Stalvern nhạy cảm phát giác được một chút khác biệt. Chung Yến trước mặt ông ta nhìn qua vẫn khiêm tốn hữu lễ như cũ. Ông ta mới hơi phật lòng thôi Chung Yến sẽ lập tức trái một câu ‘ngài dạy phải’, phải một câu ‘tôi vụng miệng’. Nhưng Stalvern cả một đời tranh đấu bên ngoài, mắt nhìn người cực kỳ sắc bén, sao lại không nhìn được ra Chung Yến diễn xuất không khác gì thường ngày, nhưng đã không còn cung kính với ông ta nữa.
Nhưng ông ta tạm không tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy mấy người bao vây bên ngoài nhà ta là thế nào?”
“Ngài khéo đùa, sao lại bao vây nhà ngài cho được? Họ chỉ chờ tôi ngoài cổng thôi, mấy người đó đều là vệ sĩ chồng tôi cử qua, ban đầu còn muốn vào nhưng bị tôi ngăn lại rồi —— làm vậy thật không tôn trọng ngài, theo tôi vào trong nhà họ Yate thì có gì tốt?”
“Lời này cậu nói sai rồi.” Stalvern mỉa mai nói, “Cậu tới nhà người khác, mang theo vệ sĩ không có gì đáng trách cả. Hay là cậu cho rằng kết hôn với Adrian Yate xong thì nơi này trở thành nhà cậu? Để ta nói cho cậu biết, nhà chúng ta không nhận thằng bất hiếu làm nhơ nhuốc thanh danh gia tộc như nó.”
Chung Yến có vẻ không hề tức giận, dễ dàng trả lời lại: “Tôi không hề nghĩ như vậy, dù sao thì chồng tôi cũng không nhận ngài.”
“Hừ, giờ cậu cứng cánh rồi đấy nhỉ.” Stalvern không kìm được lửa giận, “Ta còn nói năm ngoái sao cậu lại phải tốn nhiều công sức như vậy cũng muốn tới Navi —— quanh đi quẩn lại hoá ra là vì bám víu lấy thằng cháu của ta và quân đội Navi đằng sau nó. Cậu vừa đến Navi đã ném Bayer qua một bên, buồn cười là khi ấy ta còn lọt tai chuyện cậu bịa rằng bị cướp không gian bắt cóc rồi lại bị quân đội Navi giam lỏng!”
“Những chuyện đó đều là nói thật.” Chung Yến thấy ông ta nỏi giận, trấn an nói, “Ban đầu tôi đúng là bị hắn… họ, giam lỏng. Vốn dĩ tôi có thể trở về sớm hơn, đáng hận là bị Bard Pearson và Khuất Vĩnh Dật chặn ngang một cước, ám sát chỉ huy Navi, làm tôi cũng bị cuốn vào. Đừng nói trở về, ngay cả tính mạng cũng suýt thì để lại đó. Chẳng qua như vậy cũng tốt, nhờ sự quấy nhiễu đó mà Lệnh Vinh quang được tuyên bố lúc tôi không có mặt ở Thủ đô tinh, thành ra hiện giờ tôi hoàn toàn không dính dáng tới nó.”
Stalvern nghe xong không khỏi cười lạnh: “Cậu không dính dáng tới thì có gì khác nhau? Cậu là Thượng nghị sĩ, một trong mười hai Thượng nghị sĩ của Nghị viện Tối cao. Lúc này uy tín của Nghị viện Tối cao lung lay sắp đổ, tổ chim bị phá mà còn mong trứng lành sao? Quá thiển cận.”
“Ngài dạy phải. Tôi dĩ nhiên hiểu đạo lý này, cho nên tôi cũng không định để cái tổ này bị hỏng. Nếu thật sự thiển cận, khi Thủ đô tinh gặp nạn, tôi cứ trốn ở Navi cũng được, việc gì phải gấp gáp trở về vào lúc mấu chốt đây? Tôi trở về… tự nhiên là về ngăn cơn sóng dữ.”
Stalvern như thể nghe được trò cười gì đó, “Chỉ bằng cậu? Còn ngăn cơn sóng dữ?”
Chung Yến bị ông ta nghi ngờ năng lực cũng không hề giận, giống như không nghe thấy mà nói tiếp: “Tôi chuẩn bị tổ chức một cuộc Hội nghị bàn tròn. Trong hội nghị này chúng ta sẽ tiến hành biểu quyết với chương trình nghị sự của tôi. Toàn bộ quá trình này sẽ trực tiếp phát sóng trước toàn Liên Bang, dùng cách này để trấn an lòng dân, lòng quân đang lung lay, cứu lại tỉ lệ ủng hộ của dân chúng.”
“Chương trình nghị sự nào?”
“Luận tội.” Chung Yến nhàn nhạt nói, “Đối tượng luận tội là trí tuệ nhân tạo Điệp.”
Stalvern sững sờ mất mấy giây mới hiểu được ý hắn, ông ta đứng phắt dậy, mắt mở trừng trừng, nổi giận mắng: “Đại nghịch bất đạo! Quả nhiên mi cấu kết với người Navi! Mi muốn phế bỏ trí tuệ nhân tạo có đúng không?”
Chung Yến thản nhiên ngồi đó: “Nghị viên Yate, xin ngài hãy tỉnh táo. Nếu tôi thật sự nghĩ vậy còn tìm ngài thương lượng làm gì chứ? Không phải chỉ chuốc thêm mắng sao? Cái tôi muốn nói là phá đi lập lại. Thế cục trước mắt, oán niệm của người dân đối với Điệp rất sâu, quân đội cũng không muốn tiếp tục nghe theo. Nếu còn không có cách xử lý, chỉ sợ Nghị viện Tối cao của chúng ta chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn trên danh nghĩa. Một lần luận tội quy mô lớn, trước mắt thứ nhất thuận theo ý dân, là liều thuốc trấn an hữu hiệu nhất. Bọn họ không phải muốn Điệp bị hạ bệ sao? Vậy chúng ta luận tội cho họ xem. Không cần biết cuối cùng có luận được tội hay không… Dù sao đến lúc đó dân tình xôn xao cũng đã sớm được trấn an rồi, sự quan tâm với chuyện này đã giảm từ lâu. Luận tôi không thành nhưng chúng ta vẫn lịch sự thể hiện nhận thiếu sót, thành khẩn hứa hẹn sẽ nhanh chóng chỉnh đốn và cải cách bộ máy, việc này chẳng phải sẽ qua hay sao?”
Stalvern vẫn đứng nguyên, ông ta dùng ánh mắt hoài nghi dò xét Chung Yến từ trên cao. Chung Yến sừng sững bất động mặc ông ta dò xét, không bao lâu sau Stalvern đã mở miệng, nhưng không phải về chuyện luận tội: “Lần này chuyện quân đội Navi xuất quân cậu biết được bao nhiêu?”
“Tôi biết rõ toàn bộ hành trình.” Chung Yến cười, tựa như không kìm nổi sự đắc ý, “Cháu ngoại ngài quả nhiên không đề phòng tôi, về phần này phải cảm ơn Nghị sĩ Pearson, khiến tôi đánh bậy đánh bạ cứu hắn một mạng.”
Stalvern lớn tiếng hỏi: “Cậu đã biết, vì sao không đưa tin báo về cho Thủ đô tinh trước?! Nếu xuất binh sớm hơn, chúng ta đã có thể khống chế người của Học viện tinh, cục diện cũng không bị động như lúc này!”
“Có lẽ vậy. Nhưng nếu Thủ đô tinh không lâm vào cục diện này, tôi nào còn ‘ngăn cơn sóng dữ’ được đây? Nếu tôi không thể đưa ra sự kiện luận tội này, vậy uy tín bên ngoài của tôi cũng không dựng dậy được.” Ánh mắt Chung Yến dần lạnh đi, “Nghị viên Yate, chớ trách tôi lòng dạ ác độc, trước đánh sau xoa để tìm cách lập công cho mình —— Nghị viên Pearson chẳng mấy chốc sẽ đưa ra cải cách thôi, chẳng lẽ ngài lại không nghe được phong thanh hay sao? Lần này lão giúp Điệp khởi thảo kế hoạch Lệnh Vinh Quang, Điệp chắc chắn sẽ ủng hộ lão cải cách, đến lúc đó kết cấu của Hội nghị bàn tròn trở thành kết cấu kim tự tháp, lại thêm cắt giảm nhân viên… Nghị viện Tối cao nào còn chỗ cho tôi đặt chân đây? Tôi nói lời này mong ngài không giận, ngài dù sao cũng đã lui ghế, sức ảnh hưởng tới phía Nghị viện đã hạ nhiều, chỉ sợ không chống nổi chức vị cho tôi nhỉ? Nhưng nếu tiến hành luận tội thì khác, dân chúng sẽ cho rằng tôi thương cảm với họ, Nghị viện Tối cao cũng phải nhớ công tôi. Đến lúc đó tôi mới thật sự chân chính ổn định, không kẻ nào dám tuỳ tiện động đến tôi.”
Stalvern chậm rãi ngồi trở lại trên ghế sa lon, ông ta vẫn luôn biết người trẻ tuổi này có dã tâm, chẳng qua chỉ khuyết thiếu bối cảnh và tư lịch, ông ta còn nghĩ người này thiếu một chút thủ đoạn và liều lĩnh. Năm đó ông ta chính là dùng những thứ này để gây khó dễ Chung Yến, không ngờ rằng cũng có lúc ông ta nhìn lầm người. Chung Yến giống như một con rối mặc ông ta điều khiển nhiều năm như vậy, chỉ sợ ngay từ đầu y đã không phải một lòng.
“Cậu bày ra một thế cục lớn như vậy lừa Điệp vào chỉ để giữ chắc vị trí của mình, mặc người trong thiên hạ nhục mạ Điệp, thật khiến người ta khinh thường!”
Chung Yến nghe xong ấy vậy mà ‘phụt’ cười.
Thấy Stalvern nhìn mình chằm chằm, y xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy có một số phương diện ngài thật giống chồng tôi. Không hổ là do ngài nuôi lớn.”
Gia tộc Yate vẫn luôn lấy ‘trung thành’ làm tự hào, chẳng qua Stalvern là trung thành với trí tuệ nhân tạo, còn Adrian trung thành với chân lý và đại nghĩa.
Chẳng qua y không định cùng thảo luận điều này với Stalvern, trên mặt Stalvern đã như bị mạo phạm, lời này nếu Adrian nghe thấy chắc chắn cũng sẽ tức giơ chân. May là đôi ông cháu này ghét nhau, không có cơ hội gặp nhau tranh cãi.
Stalvern xem câu đó như vũ nhục, chế giễu nói: “Phong cách hành sự của cậu thật giống với lão đối thủ Pearson của ta, cậu không theo lão làm việc thật đúng là đáng tiếc.”
Chung Yến rủ mắt, không phủ nhận: “Thật sao. Tôi cũng cảm thấy rất giống. Vậy nên mới nói… một núi không thể chứa hai hổ. Lão không dung được tôi, tôi tất phải vùng lên, đến tìm ngài xin ngài một bát canh. Tôi dù sao cũng còn trẻ, bỗng nhiên nói ra việc luận tội như thế chỉ sợ sẽ không có ai dám ủng hộ. Còn nữa, nếu thật sự tiến vào giai đoạn bỏ phiếu, mười hai người là số chẵn, ngộ nhỡ bằng phiếu thì sao? Mà hiện giờ trong Hội nghị Bàn tròn, Nghị viên Pearson có tư lịch lâu nhất, khó tránh khỏi sẽ bị lão nắm quyền chủ đạo. Vậy nên tôi mới nghĩ rằng, không bằng mời ngài rời núi tới chủ trì cuộc bỏ phiếu này, đẩy đại cục về phía chúng ta. Ngài là Thượng nghị viên mới về hưu gần đây nhất, gừng càng già càng cay, lại thêm còn có uy tín, giải thích với bên ngoài cũng ổn thoả hơn. Ngài thấy sao?”
Stalvern ngẫm phương pháp tìm đường sống từ chỗ chết này của Chung Yến, chỉ chốc lát sau đã đưa ra nghi ngờ: “Quá mạo hiểm, đây không phải trò đùa! Trực tiếp trước toàn Liên bang, nếu kết quả trở thành thật thì sao?”
“Sao có thể?” Chung Yến lắc đầu cười nói, “Trong mười hai Thượng Nghị viên, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Vahl Cayman là có khả năng bỏ phiếu tán thành. Tôi không rõ thái độ của hai người trung lập, nhưng ngay cả khi họ bỏ phiếu có, những người còn lại không phải là của Pearson thì chính là người của chúng ta, làm sao có thể bỏ phiếu tán thành được? Nói đến đây, kết quả chắc chắn sẽ thiên về một phía. Nếu chúng ta trực tiếp công khai trước công chúng, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng chú ý lớn. Chẳng quả nên bỏ phiếu nặc danh hay công khai tên, nếu bỏ phiếu công khai thì nên an bài trình tự ra sao, chúng ta có cần sắp xếp hai người bỏ phiếu tán thành hay không, tôi với tư cách là người đề xuất chương trình nghị sự có cần phải tán thành không… Những điều này cũng đều cần ngài phải chỉ giáo.”
Cơn giận của Stalvern cuối cùng cũng dịu đi một chút, ông ta hừ một tiếng, cũng không nói đồng ý hay không. Chung Yến không thúc giục, chỉ kiên nhẫn ngồi bên cạnh. Một lúc sau, chỉ nghe Stalvern đột nhiên nói: “Vừa rồi tức giận là ta hơi hồ đồ. Kế hoạch của cậu có thể thành toàn bộ đều nhờ quân đội Navi quấy nước đục. Đây là chuyện của mấy ngày trước, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cậu đã định ra một con đường toàn vẹn ảnh hưởng tới cả đời sau như vậy sao? Chung Yến, ta vẫn xem như hiểu cậu, cậu là người cẩn thận —— đây không phải là âm mưu mà cậu và thằng bất hiếu kia bàn nhau biên ra đấy chứ?”
“Ngài nói gì vậy.” Bị nói đúng chân tướng, Chung Yến ngay cả chân mày cũng không động, “Kế hoạch này đương nhiên là do tôi suy tính từ lâu. Nếu không, ngài cho rằng vì sao…”
Người xưa có câu, lời nói dối chân thật nhất là lời nói dối có ba phần thật, bảy phần giả. Đối phó với loại người già đời như Stalvern, hiển nhiên chỉ lộ ba phần thật là chưa đủ.
“Nếu không ngài cho rằng vì sao tôi và Chỉ huy Yate lại trùng hợp được Điệp chỉ định thành bạn đời phù hợp nhất chứ?”
Stalvern kinh ngạc nhìn Chung Yến. Chung Yến chỉ cười nói: “Ngài có muốn biết người phù hợp ban đầu của tôi là ai không?”
- Hết chương 78-