“Ngủ đi.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Chu Yến Kinh như không biết ánh mắt cô đang ở đâu, những nụ hôn nhẹ nhàng chuyển từ môi lên mắt.
Sau đó, môi anh lại chạm môi cô, rất nhẹ nhàng.
Mạnh Đan Chi cảm thấy ngực mình như vừa khoét một cái lỗ trống, có cái gì lén chạy ra ngoài, nhưng cũng có cái gì tiến vào, lấp đầy khoang ngực.
Lại tràn ra ngoài.
-
Ngày hôm sau, Mạnh Đan Chi tỉnh dậy.
Bên tai cô nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, dù sao Chu Yến Kinh cũng đều thức dậy sớm hơn cô, bọn họ đã quen rồi.
Mạnh Đan Chi lấy cái di động mà cả đêm cô còn chưa nhìn thấy, tất cả đều là tin nhắn chúc Tết.
Hôm nay đã là năm mới rồi.
Mạnh Đan Chi trả lời từng cái một, nhìn đến tin nhắn của anh trai, cắn cắn môi, kéo WeChat của Tô Văn Tâm từ danh sách đen ra.
Cô gõ bốn chữ, mà hết một lúc lâu mới gửi đi.
[Năm mới vui vẻ.]
Mạnh Đan Chi không vội ra ngoài, nhấn vào khung chat của Trương Sính Vũ, anh ta không chỉ có chúc Tết, còn đang nói với cô những hotsearch sau đó.
Trên hotsearch chắc chắn không có gì tốt.
Có lẽ hotsearch về trailer kia rất có sức hút, sáng hôm nay doanh thu phòng vé đã cao hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Nhưng so với những phim bán được hơn trăm triệu ghế, [Cẩm Thư Lai] không thể so sánh được, nó nằm tận ở giữa.
Trương Sính Vũ đã cảm thấy rất vừa lòng rồi.
Sau khi kết thúc ngày chiếu phim, anh ta nhất định sẽ lì xì cho Mạnh Đan Chi một bao lì xì đỏ thẫm.
Phim được mọi người biết đến Mạnh Đan Chi cũng rất vui vẻ, nhiệt độ sau khi cọ nhiệt cũng rất tốt, chỉ là trong khoảng thời gian này [Kinh Chi] không cần kinh doanh.
Cô nhớ đến tối qua mình đã quên đăng video, nên vội vàng bổ sung thêm, hộp thư đầy những chấm đỏ, cô cũng không kịp mở ra, mà đi soạn văn bản.
[Nhìn thấy hotsearch ngày hôm qua, và sườn xám của nữ chính của phim [Cẩm Thư Lai] đều do một tay tôi thêu, thêu thủ công truyền thống. Đều có bán ở [Kinh Chi], cảm ơn đã theo dõi.]
Mạnh Đăng Chi đăng lên, rất nhanh đã có người bình luận bên dưới.
Bây giờ Weibo của cô đều rất nhiều người theo dõi, không giống những người không đăng tác phẩm gì, của cô lại rất sinh động, mỗi ngày đều có video mới.
Hầu hết những người đã xem cô thêu thì đều ở lại.
[Thật vậy à?!]
[Chiều hôm nay tôi mới đi xem, ủng hộ Chi Chi~]
[Hèn chi thấy khách mời quen quen, thì ra là Chi Chi đóng sao, sao lại không nói gì thế, thật muốn thấy mấy sườn xám trong video quá!]
[Người đẹp khéo tay, ông trời phù hộ cho cô.]
[Cửa hàng ở chỗ nào thế?]
[Má nó má nó má nó, tôi mới theo dõi, trên mạng không kiếm ra.]
[Lầu trên này, không có cửa hàng trên phim, là cửa hàng thật.]
Mạnh Đan Chi nhìn một lát, sau đó Chu Yến Kinh đi ra, thấy cô đã tỉnh lại, nói: “Mẹ anh luộc trứng.”
Anh lại nói: “Nước đường.”
Mắt Mạnh Đan Chi sáng lên, lập tức ngồi dậy, bình luận trong Weibo tý xem vẫn kịp, nhưng đồ ăn ngon thì không thể chờ.
“Anh Yến Kinh, năm mới vui vẻ.” Cô cười.
Chu Yến Kinh: “Năm mới vui vẻ.”
Mạnh Đan Chi xuống giường, khi liếc mắt nhìn hộp áo mưa trên đầu giường, cái hộp vẫn chưa mở, là tối qua anh cố ý dọa cô.
Thật sự nham hiểm quá!
Khi hai người xuống lầu, trên bàn cũng chỉ có người nhà họ Chu.
Ông cụ Chu đang ngồi đấy xem báo, đeo thêm một chiếc kính viễn thị, nghe thấy tiếng chân, cười tủm tỉm nói: “Dậy rồi?”
Mạnh Đan Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Trong mắt những người lớn tuổi, bộ váy năm mới này của cô nhìn rất đẹp mắt.
Gần ăn bữa sáng xong, ông cụ Chu buông báo xuống: “Ông nghe nói, ngày hôm qua mọi người ăn cơm tất niên, không có ăn với mẹ con, có phải hay không?”
Mạnh Đan Chi ngẩn ra: “Dạ.”
“Vốn dĩ không đến lượt ông, nhưng tốt xấu cũng là mẹ đẻ của con, cho dù cơm tất niên không ăn cùng nhau, thì chúc Tết năm mới vẫn rất cần thiết.” Ông cụ nói.
Ông ấy nói: “Nếu Chi Chi không muốn thì Yến Kinh cũng phải đi.”
Chu Yến Kinh gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Mạnh Đan Chi: “Con muốn đi.”
Ngày hôm qua ông nội đã nói chuyện này với cô, anh cũng có nói với cô, sáng hôm nay đi đến một vài nhà người lớn chúc Tết, buổi tối đến ăn ở chỗ Tô Văn Tâm.
Cô đồng ý.
Ông cụ Chu cười: “Chúc Tết gì đó thì các con cứ mang đồ trong nhà đi.”
Mạnh Đan Chi không ngờ đến cái này cũng đã được chuẩn bị tốt rồi.
Không chỉ có chúc Tết mỗi Tô Văn Tâm, còn có đến chúc Tết vài người lớn trong nhà nữa.
Mãi đến khi cô và Chu Yến Kinh mang đồ ra khỏi cửa, cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, “Chúng ta đến nhà của ai trước?”
Chu Yến Kinh: “Bên ông chú.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng, chính là nhà ông nội của Chu Sơ Hàng.
Cô đối với bên đó cũng không quen lắm, bởi vì ông cụ Chu và anh em không liên hệ nhiều, nhưng những chuyện cần thiết thì vẫn phải làm.
Lúc hai người đến bên đó, thì mọi người cũng ở đấy, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này Mạnh Đan Chi nhận được khẩu trang của Lương Kim Nhược: “Chị xem phim của em rồi, phim rất hay.”
Cô ấy đã đổi một bộ móng tay mới, nhìn rất có hơi thở của năm mới.
“Chờ đến ngày mai vé sẽ tăng lên.” Cô ấy nói.
Mạnh Đan Chi: “Thật không, em không biết.”
Lương Kim Nhược chớp mắt một cái: “Em đã quên anh họ em làm gì sao.”
Tuy không ở trong giới giải trí, nhưng luôn có liên quan với nhau, chào hỏi đón tiếp thì vẫn có thể.
Mạnh Đan Chi nói: “Thật ra không cần phiền như thế đâu.”
Lương Kim Nhược vung bàn tay to lên: “Không có việc gì, anh ấy cam tâm tình nguyện.”
Chỉ cần là chuyện cô ấy đã quyết thì không ai thay đổi được, người khác chỉ cần nghe là được.
Sau khi ăn cơm xong, Mạnh Đan Chi với Chu Yến Kinh trở về với niềm vui bất ngờ cô vừa nhận được, tuy nhiên hai người không về căn hộ mà đến gặp Mạnh Chiếu Thanh.
Bên ngoài bông tuyết đang bay, hai bên đường còn có mấy đèn lồng nho nhỏ, bên này rất ít người che ô khi trời tuyết, mặc những bông tuyết tung bay.
Không biết là trẻ nhỏ nhà ai đắp người tuyết, xấu thật.
Tô Văn Tâm ở nhà của Mạnh Chiếu Thanh, khoảng cách hai nhà chỉ có mấy kilomet, tiểu khu bên kia nhìn mới hơn chút, đi lại cũng tiện.
Lúc hai người đến, Mạnh Chiếu Thanh còn đang chờ dưới lầu.
Mạnh Đan Chi nhìn anh ấy cười: “Năm mới vui vẻ.”
Mạnh Chiếu Thanh cũng đáp trả một câu, nhìn cô quấn kín như thế, chỉ là mặt bị đông lạnh có chút hồng hồng, giống hệt như đánh má hồng.
-
Khác với những căn nhà kiểu cũ một người ở khác, chỗ này là tiểu khu xa hoa, tuy có chút hương vị của năm tháng nhưng lại có hơi lạnh lẽo.
Sáng sớm Tô Văn Tâm đã ra ngoài mua đồ ăn về.
Trước đó Mạnh Chiếu Thanh cho mời cho bà một người giúp việc, nhưng năm mới người ta cũng về nhà của mình, thật ra đã nhiều năm trôi qua rồi, rất ít khi bà ấy tự mình xuống bếp.
Tối hôm qua bà có bóng gió hỏi thử khẩu vị của Mạnh Đan Chi, nhưng bà ấy cũng lo lắng hôm nay cô sẽ không đến, nhưng đồ ăn thì vẫn phải mua.
Lúc chiều, cuối cùng chuông cửa cũng vang lên.
Tô Văn Tâm ra mở cửa, nhìn thấy Mạnh Đan Chi đứng đấy, hai mắt cũng sáng hẳn lên: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh.”
Trong phòng vô cùng ấm áp.
Mạnh Đan Chi tháo khăn quàng cổ, ánh mắt đảo một vòng, thật ra căn hộ này cũng không lớn lắm, so với cái căn hộ của Chu Yến Kinh cũng không khác nhau mấy, chẳng qua nhiều hơn một phòng.
Nhưng có vẻ quá lớn để sống một mình.
Cô cúi đầu tính đổi giày, kết quả Tô Văn Tâm đã để dép lê ngay dưới chân cô, Mạnh Đan Chi đối diện với bà ấy, hai người đều có chút ngại ngùng.
Cô rũ mắt, mím môi thay giày.
Trước đó Mạnh Đan Chi còn nghĩ khi đến đây sẽ có cái dáng vẻ gì, cô còn nghĩ vài chuyện, nhưng sự thật và tưởng tượng vẫn có chút khác nhau.
Thật sự đến trước mặt rồi, cô cũng không biết nên nói gì.
Cũng may hai người họ đến hơi trễ, nói vội vàng mấy câu đã vội vàng đi xào rau, Mạnh Đan Chi cũng không thể ngồi không.
Cô đi vào nhà bếp, vốn dĩ Chu Yến Kinh còn muốn vào theo, nhưng cuối cùng lại không đi nữa.
Mạnh Chiếu Thanh cũng đưa mắt nhìn, nhưng không nói gì.
Nếu so với em gái, anh ấy gặp mặt Tô Văn Tâm thường xuyên hơn một chút, bà ấy chuyển nhà hay mua đồ gì đó, anh ấy đều có ở đây.
Trong phòng bếp chỉ có hai người.
Mạnh Đan Chi cũng không biết mở lời thế nào, Tô Văn Tâm do dự hồi lâu, mới nói: “… Chi Chi con… có ăn rau mùi không?”
Lời này vừa nói ra, hai người đều ngây ra.
Tô Văn Tâm không phải muốn hỏi chuyện này, chỉ là vừa khéo trên tay đang cầm rau thơm, nên lời nói ra, đương nhiên Mạnh Đan Chi cũng không ngờ bà ấy sẽ hỏi như thế, đành phải trả lời: “Không ăn.”
Cô lại nói thêm: “Có thể nêm vào trong đồ ăn.”
Tô Văn Tâm: “À, à, mẹ biết rồi.”
Mạnh Đan Chi chưa từng ở chung với bà ấy, đời này gặp nhau lâu nhất có thế chính là ngày khởi binh vấn tội ở nhà họ Trần đấy thôi.
Phòng bếp lại rơi vào cảnh im lặng vài phút.
Nhìn cô đang muốn lấy chỉ tôm ra, Tô Văn Tâm vội vàng đưa tay: “Con rửa cá là được.”
Mạnh Đan Chi đành phải quay đầu lấy cá, cá này vẫn còn đang sống, bị cô nắm lấy, lập tức giãy lên, từ trong tay cô trượt xuống.
Con cá tìm được tự do, lập tức vùng vẫy trên mặt đất.
Vốn dĩ Tô Văn Tâm đã lâu không xuống bếp, tối hôm qua mới luyện tập lại thôi, thấy được tình huống bất ngờ thế này, so với Mạnh Đan Chi còn ngây ngốc hơn.
Hai người ngồi xổm xuống bắt cá.
Chu Yến Kinh nghe thấy tiếng bùm bụp phía trong, vừa vào đã nhìn thấy Mạnh Đan Chi đang giơ con cá ra giữa không trung, vẻ mặt “hung dữ”.
“…”
Bị anh nhìn thấy, Mạnh Đan Chi cũng có một chút ngại ngùng.
Vẻ mặt cô như thay đổi, dịu dàng xoay người ném cá vào trong bồn nước, lúc này mới “hung dữ” liếc mắt trừng con cá một cái.
Tô Văn Tâm mới nở nụ cười: “Con và Yến Kinh ra ngoài chơi đi.”
Mạnh Đan Chi không ngờ, nhưng bà ấy lại cứ hối thúc cô, nên đành phải đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy anh không nhìn thấy sao?”
“Thấy.” Chu Yến Kinh không chút do dự: “Quần áo em còn có dính vảy cá.”
Mạnh Đan Chi vội vàng phủi quần áo, ngửi ngửi bàn tay: “Tanh thật.”
Cô đưa lại cho Chu Yến Kinh ngửi.
Chu Yến Kinh: “Thật sự có chút.”
Mạnh Đan Chi quay đầu, liếc mắt nhìn phòng bếp một cái, “Trước kia em chưa từng nghĩ đến khi bà ấy sẽ sống một mình, sẽ là kiểu thế này, bà ấy…”
So với khi ở nhà họ Trần, bản thân cô có khuynh hướng nghiêng về chỗ này hơn, chỉ là không biết bà ấy suy nghĩ như thế nào thôi ---
Bây giờ sau khi kết thúc, bà ấy có thể thấy được hay không, sống cuộc sống phu nhân trước kia càng thoải mái hơn, thật ra cuộc sống vật chất ở nhà họ Trần vô cùng tốt.
Mạnh Đan Chi có chút mơ hồ.
Chu Yến Kinh nhìn vẻ mặt mơ hồ không rõ của cô, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cô, bình tĩnh lại dịu dàng: “Em có thể hỏi.”
Mạnh Đan Chi lấy lại tinh thần, “Không hỏi.”
Càng nói như thế, thì khoảng thời gian sau đó cô lại càng muốn biết đáp án là như thế nào.
-
Mạnh Đan Chi rời khỏi phòng bếp, Mạnh Chiếu Thanh lại tiến vào.
Tô Văn Tâm làm bữa cơm này quả thật không tốt lắm, ví dụ như món cá kho hơi mặn một chút, canh đậu hũ lại hơi nhạt một chút.
Nhưng ba người bọn cô không ai nói gì cả.
Tô Văn Tâm còn cùng bọn họ uống chút rượu, chỉ là tửu lượng không được tốt cho lắm, điều này cũng khiến Mạnh Đan Chi cảm thấy nghi ngờ ---
Chắc không phải tửu lượng của cô là di truyền từ mẹ đó chứ.
Đương nhiên Chu Yến Kinh cũng nghĩ như thế, hai người ngồi đối diện nhau, Mạnh Đan Chi nghĩ đến chuyện trước kia, lại trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Tám giờ tối, bên ngoài đã đèn đuốc sáng trưng rồi.
Bọn họ tính đi về, giày Mạnh Đan Chi khó mang nhất nên đi sau cùng.
Tô Văn Tâm đứng cạnh tủ giày nhìn cô, có lẽ là uống rượu vào nên cũng can đảm hơn, bà ấy hỏi: “Ngày mai, Chi Chi lại đến chứ?”
Thật ra Mạnh Đan Chi không nghĩ đến chuyện này, Chu Yến Kinh nắm lấy tay cô, thay cô trả lời: “Tối ngày mai lại đến.”
Tô Văn Tâm à một tiếng.
Lúc gần đi, Mạnh Đan Chi còn lẩm bẩm một câu: “… Con gửi WeChat cho mẹ, mẹ còn chưa trả lời lại con…”
Chờ khi nhận được câu trả lời, cô đã trên đường về rồi.
Mạnh Đan Chi hỏi: “Sao anh lại đồng ý thay em rồi?”
Chu Yến Kinh quay đầu nói, “Ngày mai là mùng Hai.”
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhớ đến phong tục ngày mai phải về nhà mẹ đẻ, lại đến chỗ Tô Văn Tâm lần nữa, thì cũng bình thường thôi.
Từ từ… nhà mẹ đẻ?
“Chúng ta còn chưa kết hôn đâu!” Mạnh Đan Chi đột nhiên hiểu vấn đề.
“Chẳng khác nhau lắm.” Chu Yến Kinh nói.
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng, tâm tình hỗn loạn khi nãy, cũng đã dần biến mất hết, “Năm mới đã đến, anh Yến Kinh lại đang nằm mơ.”
Đương nhiên, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Anh muốn kết hôn, đương nhiên là bởi vì cô.
Chỉ vì đồ cưới vẫn chưa hoàn thành, Mạnh Đan Chi cũng không muốn làm nhanh dẫn đến làm hư, cô tình nguyện làm chậm một chút, vừa khéo bản thân cũng vừa tốt nghiệp.
Thật ra chỉ là cô phán đoán thôi, tháng Năm chắc chắn có thể hoàn thành.
Còn có trang phục của anh nữa, gần đây Tết đến không thể thêu được, nên đã bắt đầu thiết kế rồi, cũng đã sửa chữa qua mấy lần, đã không tệ lắm.
Cô vẫn chưa nói với anh.
Cho anh một bất ngờ.
-
Cuối cùng cũng trở về căn hộ nhỏ, Mạnh Đan Chi cảm giác được cả người đều thả lỏng.
Chuyện hôm nay nói với Lương Kim Nhược, cô vẫn đang suy nghĩ, cô bớt chút thời gian gửi tin nhắn cho Trương Sính Vũ: [Ngày mai… có lẽ xuất chiếu sẽ tăng.]
Đương nhiên Trương Sính Vũ cũng sớm nhận được tin tức rồi.
Người bên bộ điện ảnh đã liên hệ với anh ta, khiến anh ta vui như muốn lên trời luôn, vui vẻ mấy ngày, anh ta cũng trở về căn nhà thuê ở Bắc Kinh sau nhiều năm thờ cúng
Anh nhớ rõ bên bộ điện ảnh kia nói là Chu tổng.
Thật ra Trương Sính Vũ không biết vị Chu tổng này là ai, nhưng anh ta biết chồng chưa cưới của Mạnh Đan Chi họ Chu.
Sao có thể khéo như thế chứ!
Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, Trương Sính Vũ biết rất rõ ràng, có lẽ chồng chưa cưới của Mạnh Đan Chi sắp lộ mặt rồi.
Anh ấy kích động gõ: [Cô Mạnh, khi nào thì cô rảnh thế, chúng ta ký hợp đồng đi?]
Mạnh Đan Chi: [Hợp đồng gì?]
Trương Sính Vũ: [Phân chia phòng bán vé!]
Không ai biết rõ sự khác nhau giữa người với người hơn anh ta cả.
Cho đến bây giờ, Mạnh Đan Chi không nghĩ đến chuyện này, mấu chốt là Trương Sính Vũ rất kiên trì, ngay cả một câu từ chối cô cũng không thể nói được.
“Chắc là không phải ngại mình nhiều tiền đâu nhỉ?”
Chu Yến Kinh đang xem tài liệu, từ từ nói: “Vậy thì lấy.”
Mạnh Đan Chi ngồi xuống, “Nhỡ đâu anh bị người khác báo cáo thì sao?”
Chu Yến Kinh không nhịn được cười: “Không đâu, chúng ta còn chưa kết hôn.”
Mạnh Đan Chi: “Kết hôn trễ vẫn có lợi hơn.”
Chu Yến Kinh: “…”
Cô lập tức đồng ý với yêu cầu của Trương Sính Vũ, còn số lượng xuất chiếu tăng lên là do Chu Sơ Hàng đi gọi điện chào hỏi.
Mạnh Đan Chi không ngờ cô chỉ hợp tác diễn một bộ phim điện ảnh, mà túi tiền nhỏ của cô còn có thể tăng lên.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng tăng theo, lúc này cô nhìn thấy trên mạng có nhiều người đang bôi đen mình, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không thèm để tâm nhiều.
Mãi đến khi nhìn thấy một cái không giống với bình thường.
Hotsearch ngày hôm qua vẫn còn chưa hạ nhiệt, vẫn cứ mạnh mẽ đứng trên vị trí đầu tiên như thế, Weibo đứng đầu lại thay đổi vài cái.
Lúc này lại có một Weibo mới, là một chủ Weibo: “Mới vừa xem xong bà chủ [Cẩm Thư Lai], bây giờ đang ngứa tay, nghĩ muốn edit một video, mọi người cảm thấy nên ghép với ai đây?”
Đối phương là người chuyên cắt nối biên tập video, bình luận lại đến mấy ngàn.
Mạnh Đan Chi cảm thấy có rất nhiều ngôi sao có tên tuổi, thật sự là từ người đứng đầu giới giải trí đến ngôi sao tuyến mười tám cũng đều sẽ bị gọi tên một lần.
Ngay cả ca sĩ Giang Miễu đang nổi tiếng gần đây cũng bị lôi ra.
[Không thể là nhân vật 2D à, bạn nhìn xem Lâm Đại Ngọc và Voldemort cũng ổn lắm nè, thậm chí Tôn Ngộ Không cũng ‘ngọt ngào’ với nữ minh tinh khác mà.]
[Má, bạn bạo dữ luôn, đúng là có mỗi mình bạn.]
[Khuôn mặt này nếu tiến vào giới giải trí thật sự sẽ rất nổi tiếng.]
Mạnh Đan Chi nghĩ đến hình ảnh đấy.
Cảm thấy thật kỳ lạ khi bản thân bị ghép chung một đoạn clip với những người khác, bọn họ đặt cô và những diễn viên khác vào chung một đoạn video, quan trọng là những người này là nhân vật chính hoặc nhân vật phụ trong mấy bộ phim cô thường hay xem.
Nhưng điều này lại rất bình thường trong giới giải trí.
Mạnh Đan Chi coi như cô không nhìn thấy.
-
Lương Kim Nhược nói với Mạnh Đan Chi ngày hôm sau sẽ tăng xuất chiếu phim, nhưng thật ra từ rạng sáng đã bắt đầu, khi cô mở ra đã thay đổi không ít rồi.
Tuy [Cẩm Thư Lai] không được nhiều sự theo dõi, nhưng cũng không phải bộ phim có chất lượng kém, cho cơ hội, thì số người mua vé cũng không hề thấp.
Tết âm lịch có nhiều người xem, từ thứ Hai đến thứ Sáu, tốc độ bán vé rất nhanh, nếu dựa theo tốc độ này thì sau khi kết thúc cũng có tám, chín tỷ được bán ra.
Nếu là trước kia, chỉ có một, hai trăm triệu.
Biên kịch cho Mạnh Đan Chi vai diễn vào trong bối cảnh ấy, khiến không ít fan có tình cảm với nhân vật này, fan Weibo của Mạnh Đan Chi tăng lên.
Trong hẻm Thanh, cũng đã có vài cửa hàng mùng Sáu đã mở cửa, nhìn thấy bên ngoài [Kinh Chi] có không ít người lạ vây xem nên đã chụp hình rồi gửi cho Mạnh Đan Chi.
Mạnh Đan Chi cũng không ngờ, lại nhiều người đến cửa hàng mình thế này.
Tài khoản Weibo của cô đã mấy ngày không đăng video mới rồi, hai ngày trước chỉ đăng Weibo chúc Tết đã thất thủ rồi.
[Khi nào cửa hàng mở cửa thế!]
[Hu hu hu đã hai ngày nay tôi đều đến cửa hàng rồi, vẫn đang nghỉ Tết à.]
[Bà chủ à, còn bán quần áo hay không thế?]
[Cơ hội kiếm tiền không cần nữa à!]
Mạnh Đan Chi lên mạng tìm kiếm một chút.
Không chỉ là ảnh chụp, còn có người đăng video ngắn nữa, video là hình ảnh người qua đường trong con hẻm nhỏ có bảng hiệu [Kinh Chi].
Mạnh Đan Chi càng nghĩ, quyết định mùng Tám sẽ mở cửa bán lại.
Hứa Hạnh nhận được thông báo, kích động không chờ được: “Tớ nói mà! Lần trước tớ nói thế nào, đăng tên cửa hàng lên mạng, không phải được rồi sao!”
“Tớ ở nhà chúc Tết chán chết rồi này, vừa khéo cửa hàng cũng mở cửa luôn, trời ạ, cảm giác tiền đang ở trước mặt ngoắc tay với tớ!”
Mạnh Đan Chi vui vẻ nói: “Cậu đừng để đến lúc đó bị hỏi đến phiền đấy.”
Hứa Hạnh: “Không đâu, sao có thể được.”
Cô ấy nghiêm túc: “Khách hàng là Thượng đế, tớ nhất định sẽ khiến các cô ấy cam tâm tình nguyện mua được quần áo mà trở về, sẽ không để họ tay không ra khỏi cửa hàng.”
Mạnh Đan Chi bị chọc cho cười.
Cô đăng trên Weibo nói mùng Tám sẽ mở cửa bán lại, trong khu bình luận chớp mắt đã bị bình luận “Bà chù có đi làm không?” chiếm đóng.
[Bà chủ không ở đấy, kêu bà chủ kiểu gì đây]
[Tôi chính là vì bà chủ mặc sườn xám mà đến đấy.]
[Tôi đã xem phim ba lần rồi, đã đặt vé máy bay mùng Tám luôn rồi, tôi cũng muốn được chụp hình chung với bà chủ, cảm ơn.]
[Làm fan Chi Chi lâu như thế, cuối cùng cũng có thể gặp người thật rồi.]
Mạnh Đan Chi nhìn thấy bình luận này, cảm thấy mùng Tám này, nếu cô đến cửa hàng, có thể sẽ bị bao vây nên cảm thấy lo lắng.
Để một mình Hứa Hạnh ở đấy thì có thể không hợp lắm.
Tìm một nhân viên nữa?
Bây giờ mới là mùng Tám, trường học cũng chưa khai giảng.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ lúc lâu, nếu cô không đến cửa hàng, mọi người không gặp được cô, có thể sẽ vì nóng giận mà làm ầm ĩ.
Chỉ là chụp hình mà thôi, dù sao cô cũng là đến để góp vui.
-
Mạnh Đan Chi nghỉ ở nhà thêm mấy ngày, Chu Yến Kinh đã đi làm được hai ngày nay rồi.
Trên mạng những tin tức về bộ phim cũng chưa vơi đi, Tưởng Đông cũng đã đi xem phim rồi, sau đó bởi vì năm mới mà phải trông trẻ con nên xem thêm vài lần nữa.
Anh ấy giờ có thể nhớ kỹ lời thoại trong phim.
“Phu nhân nổi tiếng thật.” Tưởng Đông tấm tắc, đột nhiên hỏi: “Cục trưởng, tiền lương của anh có thể so sánh với cô ấy không?”
Mặt Chu Yến Kinh không chút đổi sắc liếc nhìn anh ấy một cái.
Anh ấy lại thầm nói: “Mùng Tám mở cửa, tôi thấy người đến cửa hàng không ít đâu, phu nhân chắc sẽ bận rộn lắm nhỉ?”
Tưởng Đông: “Tôi hỏi lời vô nghĩa rồi.”
Tưởng Đông: “Chắc chắn có thể nhiều hơn.”
Chu Yến Kinh bị anh ấy chọc: “Hay là cậu từ chức đến giúp đỡ đi?”
Tưởng Đông vội vàng thu vẻ mặt mình lại, nghiêm túc: “Công việc quốc gia quang vinh.”
Chu Yến Kinh lười nói chuyện với anh ấy.
Thật ra không chỉ có mỗi anh ấy nghĩ thế, ngay cả người trong nhà cũng đều đang chọc Mạnh Đan Chi có phải cô sắp có nhiều tiền rồi hay không.
Tuy là như thế, nhưng sau khi rảnh rỗi, Tưởng Đông vẫn rất thích mở video ra xem.
Rất thú vị nha.
Thật ra Weibo của bọn họ cũng không được chứng thực, cũng giống như mấy trang cá nhân thôi, cũng được theo dõi, không thể làm lộn xộn Weibo được.
Thật ra bọn họ thường dùng Ins [2] nhiều hơn. Trước kia ở nước ngoài, rất nhiều lúc sẽ dùng đến, về chuyện đối ngoại sẽ càng tiện hơn nữa.
[2] Ins: Instagram
Mùng Tám thời tiết rất tốt.
Khi Tưởng Đông chờ cục trưởng của mình trong xe, lướt thấy vô số video nói về chuyện mở cửa [Kinh Chi].
Nhưng mà Mạnh Đan Chi không đến, nhóm fan vừa kích động, lại vừa thất vọng, anh ấy chỉ thấy nhân viên nhỏ của phu nhân trong đấy.
Nhìn cách cô ấy cười, tuyệt đối là vì muốn kiếm tiền.
Tưởng Đông sờ sờ túi tiền của mình.
Rồi sau đó lại lướt thấy video có cả triệu lượt thích.
Trên bìa của video đang chia sẻ hình ảnh vai diễn của Mạnh Đan Chi, giống như cô gái ở vùng Giang Nam sống trong thời đại đó.
Nữ chính là Mạnh Đan Chi, còn nam chính là vô số nam diễn viên khác.
Tưởng Đông: “…?”
Anh ấy cảm thấy không ổn, mở bình luận lên, quả nhiên ---
[A a a a người nào cũng rất xứng đôi nha!!]
[Có tiểu thuyết gia nào ở đây không! Tôi truyền lại ý tưởng cho mọi người này!]
[Hợp muốn chết luôn á]
[Chuyên gia giỏi quá đi mất, nhiều người vậy, cắt ghép máu chó ghê!!]
Hợp chỗ nào chứ, Tưởng Đông không hiểu được, hận không thể đổi mặt của mấy người này thành mặt của cục trưởng nhà mình, lúc này mới gọi là quá hợp..
Chủ Weibo trả lời một bình luận: [Có nhiều cái tên được đề cử lắm, chỉ mới cắt ghép một nửa thôi, còn một nửa ngày mai sẽ đăng.]
Tưởng Đông: ???
Chỉ có một nửa?
Anh ấy xem xong lại cảm thấy hoang mang.
Nếu video này mà để cục trưởng nhà anh ấy nhìn thấy, thì chắc bùng nổ luôn quá.
Trong lòng Tưởng Đông đang mang theo một bí mật lớn, Chu Yến Kinh xuống lầu lên xe, nhìn thấy anh ấy có chỗ nào không giống bình thường: “Tưởng Đông.”
Anh từ từ nói: “Hình như anh đang chột dạ.”
Tưởng Đông: “Không có ạ!”
Anh ấy bị người ta lôi kéo, anh ấy đâu có làm gì mà phải chột dạ!
Chu Yến Kinh chỉ nhìn anh ấy một phút thôi, Tưởng Đông đã bại trận, nhỏ giọng nói: “Tôi xem trên mạng thấy video của phu nhân.”
Chu Yến Kinh nhướng mày: “Kỳ quái lắm sao?”
Hai ngày nay đều được lan truyền khắp nơi.
Tưởng Đông nghĩ thầm người này có thể bình tĩnh như thế này, thật tốt quá đi.
Anh ấy ho khan một tiếng, cười nói: “Phu nhân diễn tốt quá, nhóm fan cũng rất thích cô ấy, vì thế cắt ghép video của cô ấy lại với nhau.”
Tưởng Đông cười tủm tỉm đưa di động của mình sang.
Chu Yến Kinh không nhận, đưa mắt nhìn, video tự động phát, ngay lúc đầu là hình của Mạnh Đan Chi, anh lướt qua.
Ngay sau đó lại biến thành một người đàn ông.
Vài giây sau, lại đổi thành một người đàn ông khác.
Một người lại thêm một người.
Chu Yến Kinh mở bình luận lên nhìn.
[Tôi đã tự bổ não ra luôn nội dung bộ phim như thế nào rồi, có thể thêm một chút nữa không!]
[Để tôi ghép hết cho!]
[Tôi nhớ rõ người ta có chồng chưa cưới rồi, xem phim là được rồi, đừng kéo theo người thật vào.]
[Chị gái à đừng lo lắng vẫn còn hai mươi người đàn ông trên đường!]
Chu Yến Kinh dừng chút, hai mươi người đàn ông sao?
Tưởng Đông thấy màn hình dừng ở phần bình luận, nhịn không được giải thích: “Nhóm fan này kể tên không ít người, video này chỉ cắt ghép một nửa.”
Mặc niệm thay cục trưởng.
Anh ấy bắt đầu làm trò: “Mấy fan đều cảm thấy xem rất hay.”
Tưởng Đông không hiểu rõ vẻ mặt của cục trưởng nhà mình, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình, trước cứ cho người ta thấy chút lập trường của mình là được.
“Tôi cảm thấy rất không được!”
Chu Yến Kinh đưa di động trở về.
Tưởng Đông quay đầu: “Có muốn nhắn WeChat nói người ta xóa không, chuyện này cũng không thích hợp lắm.”
Chu Yến Kinh nhướng mi: “Xóa đi làm gì, giữ lại rất tốt.”
Tưởng Đông không ngờ sẽ nhận được đáp án này, nếu không phải sáng hôm nay phải ra ngoài, anh ấy chỉ sợ sẽ đuổi theo hỏi.
Giữ lại? Năm cũng hết rồi, giữ sang tết Nguyên tiêu sao?
-
Mạnh Đan Chi không nhìn thấy mấy video cắt ghép lung tung trên mạng.
Sáng sớm cô đã liên lạc với Hứa Hạnh, tuy cô tính không đến cửa hàng, nhưng lúc nào Hứa Hạnh cũng báo cáo, vừa đến đầu ngõ đã gửi tin nhắn thoại sang cho cô.
“Ui trời ơi, bà chủ, đông người lắm!”
Cô ấy quay video lại, mọi người còn tưởng rằng cô ấy cũng là fan đến đây để chờ mở cửa hàng.
Mạnh Đan Chi thông qua màn hình thấy được không ít người ở đấy, thật ra đều rất trẻ tuổi, cô đoán chắc đa số là sinh viên thôi.
Dù sao đi làm lúc này giống hệt như đi đánh trận ấy.
Hứa Hạnh: “Bà chủ, cậu ngàn vạn lần đừng đến đây.”
Hứa Hạnh: “Tớ sợ mình không bảo vệ được cho cậu.”
Mạnh Đan Chi: “… Không đến mức đấy.”
Nhưng cô thật sự không dám đi, cái này cũng không giống mấy sinh viên trong trường học, bọn họ nhiệt tình đến mức cô không chống đỡ được.
Quả nhiên, Hứa Hạnh vừa mở cửa, mọi người phát hiện cô ấy là nhân viên, thì bao vây xung quanh cô ấy.
“Khi nào bà chủ đến thế?
“Sườn xám trong phim bây giờ có bán không?”
“Có thể nói bà chủ đến đây được không?”
“…”
Bên tai Hứa Hạnh là mấy tiếng nhao nhao chen nhau nói, lật cửa hiệu lại: “Mọi người đừng vội, bà chủ vẫn còn đang nghỉ lễ, nhất thời vẫn chưa thể về được.”
Đám người này đều tỏ vẻ thất vọng.
Buổi chiều ngày hôm sau Mạnh Đan Chi vẫn đến đây, sau khi kết thúc bộ phim này, cô cũng có từng liên lạc với nhà xưởng rồi, làm một số lượng sườn xám trong phim.
Lúc này cũng đã mang đến.
Sườn xám trong cửa hàng [Kinh Chi] này, cho dù là vì Mạnh Đan Chi mà tới, nhưng nhìn thấy những thứ này cũng phải nhìn chăm chú.
Bà chủ không đến, dù sao cũng phải mua sườn xám trở về để làm kỷ niệm chứ.
-
Năm mới bắt đầu, có một tin tức về chính trị.
Hotsearch không phải là tin tức giải trí, hotsearch ngày hôm nay chính là tin tức về việc gặp khách nước ngoài.
Mạnh Đan Chi chờ ở nhà cảm thấy buồn chán.
Hứa Hạnh lại bận rộn bán quần áo, làm sao có thời gian rảnh mà để ý đến cô chứ, trong lòng mong muốn có nhiều việc để thoát khỏi sự rảnh rỗi này.
Ngày hôm qua Chu Yến Kinh cũng nói với cô hôm nay mình bận nhiều việc, nhưng cũng không nói cụ thể là gì.
Mạnh Đan Chi nhấn vào cái tiêu đề kia, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là bài phát trực tiếp từ Nhân Dân nhật báo, đã thu hút đến hai triệu người xem rồi.
Cô nhấn vào, quả nhiên rất nhanh đã thấy được Chu Yến Kinh.
Vài năm gần đây tin tức ở phía chính phủ ngày càng được quan tâm nhiều hơn, vốn dĩ hôm nay bận rộn là vì chuyện này, một năm trôi qua cô mới lại được nhìn thấy dáng vẻ khi đi làm của anh.
Chờ khi Mạnh Đan Chi xem xong đã là nửa giờ sau.
Cô rời khỏi chủ đề, người thứ hai trên hotsearch đã thay đổi, tiêu đề “bạo” đỏ tươi #Giá trị nhan sắc cãi cả trời của phiên dịch viên#.
Ngay khi gõ tên chủ đề thì video về Chu Yến Kinh đã hiện ra.
Bối cảnh long trọng ở phía sau, người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, đeo kính, không thể nhìn rõ chỉ thấy được một chút tia sáng thôi.
Bình luận nhanh chóng bùng nổ.
[Tôi đã bấm xem đi xem lại tận mười lần rồi a a a a a a!]
[Trai đẹp đều nộp hết cho quốc gia hay sao?]
[Các đồng chí! Tôi muốn thi công chức!]
[Cho hỏi kiểm tra đầu vào của phòng phiên dịch có khó không? Tôi muốn chuyển chuyên ngành ha ha ha ha!]
[Phòng phiên dịch thuộc Bộ Ngoại giao, quả nhiên là chịu trách nhiệm vẻ ngoài!!!]
[Mấy chị em phía trước ơi hãy bình tĩnh một chút, vị này đã đính hôn rồi.]
[Không phải giả sao? Còn chưa sửa lại sao?]
[Năm nay người thi công chức chắc sẽ tăng mạnh lên đi??]
[Tôi đã nhìn trên trang của Bộ Ngoại giao rồi, 28 tuổi! Xung phong! Đính hôn cái gì, Baidu cũng có thể tin sao? Từ chính chủ nói mới tin, không kết hôn, tám chín phần đều là độc thân!]
Sao Baidu lại không thể tin!
Mạnh Đan Chi từ trên giường ngồi dậy, lúc trước nhân viên bên kia gọi điện thoại muốn xét duyệt tư liệu, vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng mà cô chưa đưa tư liệu, họ vẫn không sửa lại sao?
Mạnh Đan Chi cảm thấy kỳ lạ lên Baidu tìm kiếm một hồi, thật đúng là “Đã đính hôn”, thế mà lại không xóa, nhân viên lần trước không phải là lừa gạt cô đó chứ.
Nhân viên đó cũng thật xấu tính quá!
Đương nhiên cũng có sinh viên ở đại học B nhắc đến Mạnh Đan Chi, nhưng thật sự không thể ngăn được mấy người trên mạng đang điên cuồng nói, đàn ông vừa xuất sắc lại có giá trị nhan sắc cao, ai không thích chứ.
Càng không nói đến, ngành nghề này đương nhiên sẽ đi kèm với bộ lọc.
Hotsearch về Chu Yến Kinh ở đấy cả một ngày, bên chính phủ cũng không xóa đi, chắc cảm thấy như thế rất có mặt mũi, dù sao cũng là người của Bộ Ngoại giao.
Biết được hotsearch của đàn anh Chu, bản thân lại không phải là người đầu tiên được biết, Hứa Hạnh giơ chân nói: “Bà chủ, tớ đình công.”
Mạnh Đan Chi: “Cậu đóng cửa sớm một chút, cũng không sao.”
Hứa Hạnh: “Rất nhiều người đấy, nhưng mà mọi người biết cậu không ở đây, chụp xong đã rời đi hết rồi.”
Cô ấy vui vẻ không chịu được: “Tớ muốn xem tin tức của đàn anh Chu.”
Mạnh Đan Chi nghe giọng của cô ấy có chút ấm ức, một mình bà chủ ở nhà cũng không tốt, vì thế mới mua tuyết lê chưng đường phèn sang tìm cô ấy.
Vì không muốn bị nhận ra, cô còn đặc biệt khoác bên ngoài cái áo măng tô của Chu Yến Kinh, tuy có hơi lớn, nhưng đã hoàn toàn che kín lấy cô.
Mang một khẩu trang, thì không khác gì bình thường,
Đợi Mạnh Đan Chi đến cửa hàng đã là nửa tiếng sau, trong ngõ nhỏ có vài người vừa mới quay video xong, thấy cô cũng chỉ nhìn thoáng qua.
Bây giờ đã là năm giờ, sắc trời âm u.
Đèn trong ngõ nhỏ âm u, cho nên có nhìn thấy cũng không rõ ràng lắm.
Hứa Hạnh đang xem video: “Hu hu hu, đàn anh Chu cũng thật là đẹp trai!”
Nhìn thấy một cô gái lạ mặt tiến vào, cô ấy giật mình, khi thấy khuôn mặt quen thuộc, mới cười khúc khích ra tiếng: “Bà chủ, cậu mượn quần áo của ai thế?”
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Đàn anh của cậu.”
Hứa Hạnh: “À ~”
Mạnh Đan Chi: “Tuyết lê chưng đường phèn, nhanh uống đi.”
Hứa Hạnh vô cùng vui vẻ, nhắc nhở: “Đúng rồi, mấy bộ sườn xám trong phim điện ảnh đều bán hết rồi, nhanh chóng đặt lô mới đi. Tớ ăn cơm trước, đói bụng rồi.”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Đi thôi.”
Bầu trời càng ngày càng tối đen, cho dù vài người đến, cô cảm thấy mình cũng có thể tự ứng phó được.
Nhưng mà cô đã nghĩ nhiều rồi, đến đây được một lúc lâu nhưng cửa hàng chẳng có một người khách nào đến cả.
Tâm tình Mạnh Đan Chi vô cùng phức tạp, cô đi vào bên trong lấy sườn xám, ngày mai chắc chắn còn có người xem và fan cùng đến.
-
Đã qua năm giờ, cũng đến giờ tan làm rồi.
Chu Yến Kinh gửi tin nhắn cho Mạnh Đan Chi: [Tối nay muốn ăn cái gì?]
Mạnh Đan Chi vội vàng thu dọn cửa hàng: [Mình anh ăn đi, em ở cửa hàng, tối trễ mới về được.]
Chu Yến Kinh nhớ đến chuyện trên mạng.
Tưởng Đông duỗi lại eo, từ từ tiến vào, muốn vào xe, không đợi anh ấy mở miệng đã bị Chu Yến Kinh từ chối: “Không được.”
“…” Anh ấy còn chưa nói gì đâu.
Chu Yến Kinh lạnh nhạt nói: “Hôm nay không rảnh đưa cậu về.”
Tưởng Đông: “…À.”
Anh ấy đang vô cùng hoài nghi có phải cục trưởng đây muốn lấy tiền xe của anh ấy không.
Chu Yến Kinh xem nhẹ ánh mắt của anh ấy, lập tức đến [Kinh Chi], lúc anh đến, trong ngõ nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có một chút tuyết trắng.
Hôm nay mới mùng tám, đại học B vẫn chưa khai giảng, trong ngõ nhỏ chỉ có ba, bốn nhà mở cửa.
Bảng tên [Kinh Chi] nhìn vô cùng rõ ràng.
Chu Yến Kinh đưa tay đẩy cửa kính ra, bình thường anh cũng hay đến, bây giờ chú ý thì thấy trên tường và giá áo đều trống rỗng.
Xem ra thật đúng là bán hết sạch.
Chắc là tối nay Mạnh Đan Chi muốn ngủ cũng không được.
Chu Yến Kinh như ông chủ tiệm ngồi xuống sau quầy, Mạnh Đan Chi nghe thấy tiếng động, từ trong phòng chứa đồ ngó đầu ra.
Nhìn thấy người đàn ông ngồi chỗ đấy, cô ngạc nhiên.
“Sao anh lại vào được?”
“Cửa không khóa.” Chu Yến Kinh nói.
Đúng tình hợp lý như thế, Mạnh Đan Chi lại hỏi: “Không ai nhìn thấy sao?”
Chu Yến Kinh phủ nhận, thì cô thở ra một hơi, có chút vui vẻ, chắc chắn là anh đang chờ cô đi ăn cơm chiều: “Vậy anh chờ em một chút.”
“Được.”
Chu Yến Kinh rảnh đến mức không có chuyện gì làm, lật bản ghi chép trên bàn.
-
Một chiếc xe chạy đến trước ngõ Thanh thì dừng lại.
“Chỉ dẫn đến chỗ này, xuống xe.” Một cô gái xuống xe, cầm di động và bản đồ trên tay, “Tôi nhớ rõ là trong ngõ này.”
Cô ấy là chủ một phòng livestream, tên là Bí Đỏ Nhỏ, lần này đến cũng là vì hotsearch của người đẹp kia.
“Bây giờ trời tối rồi, chắc chắn không có ai, đúng là thời cơ tốt mà.”
“Ban ngày ồn ào như thế, buổi tối mà bà chủ không đến kiểm tra thì không thể nào nói nổi nhỉ, buổi tối bà chủ không tự mình đóng cửa thì không được tốt nhỉ.”
Cô ấy trực tiếp vào phòng nói chuyện với fan của mình, đi vào trong ngõ nhỏ.
[Ha ha ha ha có lý này!]
[Chắc chắn cô không thấy được người đâu, cũng giống tôi thôi.]
[Buổi chiều tôi vừa mới trở về, chỉ có một nhân viên nhỏ rất đáng thương thôi, một hơi mua hết năm bộ sườn xám.]
[Bà chủ nhà à, tôi chỉ mua được ba bộ.]
[Bí Đỏ Nhỏ chắc chắn đi không công rồi, thấy bản hiệu đóng cửa thôi.]
Sau hai mươi mét, [Kinh Chi] đã gần ngay trước mắt.
Bí Đỏ Nhỏ không vào trước, chỉ nhìn từ ngoài cửa kính thủy tinh thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong quầy, cúi đầu không nhìn thấy mặt.
[Buổi chiều tôi nhìn thấy một cô gái.]
[Đổi thành đàn ông rồi.]
[Nhìn xem có phải đẹp lắm hay không, tôi thả cho cậu một chiếc tên lửa.]
Vốn dĩ Bí Đỏ Nhỏ cũng muốn đi vào, vừa thấy quà tặng, lập tức đẩy cửa: [Tôi đi vào, bà chủ có ở đây không.]
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Yến Kinh ngẩng đầu.
Trước mặt anh chính là một chiếc di động và gậy tự sướng.
Khuôn mặt kia bất ngờ tiến vào khung hình.
Trong phòng livestream chớp mắt không ai bình luận nữa, vô số dấu chấm than che khuất hết tất cả nội dung.
[?!!!!!!]
[Má nó má nó má nó! Nhìn thật quen mắt nha! Tôi đã từng gặp qua anh đẹp trai này rồi à!]
[Hotsearch đấy! Các bạn à! Phiên dịch viên đấy!]
[Tin tức ngày hôm nay chính là anh ấy!]
[A a a a!!]
[Tôi chết đây….]
[Lỗ tai của tôi mang thai luôn rồi!]
Bí Đỏ Nhỏ cũng bị người có giá trị nhan sắc cao này làm cho choáng váng, chợt nghe thấy người đàn ông tự nhiên mở miệng: “Xin chào, hoan nghênh đã đến cửa hàng.”
Giọng nói trong trẻo, vừa dễ nghe vừa êm tai.
Cô ấy lên mạng lướt web mỗi ngày, huống chi cả ngày hôm nay hotsearch đều là gặp gỡ người khách nước ngoài, cũng nhận ra người đàn ông này là phiên dịch viên nghiêm túc, xuất sắc trên tin tức đấy.
Ai ngờ bản thân hôm nay đánh bậy đánh bạ, thế mà có thể gặp được anh chứ.
Phòng livestream bỗng nhiên bùng nổ, số người tiến vào ngày càng tăng mạnh.
Tên lửa bay cực nhiều, Bí Đỏ Nhỏ khó khăn thu hồi ánh mắt lại, chỉ có thể nhìn thấy mấy nội dung trên màn hình.
[A a a a a a a a nhanh hỏi cách liên lạc đi!]
[Sao anh ấy lại ở đây?]
[Đây không phải cửa hàng của Mạnh Đan Chi sao?!]
[Mau nói chuyện đi chứ! Tôi muốn nghe anh ấy nói chuyện!]
[Há miệng chính là muốn mở miệng, Bí Đỏ Nhỏ mau hỏi đi!]
Nhờ nhóm fan giật dây, Bí Đỏ Nhỏ cũng mạnh mẽ hơn chút, lý trí không biết ở đâu cũng dần quay về rồi, huống hồ khi nãy anh còn nói hoan nghênh cô ấy đấy.
Cô ấy tiến lên từng bước, “Anh, người trên tin tức, phiên dịch viên kia là anh….”
Mạnh Đan Chi sớm đã nghe thấy câu “Bà chủ có ở đây không”, vừa khéo đang lấy đồ, cô đành trốn trong phòng lấy đồ này một chút.
Không ngờ đến cô ấy lại nhận ra Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh đưa mắt nhìn những thứ trên tay cô ấy.
Livestream sao?
Đuôi lông mày anh khẽ nhíu lại, dừng trên màn hình, là một đóng bình luận khác.
Bí đỏ sợ không thể quay hình, vội vàng nói: “Tôi đang livestream, nếu không thể, tôi sẽ lập tức tắt đi, ngại quá ngại quá…”
Fan trong phòng livestream.
[???]
[Tan làm cái thì bỏ luôn mặt mũi sao?]
[Không cho phép tắt!]
Chu Yến Kinh thu hồi ánh mắt lại: “Không sao.”
Anh dịu dàng như thế, dáng vẻ lại gần gũi như thế, bỗng nhiên Bí Đỏ Nhỏ cũng lớn gan một chút “Cửa hàng này… sao anh lại ở đây thế?”
Vấn đề này muốn không biết cũng không được.
Đều là chuyện mà fan muốn hỏi.
Chu Yến Kinh không đổi sắc nhìn vào giữa ống kính, từ sau quay lại, thản nhiên thừa nhận: “Đón bà xã tan làm.”
“?!”
Bí Đỏ Nhỏ trừng lớn mắt, mấy fan còn hoảng sợ hơn cả cô ấy.
[Vợ??]
[Cái gì mà gọi vợ????]
[Đã kết hôn??]
[Người đẹp đều kết hôn rồi hu hu hu]
[Tôi xem thấy tin tức đều là giả sao? Không phải còn độc thân sao?!]
Mạnh Đan Chi ở phía trong nghe rõ từng chữ một.
Trước kia, Tưởng Đông cũng từng gọi cô như thế, nhưng cũng chỉ là một xưng hô bình thường thôi, từ này mà từ trong miệng Chu Yến Kinh phát ra là hai người hoàn toàn khác nhau [3].
[3] “Phu Nhân” – “夫人”. “Phu nhân” ở đây có hai nghĩa với Tưởng Đông gọi thì là vợ của cấp trên, còn Chu Yến Kinh gọi có nghĩa là bà xã, là vợ của mình.
Hơn nữa lại nói trước mặt người khác thế này.
Đối phương hình như còn đang livestream.
Hai tai của Mạnh Đan Chi cũng đỏ lên, tuy trước kia vẫn chưa công khai trong trường học, nhưng nghe anh nói như thế, trong lòng cô cũng có chút vui sướng nho nhỏ.
Phòng livestream của Bí Đỏ Nhỏ còn kích động hơn cô ấy nữa.
[Anh ấy nói chữ bà xã thật là man!]
[Ai là bà xã?]
[Không phải bà chủ thì còn ai nữa hả?]
[Đầu óc của tôi xoay chuyển không nổi…]
Không đợi các cô ấy hoàn hồn bởi hai chữ “bà xã” kia, thì nghe bà chủ từ trong thử đồ nói giọng hờn dỗi: “Chưa phải đâu, còn chưa đăng ký kết hôn.”
[!!???]
[?????]
[Bà xã giả sao??]
[Ha ha ha ha còn chưa đăng ký kết hôn!!]
[Bà xã: Không cho phép gọi bà xã!]
[Gọi vợ! [buồn cười]]
----
Tác giả nói cũng là lời editor nói:
Chương này dài quá đi, trời uiii.