• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17

Editor: Sapoche

Ánh mắt hai người họ nhìn cô quá mức thẳng thắn, Mạnh Đan Chi muốn xem nhẹ cũng không thể được.

Nhất là khi ánh mắt hai người cứ nhìn thẳng vào môi của cô.

Bỗng chốc cô giống như trở thành diễn viên đoạt giải Oscar, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đàn anh Chu! Sao anh lại ở trong đó thế?”

“…”

Hai nam sinh đang vô cùng hoài nghi tình hình thực tế này, không biết có phải mình đoán sai rồi không?

Chẳng lẽ thật sự chỉ là màu son thôi sao?

Thứ cho mấy người thẳng nam bọn họ, chưa từng có bạn gái nên cũng không thể phân biệt rõ son môi.

Vẻ mặt Chu Yến Kinh vô cùng tự nhiên: “Thoáng khí.”

Lấy cớ cũng giống nhau như đúc.

Hai nam sinh cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu cũng không biết chuyện này thật sự là như thế nào, cười ha ha hai cái nhanh chân chạy trốn mất dạng.

Trong đường hầm lại yên tĩnh trở lại.

Mạnh Đan Chi chọc chọc anh: “Anh làm gì thế, chút nữa đã bị hiểu lầm rồi đấy.”

Chu Yến Kinh cúi đầu, “Đây không phải là sự thật sao?”

Mạnh Đan Chi nghĩ cũng đúng, nhưng cô còn một năm cuối này có thể sống bình yên đến lúc tốt nghiệp, hơn nữa chuyện của cô và anh cũng chưa thật sự đến đâu cả.

“Em về đây, anh từ từ hít thở khí trời nha, anh Yến Kinh.”

Cô mỉm cười, xoay đầu muốn đi.

Ai ngờ người bên cạnh lại lần nữa giữ chặt lấy cô, hơn nữa dùng sức không nhỏ, cô bởi vì quán tính mà bỗng mạnh mẽ rơi vào lòng của người đàn ông.

Mạnh Đan Chi chưa kịp nói gì trước mắt đã tối sầm lại.

Màn sân khấu vừa dày vừa nặng che kín hai người.

Có người tới gần: “Ban lãnh đạo nói cũng nhiều quá trời, tớ còn chờ khi kết thúc sẽ ra ngoài chụp hình với các đàn anh.”

“Ai…”

“… Hình như có người.” Bọn họ hạ giọng: “Cậu nhìn chỗ đó…”

Lưng Mạnh Đan Chi cứng đờ, sợ bọn họ sẽ kéo màn sân khấu ra, như thế sẽ nhìn thấy được cô và Chu Yến Kinh.

Màn sân khấu này một người có thể trốn được, nhưng hai người vào sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong bóng đêm các giác quan rất rõ ràng.

Nhịp tim mạnh mẽ của Chu Yến Kinh làm cô rung động, mặt Mạnh Đan Chi dần dần đỏ lên, không biết là ở trong màn sân khấu hẹp làm cho khó chịu, hay là do ngại ngùng.

Cho đến bây giờ cô chưa từng cùng ai làm chuyện này cả.

Ở trong đường nhỏ này người đến người đi, mỗi người đều có thể phát hiện ra họ, cô lại còn đang cùng Chu Yến Kinh ôm lấy nhau.

Giọng nói lại lần nữa vang lên: “Chắc là tình nhân nhỏ đó… Chậc chậc, cũng không sợ ban lãnh đạo phát hiện…”

Cũng may bọn họ không nhìn thấy dấu vết gì.

Nhịp tim của Mạnh Đan Chi cũng từ từ bình tĩnh trở lại, lại bị bắt ngẩng đầu, bị Chu Yến Kinh hôn loạn lên lần nữa, tim cô cũng sắp rớt ra ngoài.

Anh không lấy kính mắt xuống, nên nó vẫn đang trên mặt anh.

Chu Yến Kinh đưa tay ôm lấy eo cô, rõ ràng không có đèn nhưng lại biết chính xác vị trí trên người cô.

Chóp mũi Mạnh Đan Chi đều là mùi hương trên người anh, thỉnh thoảng cô còn có thể ngửi được mùi bạc hà tỏa ra, vô cùng thoải mái.

Có lẽ là bởi vì trong nhóm người quá lâu, nên có dính chút mùi thuốc.

Hơi thở của hai người hòa cùng một chỗ với nhau.

“Người này còn đang lén lút…”

Lại thêm một người qua đường nữa.

Chu Yến Kinh cảm thấy hô hấp của người trong lòng không ổn rồi, cả người vô cùng khẩn trương, nhưng như thế này mới càng hấp dẫn anh.

Thật lâu sau, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng được tự do.

“Chu Yến Kinh!” Hơi thở cô gấp gáp: “Chúng ta chia nhau trở về đi.”

Cô chặn Chu Yến Kinh trên tường, lùi ra sau vén màn sân khấu rời đi, kết quả cách đó không xa có người đến đây.

Mạnh Đan Chi càng kéo màn lại che khuất anh.

Không còn tiếng động nào nữa, cô cẩn thận vén rèm đi ra: “Em đi đây.”

Ánh sáng chiếu vào, Mạnh Đan Chi thấy son môi cô dính trên môi anh, lỗ tai cô cũng đỏ hết lên: “Mau lau son trên môi anh đi.”

Chu Yến Kinh dựa vào tường, nghe tiếng bước chân cô đi xa dần, anh vân vê môi dưới sưng lên của mình, trên ngón tay là một màu đỏ mê người.

Chờ khi anh ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy mấy ánh mắt của các em trai, em gái khóa dưới.

“Đàn anh Chu, anh…” Sao lại núp sau màn thế?

“Không có việc gì.”

Chu Yến Kinh đưa tay đẩy gọng kính, dịu dàng cười, lại trở thành đàn anh nổi bật như sao trời trong mắt các sinh viên đại học.

-

Khi trở về chỗ ngồi, đúng lúc bài phát biểu trên sân khấu cũng kết thúc.

Mạnh Đan Chi làm như không có chuyện gì xảy ra, đến chỗ Hứa Hạnh mượn gương, son môi đã bị bôi bớt một chút rồi.

Hứa Hạnh hỏi: “Đàn anh Chu và cậu một trước một sau, có phải gặp nhau không?”

Mạnh Đan Chi nói: “Tớ sao có được may mắn như thế chứ.”

Cô ngại ngùng nói, trong đầu lại đang suy nghĩ, chẳng lẽ đàn ông đều thích làm thế sao?

Mạnh Đan Chi vẫn đang soi gương, nghĩ đến trước đó Chu Yến Kinh nói về Lận Tự Thu, cô chọn đàn anh Lận, không phải anh sẽ… ghen chứ?

Ghen là điều kiện đầu tiên để quyết định việc thích cô.

Mạnh Đan Chi nhìn chằm chằm cái ót của Chu Yến Kinh, đoán chắc là dục vọng quấy phá, dù sao mối quan hệ này của bọn họ, cô thế lại đi chọn người khác.

Thật mất mặt.

Giống như cô không thích người khác gọi anh là anh Yến Kinh giống như cô.

“Sau khi lễ hội văn hóa hôm nay kết thúc, từ trong đáy lòng cũng có lời cảm ơn đối với các bạn học đã tham gia, còn có các phụ huynh của các sinh viên.”

Cùng với âm nhạc, mọi người cùng chia tay tại đây.

Mạnh Đan Chi và bạn học đi cùng nhau, về phần các bạn học khác, thì bị các lãnh đạo mời đi ăn cơm, chào đón một chút.

Mới ra khỏi hội trường, đã bị Trịnh Tâm Nhiễm ngăn lại.

“Mạnh Đan Chi.” Cô ta mở miệng: “Cậu và đàn anh Chu có mối quan hệ gì?”

Hứa Hạnh: “?”

Vẻ mặt Mạnh Đan Chi vẫn rất bình tĩnh: “Trước đó không nói chúng tôi có quan hệ gì, cho dù có quan hệ đi nữa thì có quan hệ gì với cậu sao?”

Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người rơi vào mơ hồ.

Trước kia anh trai Trịnh Tâm Nhiễm và Chu Yến Kinh có quan hệ không tệ, nhưng sau đó lại biết, Chu Yến Kinh tổ chức tiệc về nước nhưng không gọi anh trai cô ta đến.

Trịnh Duệ chỉ là trùng hợp biết được tin tức về nước của Chu Yến Kinh thôi.

Cô ta còn ra vẻ khoe khoang trước mặt Mạnh Đan Chi, quả thật vô cùng mất mặt.

“Trịnh Tâm Nhiễm, cậu ngưỡng mộ đàn anh Chu không có vấn đề gì, quan hệ gì đến Chi Chi của chúng tôi, cậu tìm nhầm đối tượng rồi.” Hứa Hạnh lên tiếng.

Trịnh Tâm Nhiễm theo bản năng muốn trả lời: Sao lại không có vấn đề gì chứ!

Nhưng xung quanh còn rất nhiều người, cô ta nuốt mấy lời này xuống.

Chờ khi cô ta vừa đi, Hứa Hạnh quay sang hỏi: “Bà chủ, cậu nói thật đi, cậu có quan hệ gì với đàn anh Chu?”

“…?”

Nhanh như thế đã bị phát hiện rồi?

Mạnh Đan Chi còn chưa mở miệng, chợt nghe cái miệng nhỏ của Hứa Hạnh nói: “Trên diễn đàn trường học có người nhìn thấy hai người đứng sau hội trường cùng nhau nói chuyện phiếm!”

“… Nói chuyện phiếm?”

Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng thở ra.

Cô vén vén tóc: “Nói chuyện phiếm mà thôi, cậu chưa từng thấy người ta nói chuyện sao?”

Hứa Hạnh cũng nghĩ thế, hơn nữa bà chủ mình còn có chồng chưa cưới, không có thể nào có quan hệ với đàn anh Chu.

Hai người nhìn trong không quen biết gì.

Bạn nhỏ rất dễ dỗ dành, Mạnh Đan Chi mỉm cười.

“Ai, đàn anh Chu ra nước ngoài lâu như thế, cũng không có bạn gái, thật đáng ngạc nhiên.” Hứa Hạnh vừa đi vừa nói: “Lúc này mới về nước chưa bao lâu, chắc vẫn còn độc thân nhỉ.”

Cô ấy nhìn sang Mạnh Đan Chi.

Ngày thường trong sáng so với vẻ đẹp xinh đẹp, quyến rũ của hôm nay, nhìn sao cũng thấy như người mẫu trên sàn diễn thời trang.

Các nam sinh đã quen nhìn sắc sảo, xinh đẹp, nhưng vẫn không cưỡng lại vẻ đẹp trong sáng này.

“Bà chủ, bạn trai cậu và đàn anh Chu ai hơn ai thế?” Hứa Hạnh vẫn chưa từ bỏ.

Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ: “Không khác nhau lắm.”

Hứa Hạnh: “Người như thế mà tớ không biết sao?!”

-

Hôm nay căn-tin có rất nhiều người.

Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh trực tiếp mua mang về ký túc xá ăn, cuối cùng cũng an tĩnh lại, cô mới bớt chút thời gian lên diễn đàn trong trường.

Hôm nay có rất nhiều bài viết mới, bài hot nhất cũng được đẩy lên top đầu.

Hôm nay có nhiều bạn học nổi tiếng như thế, nhưng đề tài về nhẫn đính hôn của cô lại vẫn có thể chiếm cứ trang đầu tiên một cách dễ dàng như thế.

[Không thể nào không thể nào!]

[Má nó, tôi còn chưa kịp ra tay, đàn chị chắc sẽ không có đâu nhỉ???]

[Tôi đã nhìn kỹ rồi, thật sự là nhẫn đính hôn đấy, là kim cương thật.]

[Lòng chết lặng rồi!]

[Người đó là ai, đêm nay tôi phải đi ám sát anh ta!]

[Má, tôi không tin, nhất định là giả.]

Mạnh Đan Chi còn nhìn vào tấm ảnh được chụp tay cô, phóng to tấm hình mờ ảo này lên.

Tuy kỹ thuật không được tốt, mơ mơ hồ hồ, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bàn tay.

Mạnh Đan Chi thoát ra, thấy bài đăng mới của Chu Yến Kinh, nên nhấn vào xem.

Lần này đăng chính là ảnh chụp của Chu Yến Kinh và chủ nhiệm Trương đang đứng kế nhau, chủ nhiệm Trương vô cùng bi thảm khi bị che bằng mosaic.

[A a a, đàn anh Chu của khoa Ngoại ngữ thật đẹp trai quá!]

[Má nó, mẹ tôi sinh tôi ra trễ quá!]

[Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được vì sao chị em bên khoa Ngoại ngữ lại tôn sùng Chu Yến Kinh làm thần tượng của mình, vẻ ngoài này không theo đuổi thì phí quá!]

[Các chị em, đàn anh Chu còn độc thân!]

[Đừng nói nữa, nếu không có cách liên lạc, chỉ bằng cậu có thể chinh phục được nữ sinh khoa Ngoại ngữ sao?]

[… Có đạo lý.]

Lật thêm vài trang nữa, bỗng nhiên tên của Mạnh Đan Chi lại được xuất hiện.

[Tôi thấy đàn chị Mạnh và đàn anh Chu đi dạo trong trường, mẹ nó thật xứng đôi nha!]

Mở ảnh chụp ra xem.

Trên hình là cảnh Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đứng trên cầu, hôm nay cô mặc rất đẹp, bên cạnh là Chu Yến Kinh lịch sự, hai khuôn mặt này không hẹn mà cùng khiến người ta kinh ngạc.

[Chân dung tình nhân get]

[Tôi bỗng nhiên muốn gặm rồi, nam đẹp trai nữ đẹp gái thật xứng!]

[Hai người kém nhau năm tuổi nhỉ]

[Nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên thế này, đàn anh Chu cũng thật ổn định, người chụp thật cao tay nha, cao cao sáng sáng một chút, tôi muốn lưu giữ như kho báu.]

[Các người có nghe nói gì chưa, hôm nay đàn chị Mạnh và đàn anh Chu ở hậu trường hôn môi, môi cũng bị hôn đỏ luôn.]

[???]

[Tin tức chính xác à.]

[Đàn anh Chu là người như thế sao? Không phải, đàn chị Mạnh cũng không phải.]

[Chính là tôi bổ não thôi, má ơi, thật kích thích]

[Các người như thế thì vị hôn phu của đàn chị Mạnh đặt ở nơi nào — Thật xin lỗi, thật ra tôi cũng muốn đu một chút!]

Mạnh Đan Chi đóng bài post lại.

Một lúc lâu sau, cô cuối cùng cũng chia sẻ tin này cho Chu Yến Kinh biết.

Người bên kia không trả lời, có thể đang cùng nhóm lãnh đạo trường đi ăn.

-

Diễn đàn trường đại học B chỉ có các bậc thầy chân chính của đại học B mới có thể dùng, những người khác đều được xem như là du khách qua đường, chỉ có thể nhìn không thể trả lời.

Người âm thầm làm nội gián, Tưởng Đông là thư ký không có chuyện gì.

Anh ấy vô cùng hào hứng mở xem mấy bài post trên diễn đàn trường, bừng tỉnh giác ngộ: Nói không chừng cục trưởng đã thật sự làm việc này đấy!

Vẫn là cục trưởng lợi hại.

Một chiêu đã có thể báo cho toàn bộ sinh viên trong trường biết phu nhân là hoa có chủ.

Tám giờ thì kết thúc mọi thứ.

Tưởng Đông đứng chờ bên ngoài, Chu Yến Kinh trở lại trong xe, anh có uống chút rượu bị gió đêm thổi vào đã tỉnh táo không ít.

“Hôm nay trên diễn đàn đại học B đều đang bàn tán về nhẫn của phu nhân.”

Anh ấy trộm liếc nhìn cục trưởng mình trong gương, trên tay trống rỗng---

Chẳng lẽ cảm tình của hai người còn chưa ổn sao?

Chu Yến Kinh mở di động ra, bên trong còn có tin nhắn chưa đọc của Mạnh Đan Chi, anh trả lời: [Về nhà chưa?]

Mạnh Đan Chi: [Đang ở ký túc xá, lát nữa mới về.]

Chu Yến Kinh dựa lưng vào ghế dựa, khẽ nhắm mắt dưỡng thần: “Đi đến ký túc xá nữ khoa Ngoại ngữ.”

Ký túc xá nữ của sinh viên năm tư cũng không có bao nhiêu người ở lại, nhưng đối diện chính là tòa ký túc xá cho sinh viên mới có nhiều người hơn.

Xe đứng ở ven đường.

Mạnh Đan Chi đang định ra ngoài, nhận được tin nhắn của Chu Yến Kinh: [Anh đang ở ngoài ký túc xá của em.]

Mạnh Đan Chi: [?]

Lời nói này của anh còn có tầng nghĩa khác nữa.

Mạnh Đan Chi vội vàng chạy xuống lầu, thấy xe của anh đỗ ở ven đường, thở ra một hơi dài, cô còn tưởng rằng anh đứng bên ngoài xe.

Thế thì chỉ sợ tối nay sẽ bùng nổ tin tức mất.

“Tối nay em về nhà, không về nhà trọ.” Mạnh Đan Chi lên xe, lặp lại lời nói trước đấy: “Không phải anh cũng biết rồi sao?”

Mặt Chu Yến Kinh không chút thay đổi: “Không nhớ rõ.”

Một phiên dịch viên như anh làm sao có trí nhớ kém thế được.

Mạnh Đan Chi còn đang muốn nói gì nữa thì ngửi thấy mùi vị mơ hồ trên người anh, hiểu được, khó trách không giống khi tỉnh táo.

Anh lấy kính mắt xuống, ánh mắt rất đẹp.

Còn phải nói, bọn họ không biết dáng vẻ say rượu của anh là như thế nào.

“Cục trưởng, chủ nhiệm Trương đến đây.” Bỗng nhiên Tưởng Đông lên tiếng.

Chủ nhiệm?

Mạnh Đan Chi nhìn thoáng ra bên ngoài, đại khái chắc chủ nhiệm Trương đã nhìn thấy xe Chu Yến Kinh dừng ở đây rồi nên muốn đến nhìn xem.

Cô nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Đuôi lông may Chu Yến Kinh khẽ động, “Khẩn trương như thế sao?”

Mạnh Đan Chi còn chưa nói gì, cửa kính đã bị người khác gõ vang, giọng chủ nhiệm Trương vang lên: “Là Chu Yến Kinh sao? Còn chưa đi à?”

“…”

Mạnh Đan Chi nhìn Chu Yến Kinh, cô lấy tây trang của anh che mình lại, “Đều do anh bảo em lên xe đó..”

Chuyện ở hậu trường lúc chiều đã qua rồi, không lẽ bây giờ lại tiếp diễn lại lần nữa.

Chu Yến Kinh nhìn thoáng qua, dễ dàng nhìn thấy sườn xám màu trắng của Mạnh Đan Chi bị lộ ra ngoài, lại bị tây trang màu tối tôn lên, vô cùng rõ ràng.

Anh không tỏ vẻ gì đưa tay di chuyển xuống một chút, hoàn toàn che khuất.

Cửa kính xe mở ra, chủ nhiệm Trương xoay người, thấy Chu Yến Kinh ngồi nghiêm chỉnh phía sau, cười nhạt: “Chủ nhiệm Trương, sao thế?”

“Thấy em còn chưa đi, nên đến nhìn thử.”

Vừa nãy cảm thấy nghe được giọng nói nữ sinh, ông đã nghĩ có lẽ là mình nghe nhầm, chắc là tuổi lớn nên lỗ tai không tốt.

Bên này không có đèn đường, trong xe lại không bật đèn, thêm tây trang đen chống đỡ chủ nhiệm Trương không nhìn thấy rõ kế bên còn có người.

Nhưng mà, sao lại dừng xe lại bên cạnh ký túc xá Ngoại ngữ thế này nhỉ?

“Đang tính đi ạ.” Chu Yến Kinh gật đầu.

Chủ nhiệm Trương cười nói: “Lần sau có cơ hội lại đến nhé.”

Ông ấy chắp tay sau lưng, chuẩn bị dời đi, còn chưa dời đi thì mắt đã thấy tây trang bên cạnh Chu Yến Kinh trượt xuống.

Cái khuôn mặt xinh đẹp đáng tự hào ngày hôm nay đang ngồi ngay chỗ này, vừa thấy thời gian ngồi không ngắn.

Vừa rồi chắc là cô nói chuyện nhỉ?

Mạnh Đan Chi: “… Chủ nhiệm, chào buổi tối.”

Mặt cô chớp mắt trấn tĩnh, so với ai khác còn ngoan hơn nhiều, thực tế thì hoảng hốt vô cùng, lén kéo kéo ống quần Chu Yến Kinh.

Cái này tốt rồi, bắt hai kẻ thông dâm này lại luôn.

Chu Yến Kinh không ngờ chuyện sẽ như thế này.

Chủ nhiệm Trương sửng sốt.

Một lát sau, ông dùng một lóng tay chỉ, vô cùng tức giận: “Bạn học Mạnh Đan Chi, em xuống đây cho tôi!”

Đã trễ thế này, cô nam quả nữ còn ra thể thống gì!

-

Tác giả:

Tưởng Đông: Tôi không sai đúng không chủ nhiệm.

Chi Chi: Chủ nhiệm vui vẻ thì gọi là tiểu Mạnh, tức giận thì ngay cả họ tên cũng gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK