Chương 21
Editor: Sapoche
Cũng giống như những gì Mạnh Đan Chi nghĩ, năm phút sau, Chu Yến Kinh xuống lầu.
Cô đến cạnh cửa sổ, thấy lái xe đã chờ dưới lầu, một khi tiến vào ánh mắt người ngoài, thì anh khi nãy và bình thường rất khác nhau.
Dù sao cũng là người đứng đầu phòng phiên dịch.
Mạnh Đan Chi lại đứng dậy, bản thân cô cũng phải cố gắng mới được, phải tỏ ra mình chẳng phải người yếu ớt gì.
Cô lại ăn thêm hai, ba muỗng cháo, rồi gọi điện thoại cho Chu Cảnh: “Trước kia em tìm người mẫu thế nào thế?”
Chu Cảnh đang đi học, nhỏ giọng nói: “Gặp mặt nói.”
Mạnh Đan Chi nói: “Tối nay chị đến nhà họ Chu, nếu em ở đấy thì khéo rồi, không thì ngày mai nói đi.”
Hôm nay cô tính sẽ mang những sản phẩm thêu cũ của mình trước kia ra.
“Chắc là đi đấy.” Chu Cảnh cũng không xác định, “Chị định làm gì?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Chu Cảnh đang muốn hỏi lại, thì giáo sư trên bục giảng đã nhìn sang hướng này rồi, tuy là sinh viên nhưng gọi điện thoại trên giảng đường vẫn không ổn lắm.
Mạnh Đan Chi trở về phòng tắm rửa mặt, quần áo ngày hôm qua vẫn còn vứt trong sọt đồ dơ.
Cô lấy váy mình ra lần nữa, tính tự mình giặt một chút, nhưng mắt cô lại trông thấy cà vạt của anh.
Tuy quần áo con trai trong mắt của Mạnh Đan Chi chỉ có một kiểu duy nhất, nhưng cô vẫn nhìn ra được, đây chính là cà vạt ngày hôm qua anh đeo.
Cô thả váy xuống, lại lấy cà vạt lên xem.
Nét thêu tên thương hiệu phía dưới cùng của cà vạt cũng giống như đường cong trên mắt cô, Mạnh Đan Chi dùng ngón tay cái sờ sờ ---
Hay là, thêu chút gì đó lên cà vạt của Chu Yến Kinh nhỉ.
Cô ngồi lại trên giường, đây cũng tính là quà sao? Lỡ anh không thích thì sao?
Mạnh Đan Chi lại nghĩ, mặc kệ là anh có thích hay không dù sao cũng là cà vạt do cô thêu, nên anh phải đeo, không thể nói đồ cô làm khó coi được.
Nếu cảm thấy xấu thì ra cửa rồi mới được tháo xuống.
-
Còn chưa đến thời gian đi làm chính thức, phía trong phòng thông dịch tương đối hòa bình.
“Ai nói hôm qua cô nữ sinh kia đợi cả buổi chiều thế, nói hưu nói vượn, không có bằng chứng gì cả, người ta chỉ đợi có một lúc thôi.”
“Không nhớ ai nói nữa.”
“Ai da, cục trưởng mới về nước có nửa tháng thôi mà nhỉ? Còn có bạn gái luôn rồi sao?”
Một nữ phiên dịch viên đi ngang qua, nói như đinh đóng cột: “Nhìn cách hai người ở chung là biết, chắc chắn không phải thân thiết gì, chắc là sớm chia tay thôi.”
Người thấy rõ mặt Mạnh Đan Chi rất ít.
Nhưng bộ sườn xám đã thật sự làm người khác vô cùng ấn tượng.
Vốn dĩ trong phòng phiên dịch có mấy sinh viên nữ vừa mới vào năm nay, tuy là cục trưởng Chu nghiêm khắc, nhưng chuyện này vẫn là chuyện công.
Ai ngờ, các cô ta còn chưa gần quan quan ban lộc, thì trăng đã bị người ta hái mất.
“Hôm qua tôi thấy hai người nắm tay nhau, líu rít nói gì đấy.” Có người hạ giọng: “Cục trưởng còn bị kéo đi, thật không nghĩ tới luôn đó.”
Quả nhiên cứng cũng hóa mềm, cũng không phải không được.
Ngày hôm qua anh ta không cố ý đi chào hỏi, còn nhìn thẳng vào Mạnh Đan Chi nữa, cô gái kia vừa nhìn đã thấy là người được dạy dỗ rất tốt, khí chất xuất chúng.
Đứng chung với cục trưởng, thật sự là trai tài gái sắc.
“Đừng nói nữa, cục trưởng đến kìa.”
Mọi người nhanh chóng bay về chỗ ngồi của mình.
-
Buổi chiều, Mạnh Đan Chi đi mua mấy hộp quà để biếu sau đó trở về trường học.
Hôm nay vốn dĩ có tiết nhưng sau đó lại bị hủy.
Mạnh Đan Chi đành phải đánh vòng qua cửa hàng sườn xám, mấy món đồ cô thêu lúc học đại học phần lớn đều được cất trong cửa hàng sườn xám này.
Hứa Hạnh đang ngồi trong cửa hàng xem phim.
“Bà chủ, cậu muốn tìm gì thế?”
“Tìm mấy thứ trước đây.” Mạnh Đan Chi đi đến một cái rương gỗ, cái thùng này là mang từ chỗ bà ngoại đến.
Một tháng gần đây bận quá, cái thùng này vẫn chưa mở ra.
Những cái hộp trên cùng có kích thích bằng một bàn tay, Mạnh Đan Chi không nhìn kỹ, khi mở ra mấy hình thêu lớn phía dưới ra.
Hứa Hạnh nhìn thấy đi sang: “Sao còn có tranh thêu phú quý nở hoa thế này?”
Vẻ mặt cô ấy kỳ lạ, thật sự cảm thấy cái này nhìn không hợp với vẻ ngoài ngây ngất lòng người của Mạnh Đan Chi.
“Tùy tiện thêu chút.” Mạnh Đan Chi không chút để ý, nhìn thấy hai bức thêu này để đánh giá kỹ năng của mình, mới lộ nụ cười nhạt.
“Cậu nhìn thử xem “con hạc” này thế nào?”
Trên đấy là hình mấy con hạc trắng ở ven hồ, động tác của mỗi con đều không giống nhau, có loại cảm giác cảnh đẹp người vui.
Hứa Hạnh sợ hãi kêu lên: “Rất giống một vài bức tranh nổi tiếng.”
Tuy cô ấy thường hay gặp Mạnh Đan Chi ngồi trong cửa hàng thêu, nhưng thật ra rất lịch sự, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một chút, để tránh làm ảnh hưởng đến đối phương.
“Đẹp lắm, để cho tớ chụp một tấm đi.” Hứa Hạnh vừa chụp vừa nói: “Bây giờ thường xuyên lướt thấy một vài video, nếu bà chủ cậu cũng làm thế thì đã sớm nổi tiếng rồi.”
Cái đó và kế hoạch của Mạnh Đan Chi vẽ ra không khác nhau lắm.
Cô bỏ đồ trong tay xuống, bỗng nhiên nghĩ đến gì đấy.
“Cậu cảm thấy, con trai thích kiểu thêu thế nào?”
Hứa Hạnh: “À? Nam à?”
Cô ấy nhìn vào ánh mắt trong suốt của Mạnh Đan Chi, xác định bà chủ nhà mình không nói giỡn, căng não hết một lúc lâu.
“Thêu ngôi sao bóng rổ yêu thích?”
Mạnh Đan Chi nhíu mày, cô chưa từng thấy Chu Yến Kinh xem một trận bóng rổ nào cả.
Hứa Hạnh buông tay: “Cái này cậu hỏi tớ, tớ thật sự không biết đâu, hay là thêu những thứ bình thường gì đấy.”
Mạnh Đan Chi xua tay, “Tớ đã biết.”
Cô ngồi trong cửa hàng và nhìn những người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể tương tự như cô, rất nhiều người nổi tiếng trên mạng xã hội và được phía chính phủ thừa nhận.
Cô đối với bản thân mình trong tương lai cũng rất tin tưởng.
Trước kia Mạnh Đan Chi chỉ cảm thấy tay mình cả đời đều không cầm đến kim, nếu có thì chỉ là muốn không phụ mong đợi của bà ngoại đối với cô mà thôi.
Bây giờ cô cảm thấy suy nghĩ này rất nông cạn.
Cả đời bà ngoại dạy không biết bao nhiêu người, nhưng cuối cùng lại truyền nghề sang cho cô, còn vì cô mà rải sẵn đường, thế mà đến bây giờ cô mới biết được.
Mạnh Đan Chi nhìn quanh [Kinh Chi].
Mở một cửa hàng sườn xám, không gian không lớn không nhỏ, vừa đủ.
Nhưng nếu đặt một ít sản phẩm thêu, thì chỗ này có hơi nhỏ, trừ khi phải sửa đổi một vài chỗ trong tiệm.
Bây giờ đã hơn bốn giờ, thời gian có thể dùng cũng không nhiều.
-
Lần đầu tiên thử nghiệm, Mạnh Đan Chi tốn mất hai tiếng.
Lúc đầu cô muốn để điện thoại bên kia quay lại cảnh cô thêu, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra khoảng cách này quá xa, góc độ màn ảnh không đủ rõ ràng.
Thiết bị phải cao cấp một chút mới được.
Đầu Mạnh Đan Chi lại nhanh chóng nghĩ cô phải mua thêm máy ảnh và mấy thứ hỗ trợ khác nữa, bận đến năm giờ, cô mới nhớ đến chuyện quan trọng.
Chu Yến Kinh nói muốn đến đón cô.
Chắc là lúc này anh đã đến trường rồi.
“Bà chủ, sao thế?” Hứa Hạnh ngồi xổm xem mấy đoạn clip đã quay hỏng lúc chiều nay nhưng cô ấy cũng không xóa video.
Thêu đẹp, nhưng cô ấy là người thường, nên càng thích nhìn tay của bà chủ.
Quả thực là người tay khống [1].
[1] Tay khống: Là chỉ những người mê tay, thích ngắm tay đẹp. Cũng như Thanh khống là thích nghe giọng hay,…
Quả nhiên hai phút sau, Mạnh Đan Chi nhận được tin nhắn: [Ở trường học?]
Cô trả lời: [Trong cửa hàng.]
Lúc này Mạnh Đan Chi mới bắt đầu cảm thấy khẩn trương, lo lắng.
Nhà họ Chu đối với cô mà nói giống như người một nhà, nhà cô ngoại trừ cô và mẹ Lý, thì còn lại là hai người đàn ông.
Nhà họ Chu thì không giống thế, phụ nữ rất ít cũng không biết sao lại như thế. Ông cụ Chu vốn muốn ôm một đứa cháu gái, nhưng lại ôm được mấy đứa cháu trai.
Vì thế Mạnh Đan Chi rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, nhưng khi đó cô lại thích đi theo sau Chu Yến Kinh.
Thật ra sau lần đính hôn bằng miệng đấy, cô cũng không phải không đến nhà họ Chu, nhưng lần này đến, nghĩ đến việc phải trao đổi về tiệc đính hôn của mình…
Mạnh Đan Chi sờ sờ ngực mình, phải bình tĩnh.
Bởi vì ngõ quá nhỏ xe không vào được nên cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cổng.
Không chỉ có thế, Mạnh Đan Chi còn muốn anh cẩn thận một chút đừng để bị người khác phát hiện ra.
Rõ ràng đã là chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận, nhưng Chu Yến Kinh cảm thấy lúc này anh đang giống như đang lén lút yêu đương, anh mỉm cười: [Ra đi.]
Mạnh Đan Chi để Hứa Hạnh đóng cửa trước, nhưng Hứa Hạnh cảm thấy cô ấy ở trong ký túc xá không thoải mái như trong tiệm nên muốn ở lại.
Còn cô thì mang theo mấy gói to ra cửa.
Hôm nay Chu Yến Kinh tự mình lái xe đến, Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ đặt đồ này nọ kia ở phía sau, bản thân cô thì ngồi vào vị trí phó lái.
“Đón em còn phải học cách phải trốn nữa.” Chu Yến Kinh nhắc nhở.
“Là anh muốn tự mình đến đón mà.” Mạnh Đan Chi hất cằm, “Em từ chối anh, lại có vẻ em rất tuyệt tình.”
Cô kiêu ngạo như thế, nhưng cũng rất đáng yêu.
“Hôm nay có ai ở đấy thế ạ?” Cô hỏi thăm.
“Em có không thích người nào sao?” Chu Yến Kinh hỏi.
Xuất hiện trước mặt người nhà họ Chu, sao có thể nói mấy cái này được, Mạnh Đan Chi hiên ngang lắc đầu: “Anh Yến Kinh, anh xem em là dạng người gì.”
“Dây an toàn.” Chu Yến Kinh nhìn cô.
“À.”
Mạnh Đan Chi ngoan ngoãn làm theo, nghe thấy anh nói: “Không có nhiều người đâu, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, chỉ có một hai nhà chú bác thôi.”
Thế Chu Cảnh chắc là có đến rồi.
Đương nhiên hôm nay chỉ có cô, bởi vì mấy chuyện lớn đều đã nói với nhà họ Mạnh rồi, nên cô chỉ cần nói một số chi tiết cô thích là được rồi.
Đúng là bà chủ danh xứng với thực.
Trên đường đến nhà họ Chu, quả nhiên Chu Cảnh đã gửi tin nhắn đến: [Chị Chi Chi, em sống chết quấn chặt lấy ba mẹ, cuối cùng cũng để cho mẹ em mang em đi theo.]
Chu Cảnh: [Chị nhanh lên!]
Còn có thêm một cô bé gửi bản kế hoạch sang cho cô nữa.
Chắc là ba mẹ Chu Yến Kinh ở nhà tổ thảo luận chuyện này, mấy bạn học của cô bé bên dưới đều gửi tin nhắn đến.
“Tớ cũng muốn đi!”
“Cậu đi cái gì, nhiều hơn một miệng ăn. Ngay cả bạn trai cậu còn chẳng có, chờ ngày đính hôn cậu đi cũng không muộn.”
“…”
Đây là con gái của chú hai Chu Yến Kinh, so với cô nhỏ hơn hai tuổi.
Mạnh Đan Chi thấy buồn cười.
Mấy chục phút sau, xe đã tới nhà họ Chu.
Sau khi Mạnh Đan Chi xuống xe, túi quà phía sau đã được Chu Yến Kinh cầm lấy, anh nhìn thấy cô ngẩn người thì nói: “Nhìn đường.”
“Em nhìn đường.”
Nói thì nói thế, nhưng cô vẫn nắm lấy cánh tay Chu Yến Kinh.
Hôm nay, Mạnh Đan Chi cố tình chọn một bộ sườn xám kiểu cổ, lấy ngọc làm móc cài, màu vàng nhạt, đường nét cắt may của bộ đồ này không giống với những kiểu trước làm tôn lên vóc dáng của cô.
Mà là giống các tiểu thư khuê các thời dân quốc.
Trước cửa đã có người chờ từ sớm, nhìn thấy hai người họ đến cười chào hỏi, thuận tiện mang quà tặng đi: “Mọi người đều ở bên trong.”
Mạnh Đan Chi ưỡn ngực, Chu Yến Kinh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Hai người cùng nhau vào trong, bên trong phòng khách đã có rất nhiều người ngồi chờ, ông cụ Chu, ba mẹ Chu Yến Kinh, một nhà chú hai, hai người con trai của chú hai…
Quả thật chỉ là người trong nhà, nhưng một nhà đều là bốn, năm người.
Mạnh Đan Chi chào từng người một, trước mặt những người lớn tuổi cô sẽ thu tính tình công chúa của mình lại, nhìn trông vô cùng dịu dàng.
“Mau đến đây ngồi đi.” Mẹ Chu nhìn cô vẫy tay.
Hai nhà đã quen nhau nhiều năm, bà gần như xem Mạnh Đan Chi là con gái mình rồi, cũng đã dự định sau này nhận cô làm con gái nuôi, ai ngờ còn có một ngày lại đưa cô về làm dâu mình.
Dù sao bà vẫn rất vui vẻ.
Con trai nào có tri kỷ như con gái chứ, nhất là Chu Yến Kinh lại là người trưởng thành sớm nữa, không hay làm nũng với bà, bà nhìn nhà chú hai có con gái nên bình thường cũng hay hâm mộ.
“Dì Chu.” Mạnh Đan Chi mím môi cười.
Tim cô đập rất nhanh, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh.
“Chị Chi Chi.” Chu Linh Nghi nhìn sang: “Lúc hai người kết hôn, nhất định phải chọn lúc em rảnh đấy.”
“…”
Mạnh Đan Chi: “Còn sớm…”
Còn chưa có đính hôn đã nghĩ tới việc kết hôn rồi.
--- Tuy rằng mới buổi sáng tốt lành hôm nay hình như cô cũng nghĩ đến hai chữ này.
Chu Linh Nghi nhỏ giọng hỏi: “Chị và anh trai em khi nào thì nói chuyện yêu đương thế, em cũng chẳng biết rõ luôn, chẳng lẽ hai người yêu sớm à?!”
Cô ấy nghĩ nghĩ cái gì đấy rồi lắc đầu: “Anh trai em không phải là cưỡng ép chị ấy chứ?”
“Chu Linh Nghi.” Mặt Chu Yến Kinh không chút thay đổi kêu tên cô ấy, “Em đã hai mươi tuổi rồi, nói chuyện phải dùng đầu suy nghĩ đi.”
Chu Linh Nghi nói: “Thật xin lỗi, em nói bừa thôi.”
Mạnh Đan Chi ngại ngùng khi phải nói về lần quan hệ ngoài ý muốn đấy của hai người: “Thì… Trước kia chị và anh ấy quan hệ tốt, nước chảy thành sông thôi.”
Cô ấy à một tiếng, vô cùng chân thành.
Chu Yến Kinh nhìn cô, cũng không phá vỡ lời nói dối này làm gì.
Chu Linh Nghi gật đầu: “Thế thì tốt rồi.”
Cô ấy và Mạnh Đan Chi kém nhau hai tuổi, trong trí nhớ của cô ấy, hai người này so với anh em ruột còn thân thiết với nhau hơn, nhưng dù sao cô ấy cũng sợ anh lắm.
Cũng may đồ ăn đều đã làm xong, mọi người cùng đi đến phòng ăn.
Bỏ qua cuộc hỏi han này, Mạnh Đan Chi thở phào một hơi, cô cũng có chút kỳ lạ, Chu Yến Kinh không nói chuyện khác với bọn họ sao?
Hay là cũng thấy ngại ngùng?
Anh sẽ ngại ngùng sao? Chưa từng thấy qua nha.
Mạnh Đan Chi nghĩ đến thất thần, khi bình tĩnh trở lại đã nghe thấy Chu Cảnh ở bên đó dõng dạc nói: “Tháng trước, anh trai trở về trường, còn cùng chị Chi Chi lên sân khấu với nhau.”
Cái này đã lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Chu Cảnh dùng miệng lưỡi trơn tuột của mình để miêu tả lại cảnh tượng phát thường của Chu Yến Kinh và Mạnh Đan Chi.
“…”
Đầu ngón chân của Mạnh Đan Chi cũng có thể làm ra được khí phách.
Cô ở dưới bàn kéo kéo quần áo Chu Yến Kinh, nháy mắt nhìn anh: Có thể để em họ của anh đừng nói nữa được không.
Chu Yến Kinh nhíu mày.
Anh không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt của anh là: Không phải ngày thường em và nó có quan hệ tốt lắm à?
Nhưng trong mắt của người khác là, vợ chồng chưa cưới ân ái, ngọt ngào.
“Chi Chi.” Mẹ Chu bỗng kêu cô, cười tủm tỉm: “Dì nghe nói, năm nay trường học của con có phải vừa mới xây xong ký túc xá vợ chồng không?”
Nó giống như chia ra những không gian nhỏ giống nhau, để phù hợp với quá trình bồi dưỡng tình cảm.
Chu Yến Kinh nhìn sang phía Mạnh Đan Chi, ngoài ý muốn là đại học B bây giờ còn có quy định này luôn sao?
Anh đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, cho dù mới trở về trường học cũ, nhưng ban lãnh đạo cũng không có nói với anh mấy quy định mới như thế này.
“Có.” Mạnh Đan Chi theo bản năng trả lời.
Cô nghi ngờ câu tiếp theo mà dì Chu muốn nói tiếp theo.
Quả nhiên---
“Thế thì tốt rồi, trong trường học con, con đến trường gần, cách chỗ làm của Yến Kinh cũng không xa, sau khi đính hôn có thể cùng nhau đi dạo vườn trường.”
“…”
Mạnh Đan Chi vội vàng xóa bỏ suy nghĩ trong đầu bà: “Dì ơi, thế phải là vợ chồng kết hôn rồi mới được.”
Mẹ Chu thử: “Thế hay là các con lĩnh chứng trước?”
Lĩnh chứng trước?
Mạnh Đan Chi cũng không biết vì sao chuyện lại phát triển nhanh thế này, vắt hết óc mới nghĩ ra được một lý do.
“Trường học có quy định sinh viên chưa tốt nghiệp không thể ở ạ.”
“Như thế à.”
Mẹ Chu rất thất vọng, những người khác cũng thất vọng.