Đợi tới khi Chung Yến kết thúc việc làm sáng tỏ, bước vào giai đoạn giải đáp thắc mắc, y xoay người thả thỏ nhỏ xuống còn bị khu bình luận nhao nhao kháng nghị không thôi. Chung Yến bất đắc dĩ cười một tiếng, xoay ống kính máy quay xuống phía dưới, kiên nhẫn nói: “Thỏ con cứ bị giữ trên tay sẽ không thấy thoải mái, nó buồn ngủ rồi.”
Tất cả mọi người trông thấy trên đất là một cái rương lớn, một nửa độ cao của cái rương xếp đầy các loại chăn mềm đủ màu đỏ cam vàng giao nhau. Trên chăn là một con thỏ con tròn vo trắng như tuyết đang cuộn mình ngủ, trông cực kỳ dễ thấy.
Bên trong bình luận đều khen đáng yêu, chỉ có khóe miệng Adrian là giật lên một cái, nhận ra cái rương này là rương sạc của người máy quét dọn. Người máy quét dọn khi dọn xong sẽ về đây sạc điện, Chung Yến hẳn là nhân lúc nó ra ngoài làm việc để lấy rương đi, cũng không biết lúc nó dọn nhà xong về phòng dụng cụ không thấy rương nữa thì phải làm sao.
“Được rồi, từ giờ sẽ có mười phút để trả lời một vài vấn đề mà các vị quan tâm.” Chung Yến ngồi dậy, xoay cam lại. Khi trên tay không còn thỏ nữa, không khí dễ gần trên người y cũng chẳng còn. Dù vẫn là mặc đồ ở nhà, nhưng tướng ngồi đoan chính, khuôn mặt nghiêm túc, khiến người xem không thể trêu đùa.
“Đầu tiên, gần đây có một vấn đề khiến xã hội rất quan tâm, đó là tiến triển của việc Điệp tiến vào tinh khu Navi đã tới đâu rồi? Liên quan tới chuyện này, Thượng nghị viện vẫn luôn đặt lợi ích của công dân ở tinh khu Navi lên hàng đầu, chúng tôi sẽ cân nhắc toàn bộ…”
Y bắt đầu dùng miệng quan đánh Thái Cực, đối với bộ phận quan hệ xã hội mà nói, nghe ra hàm ý bên ngoài và bên trong là điều quá cơ bản. Bình Yên tập trung lắng nghe trong chốc lát, nhẹ giọng nói với Adrian: “Anh ta là muốn buông tha ư?”
Adrian nói: “Vốn dĩ Thủ đô tinh cũng không có quyết định này. Bọn họ còn chưa thăm dò được thực lực của chúng ta, sẽ không dám đối đầu chính diện. Hai ngày này phòng tình báo sẽ liên lạc với cô.”
Nói một đống lời nghe có vẻ rất có đạo lý nhưng nghĩ kỹ thì chẳng khác chưa nói gì xong, Chung Yến nhìn thấy dưới khu bình luận hiện lên một câu hỏi.
“Xin hỏi Nghị viên Chung Yến vì sao chậm chạp không ly hôn với chỉ huy Yate?”
“Nếu nói chính xác thì, dù tiền phạt có tên ‘Tiền phạt ly hôn’, nhưng chúng tôi còn chưa có kết hôn.” Chung Yến nói hai câu râu ria kéo dài thời gian. Sau đó ở góc dưới bên trái, chỉ thấy có một cái khung nho nhỏ để y có thể nhìn thấy, phụ tá của đoàn đội y đã viết xong các từ khóa trả lời: “Tôn trọng quyết định của Điệp, đối với việc vì sao Yate không giao tiền không rõ tình hình.”
Xác thực, lấy địa vị của y trả lời như vậy là ổn thỏa nhất, nhưng thời điểm đã thay đổi.
Thời đại loài người thờ phụng trí tuệ nhân tạo sắp sửa biến hóa nghiêng trời lệch đất, trợ lý cũng không rõ thời thế đến cùng sẽ nghiêng về phía nào, nhưng Chung Yến lại quá rõ ràng.
Hoặc nên nói, y đã lựa chọn một phương hướng, đồng thời tự tay thôi thúc phương hướng thời đại đó trở thành hiện thực. Vậy nên lúc này y không thể trả lời vấn đề như vậy, phần vì tránh cho ngày sau trở thành đầu đề câu chuyện, càng huống hồ, cũng trái ngược với kế hoạch của bản thân y. Y cần một câu trả lời có đủ bạo điểm, hướng sự chú ý của mọi người tới phương diện khác.
“Tôi và anh Yate giao lưu không nhiều, cũng không quá rõ suy nghĩ của đối phương. Nhưng với cá nhân tôi mà nói…” Chung Yến ngữ khí tự nhiên tiếp lời, “Tiền phạt lần này quả thật là một gánh nặng quá lớn đối với kinh tế của tôi, chỉ vậy thôi.”
Người xem một mảnh xôn xao.
“Thật đúng là vì không có tiền không nộp nổi sao? Tiền phạt này cao bao nhiêu vậy?”
“Là hai người cùng đóng không nổi, hay một người nộp gấp năm không nổi thế?”
“Đùa gì vậy, tiền phạt ly hôn thì cao được bao nhiêu? Cùng lắm chắc mười vạn? Gấp năm cũng chỉ tầm năm mươi vạn chứ mấy.”
“Tôi cảm thấy ổng không bỏ nổi năm mươi vạn thật ấy chứ, nghe bảo tới nhà ở Thủ đô tinh của Nghị viên Chung Yến cũng là nhà thuê đó.”
“Nghe ý này… ổng là định cự tuyệt đúng không? Sợ là ổng điên rồi, vừa mới lên Thượng nghị sĩ chưa tròn hai năm đã tính cự tuyệt đề nghị của Điệp? Tự hủy tương lai à?”
“Như này là tính theo gót Vahl Cayman hử. Ổng nghĩ kỹ chưa vậy?”
“Xem ra là ghét Yate lắm đây.”
Bình Yên nhìn ra chút phản ứng của Adrian, vẻ mặt hắn hơi đổi, tựa như tựa hồ có chút nghi hoặc. Cô còn chưa kịp nhìn kỹ đã có người gõ cửa.
“Vào đi.” Adrian nói.
Binh sĩ bước vào chào họ xong, mới nói: “Chỉ huy, phó chỉ huy đang ở phòng tình báo mời ngài qua một chuyến, đã có tin tức từ Thủ đô tinh.”
“Tôi qua đó trước.” Adrian nhấn mạnh nói với Bình Yên, “Không có chuyện đứa bé nào cả, còn lại cô tự xem đó mà làm.”
“Thực ra ngài có thể đăng mấy tấm ảnh của con thỏ đó lên trang chủ của mình.” Bình Yên đứng lên tiễn hắn, đề nghị nói “Thay đổi hình tượng cũng có chỗ tốt. Nội bộ chúng ta đều biết ngài là người bình dị gần gũi, nhưng dựa theo điều tra mấy năm nay, nhất là bên ngoài tinh khu, những người không hiểu rõ về ngài đều sẽ cho rằng ngài quá cứng rắn, không có tình người. Dù sao chẳng mấy chốc chúng ta cũng sẽ ra khỏi Navi…”
“Vậy cứ để họ cảm thấy tôi cứng rắn cũng được. Chờ tôi nuôi sói, tôi sẽ đăng ảnh mỗi ngày, còn thỏ…” Adrian nghĩ tới loài vật mềm nhũn chẳng có tí lực công kích nào này, hoàn toàn không thể tiếp nhận được mình và thứ sủng vật này sẽ bị khóa lại cạnh nhau, kiên quyết nói: “Cứ quên đi.”
“Gines đã xuất phát từ Thủ đô tinh.” Adrian vào phòng, Fayn đã nói, “Sắp xếp gặp mặt ở Bạch Thuẫn tinh sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Gines đã thông qua Tiêu bản đã truyền đạt tin tức với chúng ta, bọn họ sẽ đi theo đường chính thức, khoảng ba ngày sau sẽ có thể tới biên cảnh. Đến lúc đó chúng ta sẽ đi gặp mặt nói chuyện và Gines, nếu không có tình huống gì đặc biệt, sau ngày họ tới Bạch Thuẫn tinh, vị kia sẽ cùng họ quay về.
“Được, trước cứ an bài như vậy đi.” Adrian nói, “Vừa rồi hội nghị có gì cần báo cáo không?”
“Trừ lúc kết thúc mọi người nhiệt tình thảo luận về chuyện xấu giữa cậu và vị kia ra thì không có gì khác đặc biệt. Ghi chép viên chắc sẽ chuyển lại ghi chép hội nghị đã sửa lại cho cậu sớm thôi.” Fayn nói, biểu lộ như sắp không nhịn được, anh ta nén cười hỏi: “Là thật hả? Cậu cứu một con thỏ? Còn đang nuôi nữa? Ha ha ha ha cậu thế này là gì nhỉ, yêu thương đong đầy? Thiết hán nhu tình?”
Anh ta vừa nói vừa nhịn không nổi nữa, bắt đầu đập bàn cười ha há, căn bản không nghe Adrian ở bên cạnh giải thích: “Không phải nuôi! Mà là Chung Yến đang chăm sóc, không liên quan tới tôi!”
Không nói đến chuyện Thỏ khổng lồ vũ trụ quả là quyết định đúng đắn. Adrian mặt không đổi nghĩ, thẳng thắn mà nói, nếu như tên này biết hắn nhất thời nóng đầu lôi một con Thỏ khổng lồ vũ trụ về nuôi, e là sẽ bị cười thối mũi tới già.
Nhất định phải nuôi sói, phải dữ, càng dữ càng tốt.
Nói đi cũng phải nói lại, Chung Yến rốt cuộc biến từ đâu ra một bé thỏ trắng phổ thông vậy?
Đến chạng vạng tối, Adrian về đến nhà, Chung Yến vẫn còn đang xử lý công việc. Ngày làm việc đầu tiên của năm mới vốn đã nhiều việc, y còn mất cả buổi sáng để ứng phó sự kiện đột phát, huống chi hai vị trợ lý đắc lực nhất, một người đang bị thu thiết bị đầu cuối giam lỏng ở Bạch Thuẫn tinh, một người lại đã lên phi thuyền đi vào trong vũ trụ rộng lớn.
Cái rương của người máy quét dọn đặt bên cạnh chân Chung Yến. Adrian đi qua, xốc nắp lên nhìn, bé thỏ trắng chỉ lớn cỡ nắm đấm đang ngủ trên trong. Bị hắn cầm, bé thỏ run lên rồi tỉnh giấc, sợ sệt bất an giữa không trung.
“Ấy, cậu làm gì thế? Chung Yến kịp phát hiện Adrian hung dữ, vội bỏ công việc trong tay xuống, cướp con thỏ lại.
Thế mà là sống à… Hắn còn tưởng con thỏ này là đồ giả trông thật thôi. Adrian nhìn bàn tay Chung Yến dịu dàng vuốt lông thỏ nhỏ trong bàn tay, hỏi: “Con thỏ nhỏ này ở đâu ra?”
Chung Yến hỏi lại: “Vậy cậu nói trước đi, con thỏ lớn kia ở đâu ra?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Adrian nói, “Cậu ở địa bàn của tôi, thần không biết quỷ không hay biến ra một con thỏ, tôi còn có thể yên tâm được chắc? Tôi… chờ đã, tiếng gì vậy?”
“A, người máy quét rác…” Chung Yến xấu hổ nói, “Rương của nó bị tôi lấy làm ổ thỏ nên nó cứ tìm quanh trong phòng dụng cụ mãi, tôi có thử nhưng hình như không tắt được…”
“Nó có kết nối với thiết bị đầu cuối của tôi.” Adrian cạn lời nói, “Tôi chia quyền hạn của người máy quét dọn cho cậu, đỡ có cậu ngày nào cũng nhìn nó chằm chằm, chỗ này không đúng, chỗ kia không sạch.”
“Được.”
“Vậy bao giờ cậu trả rương về?”
“Trong nhà còn cái rương nào khác không? Tôi không tìm được. Nhỏ một chút cũng được, tôi lấy cái này chủ yếu là để lót chăn vào thôi, dù sao cũng là chăn hôm trước mua thừa.
Adrian khó tin nhìn y, lại nhìn con thỏ trong tay y, “Cậu không phải định nuôi thật đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết, thứ này mang từ đâu trả về chỗ đó, tôi không nuôi thỏ đâu.”
“Mấy ngày nữa tôi sẽ mang đi.” Chung Yến cẩn thận thả thỏ nhỏ lại vào rương, “Lại nói, Intron đã xuất phát rồi, có lẽ bốn ngày nữa sẽ tới.”
Thật ra ba ngày sau đã tới rồi. Adrian lặng lẽ nói: “Biết rồi. Tôi sẽ cho người ở biên cảnh đón họ tới Bạch Thuẫn tinh, bốn ngày nữa tôi đưa cậu tới đó.”
“Lúc đi… Nếu không tiện, tôi sẽ mang con Thỏ khổng lồ vũ trụ kia đi luôn. Cậu chuẩn bị phi thuyền rộng chút, nhiều chỗ trống chút để đặt nó vào. Tôi điều tra rồi, hai tinh khu bên cạnh có một Sở nghiên cứu Thỏ khổng lồ vũ trụ rất lớn,” Chung Yến cẩn thận khuyên, “Nhân tiện đưa tôi đi, cậu không, ừm, không thích nó như vậy, không bằng tiễn nó tới… Sao vậy?”
Y không nói tiếp, vì Adrian đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến y dựng cả tóc gáy.
Adrian nổi trận lôi đình, “Tôi còn chưa nói cậu hôm nay biên ra cái chuyện kinh dị gì, tôi nuôi thỏ mười cen với nuôi thỏ bảy mét thì khác gì nhau? Hôm nay tất cả mọi người hễ thấy tôi là khen tôi tình thương vô bờ đấy!”
“Vì thỏ mười cen có thể tùy tiện nuôi, còn thỏ bảy mét là con được pháp luật bảo vệ, phương thức bắt của cậu là phạm pháp!” Chung Yến không phục nói, “Lúc khẩn cấp như thế tôi còn kiếm được một con thỏ, sắp đặt mọi việc, làm ổ, rồi còn giúp cậu che giấu chuyện phạm luật săn bắt, giúp cậu xây dựng hình tượng tốt đẹp! Thế mà cậu còn không biết cảm kích!”
Nhưng tôi bắt nó từ con đường hợp pháp cơ mà! Tôi không muốn loại hình tượng này! Adrian nghẹn cả cục máu trong ngực nhưng vẫn nhất quyết không định nói cho Chung Yến làm sao lấy được con Thỏ khổng lồ vũ trụ kia, chỉ có thể oán giận nói: “Tiễn? Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, cậu đi xong tôi sẽ gọi đầu bếp đến kho tàu nó!”
- Hết chương 44-