Chăn trượt xuống theo động tác ngồi dậy. Đầu nặng trĩu, chân thì tê, toàn thân nóng ran, ngoài ra thì không còn triệu chứng nào khác. Có lẽ thuốc uống tối hôm qua có hiệu quả rồi? Nghĩ tới đó, Chung Yến không khỏi ngạc nhiên. Đợi Adrian quay lại, nhất định phải hỏi đó là thuốc gì mới được.
Thật ra… Chúng Yến mơ hồ cảm thấy, lúc sáng sớm mình có được gọi dậy uống thêm một liều thuốc khác. Ai đó nhẹ ôm y vào lòng, nhưng y mệt tới mức không thể mở mắt ra được, mặc cho người đó giúp mình uống thuốc. Sau đó người kia còn cho y ăn một ít thức ăn lỏng rồi mới một lần nữa đắp chăn cho y ngủ.
Sao y lại có giấc mơ viển vông như vậy nhỉ? Chung Yến cười khổ, có lẽ mình bị ma nhập rồi.
Trời lúc này đã sáng hẳn, dường như là tầm trưa rồi. Theo thói quen, y chạm vào cổ tay mình – trống trơn.
Đúng vậy, y đã cất thiết bị đầu cuối trước khi xuống hồ vào hôm qua.
Chung Yến toan đứng lên lấy nó, nhưng vừa xuống giường, cửa đã bị người khác mở ra.
“Cậu dậy làm gì? Adrian mang theo một khay đồ ăn đi vào, “Mau nằm xuống.”
Chung Yến ngạc nhiên hỏi: “ Hôm nay… cậu không tới tổng bộ sao?”
“Ai biết được sau khi tôi đi cậu lại làm gì? Tôi sợ tôi đi một cái cậu lại phá banh cả nhà tôi mất.” Dù nói vậy, nhưng giọng hắn chẳng có vẻ gì là tức giận.
Chung Yến chết trân nhìn hắn, vô cùng nghi ngờ đầu óc mình có phải đã xảy ra vấn đề gì vì sốt hay không. Nhưng nghĩ là vậy, y vẫn không cưỡng lại nổi sự cám dỗ của thứ tưởng tượng này, cẩn thận hỏi: “Sáng nay là cậu cho tôi ăn sao?”
“Trong nhà này chỉ có duy nhất hai người, không phải tôi thì cậu nghĩ là ai? Người máy giúp việc chắc?” Adrian đặt khay xuống gối. Chung Yến không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Adrian lại thấy giận, hỏi: “Sao hôm qua cậu không ăn đồ ăn tôi đặt?”
Hôm qua sau khi biết được chuyện, y nào còn lòng dạ ăn? Sao y có thể ăn cho được. Chung Yến cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Lại nữa. Cơn nóng nảy như trào nghẹn nơi cổ họng, Adrian cảm thấy cáu kỉnh không thôi. Suốt từ hôm qua, người này cứ nghe lời và xin lỗi không ngừng. Không biết tại sao, nhưng Adrian thấy người này thấy cứ chống đối lại mình còn hơn.
Tạm bỏ qua chuyện này, hắn hỏi: “Cậu đang định làm gì?”
“Thiết bị đầu cuối của tôi, hôm qua tôi để nó ở bờ hồ.”
“Tôi biết rồi. Cậu ăn trưa trước đi đã.”
Tim Chung Yến đập thịch một cái, vẫn nói, “Không cần đâu, dù sao tôi cũng định đi tắm. Tôi có thể tự lấy…”
Adrian nói: “Đừng nói lời vô ích nữa. Cậu đi tắm, tôi đi lấy thiết bị đầu cuối cho cậu.”
“Không, thực sự không cần phiền tới cậu. Với lại cậu cũng không biết tôi để nó ở đâu đâu.”
“Cậu có thể chỉ tôi chỗ để mà.” Adrian nhìn khuôn mặt bình đạm của y với vẻ nghi ngờ, “Cậu lo cái gì? Tôi cũng có biết mật khẩu của cậu đâu?”
Thấy Adrian kiên quyết không để mình đi, Chung Yến đành trả lời, “ Tôi không lo gì cả… Tôi để nó bên cạnh giày của mình.”
Thứ đó nhỏ như vậy, chắc Adrian sẽ không nhận ra đâu… Nhỉ?
Trái ngược với Chung Yến âm thầm cầu nguyện, Adrian vừa liếc đã thấy bên cạnh thiết bị đầu cuối đeo tay kiểu dáng đơn giản là hai viên nho nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Adrian nghi hoặc nhặt lên, lúc này mới nhìn rõ đó là một đôi khuy tay áo.
Một cặp khuy áo hình vuông có màu bạc lấp lánh.
Đúng là… Khi ở Bạch Thuẫn tinh, chuyện bà lão kia đưa cho Chung Yến một đôi khuy tay áo hắn cũng biết, nhưng không để trong lòng. Gian hàng nhỏ kia lúc ấy hắn cũng đã nhìn thoáng qua, đều là trang sức tinh thạch được làm thủ công, khuy tay áo cũng không ít. Hắn khi đó chỉ cho là bộ dáng đẹp trai của Chung Yến làm bà lão thích nên người ta mới tiện tay tặng chút quà mà thôi.
Rất nhiều năm trước, Chung Yến có từng tặng cho hắn một cái kẹp cà vạt khảm bạch tinh, vẫn tiếc nuối không thể tìm được đá màu bạc nên chỉ có thể mua màu trắng.
“Làm gì có đá thạch anh màu bạc kia chứ.” Adrian lúc ấy cười nói.
“Thạch anh nhân tạo cũng không có, tớ thấy có màu bạc nhưng trông xám xịt.” Chung Yến tức giận nói, “Vậy sao có thể gọi là bạc được? Đó là màu xám. Màu bạc phải trong suốt, không u ám, giống như mắt của cậu vậy.”
Chung Yến vẫn luôn cố chấp tìm đồ phối cùng màu với mắt Adrian để tặng cho hắn. Nhưng dù sao cửa hàng ở Học viện tinh cũng có hạn, mãi cho đến khi tốt nghiệp, Chung Yến cũng chưa thể tìm được cái gọi là ánh bạc hoàn mỹ trong lòng mình.
Không ngờ sau nhiều năm như vậy, ở một sạp hàng rong be bé trên tinh cầu nho nhỏ xa xôi, y rốt cuộc gặp được thạch anh xám bạc giống như đúc đôi mắt Adrian.
Chung Yến không yên lòng rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm đã thấy Adrian cầm thiết bị đầu cuối và giày của mình trở về.
“Cậu ăn cơm trưa chưa?” Chung Yến nhận thiết bị đầu cuối đeo lên, vừa hỏi vừa chột dạ quan sát sắc mặt của Adrian.
“Vừa ăn xong.” Vẻ mặt Adrian như thường nói.
Chung Yến thầm thở phào, lại nghe hắn nói: “Khuy tay áo tôi sẽ nhận.”
“Tôi…” Mặt Chung Yến bỗng đỏ lên vì xấu hổ. Món quà rẻ tiền này không định tặng đi, y còn chuẩn bị giữ lại làm kỷ niệm, không ngờ rằng lại bị phát hiện. Một mặt khác y lại sốt ruột sợ Adrian sẽ thật sự đem món đồ vỉa hè này ra ngoài rồi bị hạ thấp giá trị bản thân, vội vàng nói: “Thứ đó không đáng tiền, đừng đeo, người khác thấy sẽ cười cậu mất.”
“Cả Liên Bang này có ai dám chê cười tôi.” Adrian hời hợt nói, “Ông đây có thể đánh hắn cả đời không cười nổi.”
Chung Yến còn muốn nói tiếp, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Là Uý Lam tới. Adrian dùng quyền hạn mở cửa, chợt nhớ đã dặn Uý Lam cái gì, đang định đuổi Chung Yến trở về phòng, nhưng đã không kịp.
Uý Lam mới vào cửa, mắt sắc của Chung Yến đã bắt được hộp bánh kem nho nhỏ trên tay anh ta.
“Quân y này, cậu tới thì tới,” Adrian tranh mở miệng trước, “Còn mang quá làm gì, khách khí quá, cứ để trên bàn đi. Bệnh nhân ở đây ——”
Nếu có Fayn ở đây, ngay khi Adrian nói xong nửa câu đã có thể hiểu ý, còn phối hợp diễn nốt đoạn này.
Thật không may, người xuất hiện lại là Uý Lam.
Vị quân y này không chỉ không thích nhiều chuyện, thậm chí những điều anh ta biết về hai người này cũng chỉ dừng lại trên mấy tiêu đề trên báo, lại còn không biết nhìn tình huống.
“Không phải ngài bảo tôi mang tới sao?” Mặt hết sức nghi ngờ hỏi, “Còn nói càng ngọt càng tốt, ngài quên rồi ư?”
Adrian: “…”
Thật muốn chết.
Uý Lam thấy hắn không nói lời nào, như hiểu được gì đó, cảnh giác nói: “Cái ‘Bánh kem nhỏ socola hình trái tim ngọt ngào dành riêng cho cặp tình nhân mùa đông’ đắt lắm, không phải ngài định không trả tiền cho tôi chứ? Đây không phải quà của tôi, rõ ràng là ngài…”
“Giờ tôi lập tức chuyển khoản cho cậu!” Adrian đỡ trán nói, nội tâm không ngừng nhắc nhở mình: Đây là quân y, mình cần nhờ hắn cứu mạng, không thể đánh người.
Chung Yến trên mặt thì bình tĩnh, nhưng mắt đã sáng hơn nhiều. Khi đối mặt với Adrian, ánh nhìn không kìm nổi vui sướng, không được tự nhiên nói: “Bánh kem này… đổi lấy khuy tay áo cậu lấy, hoà nhau.”
Tuy rằng, khuy áo mới được phát hiện từ mấy phút trước. Chung Yến rất thức thời không nói câu này ra miệng, mong chờ hỏi: “Vậy bây giờ tôi có thể ăn chưa?”
Adrian quả quyết cự tuyệt nói: “Không được, ăn cơm trưa xong rồi ăn.”
Bị buộc ăn hết các món trên bàn, Chung Yến đã không ăn nổi bánh kem nữa.
Y oán niệm nhìn bánh kem socola hình trái tim toát lên vẻ mê người kia bị Adrian bỏ vào tủ lạnh, chỉ đành tự an ủi mình khi để lạnh vị sẽ càng ngon hơn, sau đó mới không cam lòng phối hợp với Uý Lam tới kiểm tra sức khoẻ.
“Tình huống đúng thật không tốt lắm.” Uý Lam vừa lật bệnh án vừa nói, “Nhất là dinh dưỡng không đủ, sức miễn dịch thấp, ngoài ra còn nhiều biểu hiện không khoẻ khác nữa. Căn cứ vào tiền sử dùng thuốc của người bệnh, rõ ràng đã bị nhờn thuốc kháng sinh bình thường, chỉ có thuốc đặc hiệu mới có hiệu quả. Nhưng thuốc đặc hiệu ảnh hưởng rất mạnh, đây là một loại tuần hoàn ác tính. Xem xét lâu dài, tôi đề nghị từ giờ không nên tiếp tục dùng thuốc đặc hiệu nữa, gồm cả lần này, thà tốt mà chậm còn hơn.”
Adrian nhíu mày lắng nghe, “Có cách nào cải thiện không?”
Bọn họ nói chuyện trong phòng khách. Ban đầu Chung Yến cũng tính nghe chẩn đoán bệnh, nhưng Adrian không cho. Từ hôm qua Chung Yến đã bắt đầu nghe lời một cách kỳ lạ, Adrian yêu cầu như vậy, y cũng thuận theo chờ trong phòng.
Uý Lam nói: “Vấn đề có từ lâu, không thể cải thiện trong một thời gian ngắn. Cần ăn đồ bổ thường xuyên, kèm với đó là rèn luyện thân thể và quy luật làm việc nghỉ ngơi hợp lý. Kiên trì một hai năm sẽ có thể thấy hiệu quả.”
Ba điều kia, một cái Chung Yến cũng không làm được.
Adrian đăn đầu nói, “Tiếp tục kéo dài như vậy thì sao? Ảnh thưởng có lớn lắm không?”
“Ảnh hưởng ở phương diện nào? Nếu tố chất tâm lý tốt, ngoài thỉnh thoảng cảm lạnh sốt cao, lại may mắn không bị nhiễm bệnh nặng gì khác, thì đúng là không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt.” Uý Lam nói, “Nhưng chắc chắn không sống được lâu. Hiện giờ tuổi thọ trung bình của con người là một trăm, tình trạng cơ thể như vậy hiển nhiên sẽ không đạt được thế.”
Khi anh ta khẳng định ‘không sống được lâu’, ngữ khí không khác lúc bình thường chút nào, một chút phập phồng cũng không có, giống như bệnh đang khám chỉ là vết thương ngoài da thông thường.
Adrian không nói nhìn anh ta hồi lâu, lại nhịn không được nói: “Bác sĩ Uý, thật ra có rất nhiều binh sĩ có cảm nhận giống tôi. Cậu nói chuyện quá thẳng thắn. Cũng may là trong quân đội, tố chất tâm lý của mọi người có thể chịu được. Lần sau lúc nói những chuyện tính mạng này, cậu có thể nói chuyện uyển chuyển một chút không?”
Uý Lam hiếm khi lộ ra thần sắc nghi hoặc, hỏi: “Thật sao? Tôi cũng cảm thấy mọi người khi nghe tôi nói xong đều có vẻ mặt nhăn nhó. Nhưng Phó chỉ huy Suster nói rằng họ không có ý kiến gì với tôi cả.”
Adrian xoa mặt một cái, quyết tâm nhất định phải nói chuyện thật kỹ với phó chỉ huy của mình. Ơn cứu mạng đúng là phải báo đáp, nhưng còn tiếp tục như vậy, nhất định sớm muộn cũng có người không chịu được muốn tẩn quân y.
“Hôm nay tới đây thôi, tôi không tiễn được, làm phiền cậu.” Adrian đưa người ra cửa, lại nhớ ra gì đó, hỏi: “Bác sĩ, bây giờ cậu định về tổng bộ sao?”
Thấy Uý Lam cho câu trả lời khẳng định, Adrian nói: “Tốt quá. Tối nay tới nhà ăn, cậu nhớ truyền lệnh của tôi cho họ. Về sau không cho phép đặt tên lung tung cho bánh kem nữa!
- Hết chương 30-