“Hai người đang nói con thỏ con này hả?” Chung Yến và Adrian cùng đi tới, y xoay người đưa lưng về phía mấy người, cho bọn họ thấy mũ sau lưng áo căng phồng, “Trong này này.”
Bọn họ vừa rồi cũng không chú ý thấy mũ áo đỏ phía sau Chung Yến nhô lên một đống nhỏ, hóa ra bên trong có đựng một con thỏ nhỏ.
Adrian dở khóc dở cười: “Em thả nó vào trong mũ làm gì? Định làm ảo thuật biến ra thỏ hả?”
“Mới nãy em vội làm cơm tối, không rảnh thả nó ra ngoài sân, hộp thì anh lại không mang về, giờ cả người máy quét dọn lẫn thỏ con đều không có hộp dùng.”
“Rồi rồi rồi, lỗi của tôi hết. Ngày mai tôi sẽ đặt làm hai cái hộp, một cái cho người máy quét dọn, một cái cho nó dùng trong nhà.”
Fayn chen miệng: “Khoan đã, con thỏ này vẫn ở đây, vậy ở ngoài cửa sổ là con gì? Chờ chút, không phải là Thỏ khổng lồ vũ trụ trong truyền thuyết đấy chứ? Là cái con bị mấy cậu nướng cháy đó hả? Cái con thỏ vũ trụ này không phải nghe nói cao tới ba mươi mét sao?”
Chung Yến gặp phải tên mù mờ này, hai mắt tỏa sáng. Adrian thầm nghĩ, không xong rồi!
“Cục cưng, để tôi mang con này về ổ ở sân sau đã nhé.” Adrian nói, rồi móc thỏ con khỏi mũ của Chung Yến, không đợi bất luận kẻ nào đã nhanh chân rời khỏi hiện trường.
Chung Yến gật đầu, không để ý lắm ngồi vào ghế salon. Adrian chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Chung Yến tràn đầy phấn khởi phổ cập khoa học: “Không phải, Thỏ khổng lồ vũ trụ không lớn đến thế. Theo số liệu mới cập nhật năm ngoái, Thỏ khổng lồ vũ trụ bình thường khi trưởng thành có chiều cao chưa tới hai mươi mét. Giống Thỏ khổng lồ vũ trụ khác nhau hình thể cũng sẽ khác nhau, giống như con ở nhà chúng tôi là giống tai cụp, sẽ…”
Dù sân sau rộng rãi đủ để thỏ bự đi lại, nhưng đi thả thỏ con một chuyến cũng chẳng mất đến mấy phút. Adrian lề mà lề mề vớt mấy lá rong tấm trong hồ nước lên vò, lại xem xét một vòng xem ổ thỏ có chỗ nào cần sửa không. Thậm chí lúc bị Thỏ bự cọ tới hắn còn ngắm mớ lông khô vàng trước ngực nó một lúc, còn chụp cho nó mấy tấm ảnh chính diện để ngày sau dùng cười nhạo nó.
Cứ như vậy, đến lúc hắn trở lại phòng khách, chỉ nghe âm thanh Chung Yến vẫn còn tiếp tục nói: “… Sau này nhóm nghiên cứu kia phát hiện ra, ở khu vực đó có các hạt trôi nổi khác biệt, mới khiến bọn thỏ thường xuyên xâm nhập vào tầng khí quyển. Tinh cầu du lịch đó, có một năm trường học cho nghỉ, tôi và Ad đã từng đi qua, thật sự thỉnh thoảng có thể thấy thỏ trôi nổi trên bầu trời. Bọn tôi còn bắt gặp một con màu đen cơ, màu lông này rất hiếm thấy, còn còn chụp lại đây, các cậu nhìn này…”
Uý Lam dường như thật sự hơi hứng thú, cậu ta luôn vui vẻ tiếp nhận kiến thức mới. Fayn thì mặt như không thiết sống, trông thấy Adrian trở về như là nhìn thấy cứu tinh, ném ánh mắt cầu cứu với hắn.
Adrian tính toán thời gian một chút, thấy Chung Yến cũng bắt đầu nói đến kiến thức du lịch, xem chừng cũng đã nói được kha khá rồi, hắn khụ một tiếng, nói: “Tiểu Yến, cơm tối chừng nào thì xong? Tôi hơi đói rồi.”
Chung Yến nghe thấy Adrian bảo đói, lớp phổ cập khoa học Thỏ bự cũng không còn lòng dạ giảng tiếp, vội đứng dậy đi vào bếp, “Xong rồi đây, ăn được rồi. Adrian, anh trải khăn ăn ra đi, hôm nay em mới giặt xong. Bác sĩ, các cậu cũng vào ngồi luôn đi.”
Adrian trải khăn ăn xong, lại thay Chung Yến đặt các đĩa beefsteak Chung Yến đã dọn ra lên bàn. So với nhà hàng bọn họ khen ngợi không ngớt lần trước, món ăn Chung Yến làm sắc hương đều không kém hơn chút nào. Fayn giật mình: “Thật hay giả vậy, tay nghề cậu có thật là tốt như thế không? Trước kia bọn tôi còn tưởng là Adrian khoác lác.”
Chung Yến thận trọng cười một tiếng, y cởi tạp dề, lại chợt thấy trên người Adrian dính mấy sợi lông dài màu trắng,
“Đừng nhúc nhích, trên người anh có lông này. Dính lên lúc nào thế?” Chung Yến vừa lại gần nhặt lông cho hắn vừa nói, “Không phải là từ sáng đấy chứ? Hôm nay đồng nghiệp của anh không ai nói gì sao?”
Adrian nói,: “Không phải đâu, lúc nãy ra đằng sau con thỏ có cọ tôi mấy lần.”
Fayn nhìn Chung Yến vây quanh Adrian, thay hắn nhặt lông thỏ; mà Adrian thì như tập mãi thành quen, mặt không đổi sắc giống như đây là chuyện hết sức bình thường, tự nhiên đứng dậy mặc cho Chung Yến giày vò quần áo mình. Fayn không khỏi cảm thấy hình tượng cố hữu của Chung Yến trong lòng mình đã hơi rạn nứt.
Lúc trước trong trường Chung Yến cũng được xem như là một nhân vật phong vân, nhưng trước mặt người khác y không hay nói nhiều. Một người bình thường nếu không hay mở miệng, người khác có lẽ sẽ cảm thấy người đó tính cách hướng nội; nhưng đổi lại là một người ưu tú chói mắt đến vậy, khó tránh khỏi sẽ có người cảm thấy y kiêu ngạo. Huống chi Chung Yến còn là hội trưởng hội học sinh, là thành viên đội hùng biện. Từ những cuộc diễn thuyết to nhỏ mà y tham gia hùng biện có thể thấy rằng y trên đài phát huy tự nhiên, căn bản không phải người hướng nội gì —— mặc dù Fayn luôn cảm thấy mỗi lần nhìn Chung Yến đọc diễn văn ở nơi công cộng đều giống như cách một tầng gì đó. Anh ta thấy Chung Yến quả thật có chút ngạo khí, tiệc liên hoan cũng không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói mấy câu với Adrian, mà nửa số lần trong đó còn phải là dán vào tai nói không cho người khác nghe thấy. Lại thêm những ánh mắt không mấy thân thiện kia làm ấn tượng của Fayn với người này khá u ám.
Lúc ấy Adrian mỗi ngày nói khoác Chung Yến làm đồ ăn ngon cỡ nào, Chung Yến dọn dẹp ký túc xá sạch sẽ bao nhiêu, thậm chí thường xuyên thảo luận với Fayn xem Chung Yến mỗi ngày giặt quần áo cho hắn có phải là thích hắn rồi không, khi đó bạn bè Adrian còn không ai tin, đều nghĩ rằng Adrian chỉ đang nói quá thôi, trong đó bao gồm cả Fayn.
Chung Yến bình thường kiêu ngạo như vậy, mặc dù Adrian vẫn thường giải thích với bạn bè rằng Chung Yến là ‘da mặt mỏng’, ‘tính cách chính là như vậy, không phải xem thường người khác’, ‘quen thân cậu sẽ biết cậu ấy tốt’ này nọ, nhưng phàm là người đã từng tiếp xúc với Chung Yến đều có thể cảm giác rõ ràng rằng hội trưởng hội học sinh còn khuya mới có tính cách sáng sủa dễ gần được như Trưởng ban quân sự, sợ là Adrian mỗi ngày nấu cơm cho Chung Yến còn nghe được.
Cho nên Fayn vẫn luôn không hiểu được vì sao Adrian lại thích một người như vậy, chẳng qua anh ta cũng không có tự chuốc nhục nhã mà nói suy nghĩ của mình cho người anh em tốt, dù sao chỉ riêng gương mặt thôi cũng đủ để Chung Yến làm cao giữa đám nam nữ sinh cùng tuổi rồi, cũng không phải là không thể lý giải.
Tới hôm nay, anh ta cuối cùng cũng hiểu ra rồi, hoá ra những gì Adrian miêu tả đều không phải tưởng tượng gì, rõ ràng tất cả đều là thật. Chung Yến – người được đám thanh niên văn nghệ trên diễn đàn trường hình dung là người ‘Không dính khói lửa trần gian’ lại thật sự âm thầm giặt giũ nấu cơm cho Adrian, tỉ mỉ chu đáo vô cùng.
Vì thỏ bự quá lớn, cọ một chút cũng đủ để cả người dính đầy lông, nhưng chẳng hiểu vì sao thỏ ta lại rất thích cọ người như vậy. Chung Yến cuối cùng cũng thay hắn nhặt xong chỗ lông dính trên áo, lòng quyết định thêm cây lăn lông vào danh sách mua sắm.
Đặt ly lên bàn, Chung Yến nói: “Tôi còn mua một chai vang, mở cho mọi người nhé?”
Adrian nói: “Em bây giờ không thể uống rượu.”
“Em biết, nhưng mọi người vẫn uống được mà.”
Uý Lam nói: “Ngày mai tôi có lịch phẫu thuật rồi, tối nay cũng không uống được.”
“Tối nay tôi còn phải lái xe về, uống cái khác đi.” Fayn nói rồi ngồi xuống cạnh Uý Lam.
Adrian nảy ý tưởng, ung dung nói: “Bác sĩ Uý không uống thì để cậu ấy lái xe đi, tôi với cậu uống.”
Úy Lam là một tên đầu gỗ, dù rằng cả quân đội đều biết phó chỉ huy đang theo đuổi Trưởng quân y, nhưng Trưởng quân y lại cứ nghĩ phó chỉ huy – giống như lời anh ta nói – chỉ vì báo ơn cứu mạng nên mới ba ngày hai bận chạy tới chỗ cậu ta nói chuyện; bị người khác trêu ghẹo, cậu ta còn nghiêm túc phản bác. Adrian từng khuyên Fayn, người như Uý Lam phải làm ngược lại. Người ta đầu tiên là tăng hảo cảm, sau đó mới thổ lộ; còn đối phó với Úy Lam, trước tiên phải thông báo dứt khoát rằng ‘Anh đang theo đuổi em’ đã, chứ không thì hảo cảm chẳng thấy đâu mà tình anh em thì cứ tăng lên mất.
Fayn từ lúc hai mươi tuổi đã rất nhiều lần nói với Adrian rằng anh ta không muốn kết hôn, cũng không tính đến chuyện yêu đương, mấy lần có đề nghị kết hôn anh ta đều từ chối hết. Anh ta cảm thấy làm người phải sống tự do, không chịu được cảnh dẹo dẹo dính dính. Suy nghĩ này cứ tiếp tục theo anh ta cho tới cái lần được Uý Lam cứu về từ chiến trường.
Càng gay go hơn là, Uý Lam nhìn qua là loại người không hiểu tình yêu tình báo, thế mà đối với cả tình cảm bình thường cũng rất lạnh nhạt, dường như chỉ hứng thú đối với kiến thức y học mà thôi. Tin tốt duy nhất chính là Uý Lam sinh ra ở tinh khu Navi, hôn nhân của cậu ta không do Trí tuệ nhân tạo quản lý. Fayn theo đuổi người ta hai năm, theo cách của Adrian mà nói là: đổi thành người khác đã có con từ lâu rồi, anh ta thì vẫn dừng lại ở giai đoạn chạy tới tìm người ta nói chuyện phiếm.
Tính tình Fayn hơi cà chớn, lúc Adrian hai mươi tuổi bị thương nặng một lần xong thì mới trầm ổn hơn. Bên ngoài anh ta xởi lởi hơn Adrian không ít, duy chỉ lo được lo mất cái tình đầu đến muộn này thôi. Rụt rè quá hóa hỏng chuyện, đạo lý này anh ta đều hiểu, chẳng qua trước sau vẫn không có nổi dũng khí để thổ lộ. Adrian nghĩ, thêm chút cồn, lại còn giữa đêm mông lung, chưa biết chừng đêm nay được Uý Lam đưa cậu ta về nhà lại có được dũng khí mở miệng.
Chẳng qua Fayn hiển nhiên còn chưa kịp hiểu ý hắn, còn khách khí trả lời: “Có hai người uống thì thôi uống cái khác đi, chai này hai cậu giữ lại mà uống.”
“Mở đi, tôi muốn uống.” Adrian nhàn nhạt nói, “Không cần lo không về được, bác sĩ Uý có phải không biết lái xe đâu. Tiểu Yến, đưa chai rượu cho tôi.”
Chung Yến đưa bình rượu qua cho Adrian, như lơ đãng nói: “Trước khi ngủ uống chút rượu cho ngon giấc. Mà phải nói, tác dụng của cồn cũng… chưa dừng lại ở trợ ngủ.”
Fayn nghe được lời này, ngẩng đầu, ánh mắt do dự dừng trên mặt Adrian và Chung Yến một vòng. Vẻ mặt Chung Yến như thường, Adrian thì lại sâu xa nhìn ngược lại.
Trong không khí rất chi là vi diệu này, chỉ có Uý Lam đáp lời Chung Yến: “Đúng, trong y học có thể dùng cồn để sát trùng.”
Chung Yến cười nói: “Bác sĩ quả nhiên là bác sĩ.”
Y nhận lấy chai rượu Adrian đã mở, đầu tiên thay khách —— Fayn —— rót một phần ba ly. Fayn bần thần nhìn ly rượu trong chốc lát, cuối cùng cắn răng nói: “Được, thế thì uống một chút.”
Adrian hài lòng nhìn Chung Yến, thấy sắc mặt y vẫn như thường. Hắn chưa từng nhắc tới quan hệ của hai người này cho Chung Yến, Chung Yến cũng mới chỉ cùng họ ăn một bữa cơm thôi, thế mà vừa rồi Fayn còn chưa kịp phản ứng, Chung Yến đã hiểu rõ ẩn ý hắn nói rồi. Hắn lại liếc Uý Lam còn chưa hay biết chuyện gì, vẫn còn đang cho là họ thảo luận tác dùng của cồn, lòng thầm hơi đắc ý.
Cuối cùng vẫn là nhà mình vừa lòng đẹp ý nhất.
- Hết chương 66-