Quân đoàn trưởng quân đoàn ba tự biết vừa rồi mình nói nhầm bèn nhanh chóng nhân lúc Adrian không để ý tới mình để trốn ngay. Adrian nửa ôm eo Chung Yến, kéo người đi lên tầng trên của tòa thực nghiệm.
Để tiện trao đổi và điều phối, tất cả máy móc cần dùng đến đều được để ở tầng một và tầng hai. Khi họ đi lên, tầng ba không có người, Adrian ôm Chung Yến vào ngực, nhưng lại hiếm khi thấy Chung Yến không ôm trở lại.
Ban đầu Adrian có rất nhiều lời muốn giải thích, giải thích vì sao hắn lại là sự lựa chọn tốt nhất. Trong lõi tinh cầu cực kỳ nguy hiểm, lấy cơ thể của con người xâm nhập vào hiểm cảnh, người khác có thể sống hắn chắc chắn cũng có thể sống, nếu những người khác không thể sống, hắn cũng có thể sống. Chọn người mạnh nhất xâm nhập lòng đất là sự lựa chọn có khả năng hy sinh thấp nhất. Thế nhưng lời đã đến miệng hắn lại không thể nói ra. Đạo lý dễ hiểu như vậy, Chung Yến tất nhiên là hiểu. Vả lại, Chung Yến đã tỏ thái độ, nói rằng mình ‘không phản đối’, tựa như cũng tước đoạt nốt cơ hội giải thích của Adrian.
“Anh xin lỗi.” Cuối cùng hắn chỉ biết nói một câu này, ôm thật chặt người trong ngực, “Anh xin lỗi.”
Chung Yến nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nếu đôi mắt y không đỏ bừng ngập nước mắt, ánh mắt y có thể nói là tỉnh táo trấn định, “Anh không hề có lỗi với em. Thật đấy, không phải em nói dối lòng mình đâu. Anh không ngăn cản em làm tổng thống, em cũng sẽ không cản anh đi làm chúa cứu thế. Về công hay về tư, em đều tôn trọng quyết định của anh. Chỉ là, chờ anh cứu thế giới, chờ anh cứu thế giới trở về… liệu có thể…”
Mặt nạ bình tĩnh của y rốt cuộc nứt ra một đường nhỏ, giọng nói để lộ một tia nghẹn ngào. Cổ họng Adrian cứng lại, cơ hồ không nói ra lời. L0ng nguc hắn chập chùng hồi lâu mới điều chỉnh lại được, hắn trịnh trọng hứa: “Chờ lần này kết thúc anh sẽ rút lui khỏi tuyến đầu, không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm nữa, sẽ luôn ở bên cạnh em, em ở đâu anh ở đó, không bao giờ rời đi, nhé?”
Cảm xúc của Chung Yến cũng không vì lời hứa hẹn này mà dịu lại, điều kiện tiên quyết để lời hứa này có thể thực hiện là hắn còn có thể sống sót trở về. Vòng bảo hộ cuối cùng mà một siêu trí tuệ nhân tạo tạo ra, lại chỉ lấy thân thể máu thịt của con người để đột phá, nghe thật giống như một nhiệm vụ bất khả thi vậy. Y không trả lời được, cũng không trả lời không được, cụp mắt nói: “Đi xuống xem tiến triển ra sao thôi, một lát nữa em sẽ ký lệnh tổng hoạt động lần này cho anh.”
“Tiểu Yến…”
“Ngài thống soái!” Một giọng trẻ tuổi vang lên từ phía cầu thang.
Adrian và Chung Yến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam sinh cao lớn có vẻ chưa đến hai mươi tuổi đứng trên đầu bậc thang, Adrian gật đầu với cậu ta, “Chào cậu, có chuyện gì sao?”
Sau đó hắn lại giới thiệu với Chung Yến, “Đây chính là hội trưởng hội học sinh hiện tại của Học viện Tối cao Liên Bang, mấy ngày nay đã giúp chúng ta không ít việc, hiện giờ cũng là một trong số các học sinh tự nguyện ở lại.”
Trong lúc hắn nói, hội trưởng hội học sinh đã chạy tới trước mặt họ, chào hỏi Chung Yến: “Chào ngài Tổng Thống, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Jonny Studen. Vừa rồi tôi có hỏi mấy vị quân đoàn trưởng, họ nói hai người đang ở trên tầng, tôi đi lên thì vừa lúc nghe anh Chung Yến đây nói tới lệnh Tổng thống… Thật mạo muội nhưng xin hỏi người đang thảo luận lựa chọn người thực hiện nhiệm vụ thâm nhập dưới đất lần này sao?”
Tình huống đã rõ ràng đến vậy, mặc dù còn chưa tuyên bố phương án cụ thể nhưng đại đa số mọi người đều rõ chỉ sợ phải phái một người xuống dưới. Chuyện này cũng không có gì cần che giấu, chẳng bao lâu nữa sẽ công bố, vậy nên Adrian thừa nhận: “Không sai. Cậu có đề nghị gì sao?”
“Có.” Cậu trai trẻ đứng thẳng lưng lên, kiên định nói, “Xin hãy để tôi thực hiện nhiệm vụ này.”
Trong mắt Adrian lộ ra một tia kinh ngạc. Chung Yến nhớ lại tình báo về Học viện Tối cao hai tháng trước, thấp giọng giải thích với Adrian: “Hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ này đến từ Học viện Quân sự.”
“Tính tới bảng xếp hạng tháng này thì tôi cũng đang là trưởng ban hiện tại của Học viện quân sự.” Jonny nói, “Anh Yate cũng đã từng đứng đầu của Học viện Quân sự, anh hẳn biết trọng lượng của bảng xếp hạng này là bao nhiêu.”
Nếu nói Fayn từ Navi ngàn dặm xa xôi giấu diếm hắn tới đây để muốn thay hắn làm nhiệm vụ, Adrian còn cảm thấy bực bội; thì cậu học sinh còn mang theo nhiệt huyết đặc biệt của tuổi thiếu niên này chỉ làm cho hắn muốn cười. Cuối cùng Adrian vẫn nhịn xuống, không muốn đả kích lòng chân thành của cậu ta.
Chung Yến bất đắc dĩ nói: “Cậu Studen, chúng tôi sẽ không phái một học sinh còn chưa tốt nghiệp đi thực hiện nhiệm vụ này.”
“Nhưng lại càng không thể phái ngài Thống Soái đi.” Jonny tựa như đã sớm dự đoán được sẽ bị hai người cự tuyệt, dựa vào lý lẽ mà biện luận lại, “Nhân loại cần Thống Soái, nhưng chưa chắc đã cần một học sinh chưa tốt nghiệp.”
Câu này vừa nói ra, chút ý cười bên khoé miệng Adrian cũng biến mất. Chung Yến lắc đầu, nhìn thấy biểu lộ của Adrian, không nói gì, chỉ lùi về sau một bước..
“Jonny, không ngại tôi gọi cậu như vậy chứ.” Adrian nói, “Vừa rồi cậu mới nói mình là thủ lĩnh hiện tại của Học viện Quân sự, vậy cậu cũng tán đồng rằng người thực hiện nhiệm vụ này cần có năng lực tác chiến ưu tú, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt, chúng ta đấu một trận đi.”
Jonny sửng sốt, hoài nghi là mình nghe nhầm, cậu ta hỏi lại: “Gì ạ?”
“Cậu với tôi, ở ngay đây, chúng ta đấu một trận.” Adrian lặp lại lần nữa, “Không phải ai tới nói muốn thực hiện nhiệm vụ gian khổ này tôi với Tổng thống cũng đồng ý. Cũng nên cho chúng tôi xem cậu có tư cách gì để thay thế tôi chứ.”
Thủ lĩnh trẻ tuổi nhìn người chói mắt nhất trong các tiền bối của mình, nhứ lại thành tích vẫn luôn đứng đầu bảng trước kia của Adrian, máu hiếu chiến của đàn ông nháy mắt tăng vọt, cậu ta nắm chặt tay, cất giọng nói: “Được, vậy bây giờ đi.”
Tầng thứ ba của toà thực nghiệm đã được dọn hết, giờ đây chỉ còn một mảnh trống trải, rất thích hợp làm một trường đấu võ tạm thời. Chung Yến giúp Adrian cởi áo khoác, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy để nhẹ giọng căn dặn: “Cậu bé nhà người ta chỉ có ý tốt thôi. Anh cứ xem như làm nóng người, nhẹ tay một chút.”
Adrian thờ ơ nói: “Nếu cần anh phải nhường thì chứng tỏ chất lượng thủ lĩnh Học viện Quân sự bây giờ đã hạ xuống rồi.”
Chung Yến không đồng ý, vẫn nhìn hắn không bỏ. Adrian sờ sờ mũi, lúc này mới chịu nói: “Anh sẽ có chừng mực.”
Jonny biết mình hẳn không đấu lại nhân loại có chiến lực mạnh nhất trong truyền thuyết đứng trước mặt này.
Từ khi Adrian Yate tốt nghiệp Học viện Quân sự đã để lại một thành tích tác chiến cá nhân cực kỳ cao, khiến lớp người sau khó lòng với tới. Các học sinh sau này của Học viện Quân sự, nhất là nhóm học viên ưu tú của mỗi khoá luôn không ngại cực khổ lật lại ghi chép để so sánh thành tích của mình với Adrian năm đó. Jonny cũng thuộc số này.
Trước mắt thành tích của cậu ta còn kém Adrian một đoạn, nhưng sự chênh lệch này cũng không quá lớn. Vậy nên, như một lẽ đương nhiên, Jonny cảm thấy mình đấu với Adrian có thể được một thời gian không ngắn mới bị thua. Hơn nữa, tay không tấc sắt đấu với Adrian, thế gian này có mấy người không thua cho được? Thời gian hai người đấu với nhau đã đủ chứng minh sự ưu tú của cậu ta rồi, biết đâu hai người này sẽ thay đổi ý kiến, đồng ý để cậu ta thực hiện nhiệm vụ thì sao.
Cậu ta không ngờ rằng mình lại bại một cách nhanh chóng như vậy, triệt để như vậy.
Hai giây sau khi bị đánh ngã xuống nền đá cẩm thạch, cậu ta muốn đứng lên phản kích, nhưng hai giây đã đủ cho Adrian kềm chặt cậu ta xuống đất. Giãy dụa vô dụng, cậu ta chỉ đành chịu thua.
Jonny mờ mịt đứng dậy, chỉ thấy Adrian vỗ vỗ cánh tay mới ngắn ngủi vừa rồi đã ghìm chặt mình, vẻ mặt rất thong dong, ngay cả mồ hôi cũng không hề đổ.
“Nếu là học sinh mới lên năm ba, như vậy đúng là đã rất mạnh.” Adrian đánh giá nói, “Nếu là tôi của năm mười chín tuổi có lẽ sẽ ngang tay với cậu. Nhưng hiển nhiên, cậu không thể thay thế tôi của hiện tại được.”
Bảy năm dẫn binh chiến đấu ở tiền tuyến, thực lực của Adrian sớm đã vượt ra khỏi trình độ học viện. Nghĩ đến vừa rồi tự tiến cử, Jonny không khỏi thấy hơi xấu hổ. Cậu ta vừa định cất lời xin lỗi đã bị Adrian nắm chặt vai, nói tiếp: “Giống như vậy, tôi cũng không thể thay thế cậu. Jonny, danh hiệu của tôi và Tổng thống thời học sinh cộng lại mới bằng được danh hiệu của một mình cậu. Tôi đã gần như tưởng tượng được tương lai của cậu sẽ huy hoàng ra sao, có thể cống hiến vì thế giới này lớn bậc nào. Thế giới này dĩ nhiên cần tôi, nhưng nó cũng cần cả cậu nữa. Vậy nên đừng nói những lời như lúc nãy.”
Mắt Jonny lấp lánh nước, cậu ta nức nở nói: “Em xin lỗi, đàn anh.”
“Ad.” Chung Yến đi tới đụng nhẹ Adrian, ra hiệu hắn nhìn xuống cầu thang.
Ba quân đoàn trưởng không biết đã đứng đó từ lúc nào, cùng bọn họ đứng còn có cả Fayn thoạt nhìn phong trần mệt mỏi.
“Em xuống xem tiến triển bên phía lối vào đi, một lát nữa anh sẽ tới tìm em.” Adrian nói với Chung Yến.
Chung Yến hiểu ý gật đầu, dẫn theo Jonny xuống dưới. Khi đi xuống cầu thang ngang qua mấy người họ, y nhẹ nhàng nói một câu, “Mời ba vị cùng tôi xuống dưới bàn bạc vài chuyện” rồi cũng dẫn ba quân đoàn trưởng đi mất.
“Anh đại.” Fayn đi tới cạnh Adrian, vừa định nói gì đã bị Adrian đưa tay ra chặn lại.
Fayn im lặng, hồi lâu sau mới khó khăn nói: “Nhiệm vụ xâm nhập tinh cầu này, thập tử vô sinh.”
“Tôi biết. Nếu đã định sẵn kết cục phải chết…” Adrian mấp máy môi, lời này dù thế nào hắn cũng không dám nói trước mặt Chung Yến, nhưng giờ Chung Yến không có ở đây, hắn nói với Fayn: “Nếu đã định sẵn kết cục phải chết, lẽ nào mạng của tôi quý giá hơn cậu sao?”
Fayn cắn răng gằn từng chữ: “Theo một ý nghĩa nào đó thì đúng vậy, chỉ huy.”
“Được, mạng của tôi quý giá hơn cậu, cậu thay tôi xuống dưới đó. Đứa trẻ mới đi vừa rồi kia là hội trưởng hội học sinh đương nhiệm, vẫn còn là học sinh. Nếu dựa theo lời này của cậu làm tiêu chuẩn, tự nhiên cũng có thể để cậu ta thay Phó chỉ huy cậu đi xuống dưới. Mà phái hội trưởng hội học sinh có tiền đồ vô hạn đi lại không bằng phái học sinh bình thường đi, là ý này sao?”
- Hết chương 93-