• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thân phận của ngài vẫn còn ở Thủ đô tinh, vậy nên Điệp có quyền hạn sửa chữa tình trạng hôn nhân của ngài, điều này vô cùng nguy hiểm,” Lão Bộ trưởng bộ Pháp vụ quân đội Navi đi theo sau Adrian lải nhải không dứt. “Một khi ngài có đối tượng kết hôn, đối tượng của ngài sẽ tự động có được một số quyền hạn, bao gồm nhưng không giới hạn ở các khoản nợ phải trả, quyền đồng xử lý tài sản, ưu tiên thừa kế tài sản —— Tổng chỉ huy! Ngài có đang nghe không vậy! Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng…”

“Tôi đang nghe đây, kết hôn rất đáng sợ, không thể kết hôn, tôi biết rồi, tôi sẽ không kết hôn.” Adrian bất đắc dĩ dừng lại ngoài phòng làm việc của mình, “Hơn nữa so với việc này, bây giờ tôi đang có một chuyện rất quan trọng khác cần xử lý, bộ trưởng Winter ạ. Chúng ta để lần sau lại phổ cập pháp luật, được chứ?”

Vị bộ trưởng già rất không hài lòng với thái độ qua loa của hắn, dựng râu trợn mắt nói: “Chỉ huy à, kết hôn không đáng sợ! Đáng sợ là sai thời điểm và sai người kết hôn! Hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, chúng ta sao có thể có sơ xuất được? Tiền phạt nên giao thì cứ giao sớm đi, tạm thời chịu thiệt trước trí tuệ nhân tạo một lần cũng không sao, phải biết rằng co được dãn được mới là…”

Mắt thấy ông lại chuẩn bị một hồi thao thao bất tuyệt khác, Adrian nhanh chóng ngắt lời: “Đúng đúng, tiền phạt tôi chắc chắn sẽ giao, vậy tôi đi làm việc, ông cứ từ từ nói.”

Không đợi đối phương có cơ hội đáp lại, hắn lắc mình một cái đã về văn phòng, đóng cửa lại.

Thế giới rốt cuộc yên tĩnh.

Không ít người đều đang suy đoán hắn là vì không muốn đưa tiền cho Điệp nên mới lần lữa không nộp phạt, giả thuyết này lưu truyền rất rộng trong quân đội Navi. Sau khi tan họp hội nghị cấp cao, không ít người đều uyển chuyển ám chỉ hắn nên nhẫn nhịn một lần để gió êm sóng lặng, đừng vì chút tiền mà hành động theo cảm tính.

Vì lợi ích càng to lớn hơn, hắn bằng lòng nhất thời nhường nhịn bất luận kẻ nào trong Liên Bang này, bao gồm cả Điệp  —— trí tuệ nhân tạo hay con người.

Chỉ trừ Chung Yến ra.

Hắn thậm chí còn có thể nhẫn nhịn giao cho Điệp vài chục vạn, chỉ để giải trừ một hôn ước, nhưng lại tuyệt đối không bằng lòng thay Chung Yến trả một đồng nào. Hắn đã từng tiêu phí rất nhiều tiền, rất nhiều tinh lực, thời gian, rất nhiều tình cảm cho Chung Yến; bây giờ hắn tuyệt đối không cho phép bản thân lặp lại loại chuyện ngu xuẩn ấy một lần nữa.

Càng nghĩ càng giận, Adrian mở màn hình ảo của thiết bị đầu cuối lên, tìm đến tài khoản của Chung Yến bên trong danh sách đen, dùng tốc độ cực nhanh gõ lên bàn phím giả lập một hàng chữ.

“Tiền phạt còn hai mươi bảy ngày nữa sẽ đến hạn, tôi cảnh báo cậu, nếu đến hạn tôi vẫn không nhận được số tiền kia, vậy thì sẽ không đơn giản là cậu trả cho tôi ba mươi sáu vạn nữa đâu.”

Dù sao cũng không gửi được đâu, Chung Yến nhất định cũng đã kéo phương thức liên lạc của hắn vào sổ đen. Adrian tiện tay ấn gửi đi, chờ khung thông báo “Không thể gửi tin nhắn” hiện lên.

Nhưng khung thông báo kia lại không hề xuất hiện. Sau mấy giây sững sờ, Adrian mới kịp phản ứng lại chuyện xảy ra.

Tin nhắn thế mà lại gửi được như bình thường. Hắn không nằm trong sổ đen của Chung Yến.

Chưa tới mấy phút, bên kia đã trả lời lại: “Tuỳ cậu xử lý sao cũng được, tôi không có tiền. Mà nếu có, cũng là sau này rồi.”

Sắc mặt Adrian đen kịt nhìn chằm chằm câu trả lời này.

Trước kia, mỗi lần Chung Yến không thể trả lời tin nhắn của hắn ngay lập tức đều sẽ báo trước với hắn rằng đi làm gì, mất bao lâu để hắn không phải đợi hồi âm.

Cho tới bây giờ, y vẫn giữ thói quen ấy, cho dù rất có thể đang trong cuộc họp “rất lâu” để thương lượng tìm cách đối phó mình. Y tự nhiên như thế, khiến Adrian thoáng cái thấy nhói nhói.

Người này vốn là như vậy, y có thể làm như điềm nhiên nhận lời mời tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, điềm nhiên trở về thăm cửa hàng nước trái cây, điềm nhiên dùng khẩu hình nói ra ám hiệu ngày xưa của bọn họ, giống như… Chưa từng xảy ra chuyện gì. Lại vô tình đến thế.

Đúng là lo nghĩ không đâu, Adrian nghĩ. Rồi một lần nữa, hắn kéo tài khoản người nọ vào danh sách đen.

Thượng nghị viện có tất cả chín tầng, trung tâm tầng thứ tám là phòng hội nghị cấp cao nhất.

Chung Yến đã đến tầng tám từ sớm. Khu hội nghị được chia thành hai phần. Phần bên trong là khu vực phòng họp xếp sát nhau, mười hai vị Thượng nghị viên có thể tới khu vực phòng nghỉ để nghỉ ngơi trước giờ họp, nói chuyện phiếm hoặc chuẩn bị những chi tiết cuối cùng. Bên ngoài là lối di chuyển, tất cả trợ lý của các Nghị viện đều phải dừng ở đây.

Chung Yến và Bayer một trước một sau đi trên tầng tám, hai đôi giày da đạp lên mặt sàn lát đá cẩm thạch tạo nên tiếng vọng trong hành lang vắng lặng im ắng.

Hai người đi tới trước sảnh chờ thì ngừng lại, Bayer nói: “Sau khi vào xin hãy kiểm tra đối chiếu tư liệu một lần, đây là lần đầu tiên ngài chủ trì hội nghị, nhất định không thể khinh thường. Thiết bị đầu cuối đã để im lặng chưa?”

Chung Yến hơi do dự, nói: “Chờ một chút.”

Y mở tin nhắn ra kiểm tra lại, không có tin nhắn mới, tin cuối cùng là do anh gửi đi, “Bây giờ sắp họp, có lẽ sẽ rất lâu.”

Trước kia Adrian sẽ không để y trở thành người kết thúc cuộc đối thoại. Chẳng qua, đó chỉ là trước kia mà thôi. Chung Yến mấp máy môi, ấn vào hình đại diện diện của Adrian. Y không thể mạo hiểm được, nhỡ đang trong hội nghị mà Adrian nhắn tới thì biết sao?

Hủy cài đặt đi vậy. Đợi chút nữa ra khỏi phòng họp y có thể cài lại.

Bayer nhìn ngón tay Chung Yến lơ lửng trên màn hình ảo, mặt không cảm xúc, mấy giây đều không động đậy. Màn hình ảo sau khi được cài đặt không trong suốt, người đứng sau màn hình sẽ không nhìn được nội dung trên đó, Bayer không biết anh đang làm gì, không khỏi bất mãn hỏi: “Ngài Chung, ngài đang làm gì vây? Tầng thứ tám không phải là nơi thích hợp để ngẩn người!”

Trong mắt Chung Yến xẹt qua một tia không vui, đang muốn ấn xuống thì bỗng nghe thấy không xa truyền tới tiếng bước chân.

Từ góc rẽ nhanh chóng xuất hiện hai người, người đi trước khoảng tầm sáu mươi nhưng bước đi vững vàng, âu phục bó người, có thể nhìn ra được đã tốn không ít tinh lực vào bảo dưỡng. Người này có khuôn mặt vuông chữ điền, mày rậm, bộ dáng chính khí, dù đã đến tuổi trung niên, trên mặt cũng khó tránh khỏi dấu vết năm tháng, nhưng vẫn lờ mờ có thể nhận ra được vẻ tuấn lãng khi còn trẻ. Phía sau ông là một viên trợ lý trung niên còn trẻ tuổi hơn.

“Nghị viên Chung.”

“Nghị viên Cayman.”

Vahl Cayman và Chung Yến chào hỏi nhau xong, nhã nhặn nói: “Chúng ta đều tới sớm, chắc còn phải đợi rất lâu đây, hay là cùng đi hút điếu thuốc nhỉ.”

Bayer đang muốn mở lời cự tuyệt lại nghe thấy tiếng Chung Yến đồng ý.

Sắc mặt Bayer trở nên khó nhìn.

Chung Yến đi theo sau Vahl vào khu hút thuốc, y trở tay khóa cửa lại, thản nhiên nói: “Tôi không hút thuốc lá.”

“Ta biết, ta cũng không hút.” Vahl nói, rồi thoải mái ngồi xuống ghế salon mềm mại, gọi Chung Yến: “Đừng đứng, ngồi đi.”

“Không cần, ngài nói đi.”

“Vậy sao được, ta với cậu là cùng cấp, cậu không ngồi thì ta ngồi cũng chẳng dễ chịu gì.” Vahl cười đùa nói, “Thông cảm một chút cho người đàn ông sắp đến tuổi già này đi.”

Chung Yến ngồi xuống cái ghế salon đối diện ông, y không biết Vahl sắp nói điều gì, hơi do dự nhưng vẫn mở lời trước: “Nghị viên Cayman, nơi này và bên ngoài thực ra cũng chẳng có gì khác nhau.”

Phòng hút thuốc tưởng chừng như chỉ có hai người họ, nhưng bọn họ đều biết, nơi này cũng đang nằm trong phạm vi giám sát nghiêm mật giống như bên ngoài.

Lời này tuy mơ hồ nhưng Vahl vẫn hiểu được, ông nói: “Không quan trọng, ta chỉ không muốn để lão già kia nghe được, bằng không chưa đầy năm phút sau đã có thể truyền đến tai ông chủ của lão ta, vậy thì phiền phức lắm.”

Vahl cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà Cayman và Yate rất gần gũi, nhưng Vahl Cayman và Stalvern lại có thù cũ, do vậy từ khi ông lên làm gia chủ, hai nhà cũng triệt để không còn đi lại với nhau.

“Không đến mức như vậy.” Chung Yến hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Theo tôi quan sát, có lẽ là mỗi nửa tiếng sẽ báo cáo một lần.”

“Ha ha ha ha, thật sao?” Vahl vừa cười vừa lắc đầu, “Lão già kia… Chung Yến, ta đã sớm khuyên cậu rồi, dục v0ng khống chế của lão ta đã đến mức bệnh trạng, cách xa lão ta một chút.”

Chung Yến không đáp. Vahl cũng không định nói về chuyện này thêm, thấy y không để ý thì tiếp tục nói: “Thôi, là ta quen sơ đã nói lời thắm thiết. Chung Yến, hôm nay ta tìm cậu là để hỏi… Cậu và Adrian đã gặp nhau rồi, đúng không?”

Chung Yến trầm mặc không nói, yên lặng nhìn ông.

“Ta biết cậu không thích nó, cũng không thích người khác hỏi về chuyện của hai người.” Vahl nghiêng người về phía trước, nói thẳng, “Cái khác ta cũng không hỏi nhiều. Nó bây giờ có khỏe không?”

Trước khi tốt nghiệp, Chung Yến đã quen vị Thượng nghị viên này, thậm chí bọn họ còn từng gặp gỡ một lần.

Đó là khi bọn họ mới từ năm nhất lên năm hai, cần phải phân học viện, Vahl khi ấy xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt và đồ dùng hàng ngày tới thăm Adrian, Adrian từ chối không nhận, cuối cùng Vahl phải cười khổ mà nói: “Ta biết bây giờ cháu đã lớn, có suy nghĩ của riêng mình, không chào đón công việc của ta. Nhưng Adrian à, cháu hãy coi như… ta là được ủy thác đi, hãy coi như đây là món quà từ người trong nhà.”

Lúc đó Adrian mới nhận lấy. Về sau khi họ cùng nhau chia đồ ăn vặt, Adrian mới nói cho y biết chuyện vị này là một Thượng nghị viên truyền kỳ.

Trước Chung Yến, kỷ lục Thượng nghị viên trẻ tuổi nhất là do Vahl Cayman tạo ra, khi mới vẻn vẹn ba mươi tuổi vị này đã an vị trên vị trí đó. Khác với Chung Yến, sau lưng ông từ đầu đã có gia tộc chống lưng, từ nhỏ lớn lên ở Thủ đô tinh, có quan hệ rộng lớn, khỏi nói khi ấy có danh tiếng vô lượng đến đâu. Ngay khi ông lên làm Thượng nghị viên chưa tới nửa năm, người này đã lấy lý do mình đã có người yêu để từ chối đề nghị hôn phối phù hợp nhất từ Điệp, đồng thời lập nên mức kỷ lục hạn mức tiền phạt ly hôn cao nhất trong lịch sử là hơn chín vạn.

Khi ấy xã hội còn chưa bao dung như bây giờ, thân là một Thượng nghị viên, hành động này có thể nói đã gây nên sóng gió không nhỏ, chỉ riêng mức tiền phạt cũng có thể thấy được nó oanh động đến mức nào. Thời gian chứng minh, hành động này cũng dẫn đến sự suy yếu của gia tộc Cayman, Vahl bây giờ tuy là một trong mười hai Thượng nghị viên, có thời gian tại vị dài nhất, nhưng lại có tiếng nói hữu hạn nhất.

Người yêu khi ấy của Vahl chính là thanh mai trúc mã của ông, đứa con duy nhất của dòng chính gia tộc Yate, Kelly Yate.

Đằng sau câu chuyện này rất bi thảm. Kelly cũng yêu Vahl, đáng tiếc bà trời sinh có tính tình yếu ớt, cực kỳ e sợ cha mình. Hai năm sau khi nhận được đề nghị kết hôn, dưới sự uy hiếp của cha, bà đành nén nước mắt kết hôn cùng một kẻ xa lạ. Người đàn ông này cũng không muốn kết hôn ở rể với bà, thế nhưng ‘đề nghị sinh con’ lại cứ một mực tới, Stalvern dùng kế để hai người chung phòng, điều này khiến người đàn ông kia càng thêm quyết tâm phải trốn thoát. Khi Kelly đang mang thai, ông ta đánh ngất xỉu người hầu trong nhà, cướp phi thuyền cá nhân của họ rồi bỏ chạy tới tinh khu Navi.

Adrian ra đời, có lẽ chỉ có Stalvern là mong đợi. Trong ký ức của Adrian, mẹ hắn không gần gũi với hắn, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, không tới mấy năm đã tự đâm một dao vào tim mình.

Vahl sau đó lại từ chối hôn phối thêm một lần nữa, cho tới giờ vẫn một thân một mình.

- Hết chương 13-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK