Mọi người vốn còn đang chờ đợi xem liệu Thủ đô tinh có thỏa hiệp với các trường phổ thông này không, chờ đợi xem đầu tháng sau Lệnh Vinh Quang có thi hành đúng hạn hay không, không ngờ rằng chỉ mới một ngày sau hoạt động liên minh kháng nghị, Học viện Tối cao bỗng đăng tải một tuyên bố.
Trong khi các bài đăng trước đó trên trang chủ đều là chữ viết bình thường, thì bài đăng này lại là một văn bản đã trình bày trước được scan lên. Bên trên tuyên bố Học viện Tối cao vì để phản ứng với tình huống khẩn cấp và bảo vệ an toàn của cả trường cùng các thầy trò, người thân bên trong, lập tức thoát ly khỏi khống chế của trí tuệ nhân tạo, đồng thời thỉnh cầu quân đội Navi phái binh tới bảo vệ. Dưới cùng của văn bản là dấu mộc đỏ của ban giám hiệu trường và hội học sinh —— Thực ra thời đại này đa số công hàm đều gắn với chứng từ điện tử, con dấu chỉ còn được dùng ở rất ít nơi. Chẳng qua từ trước đến nay Học viện Tối cao luôn lấy phong cách chính thống cổ điểm làm phong cách chung của trường, công hàm trong tình huống này cũng lộ ra một loại khí phái lỗi lạc bất quần.
Lệnh Vinh Quang không phải còn chưa ban hành sao? Học viện Tối cao cứ như vậy mà thoát ly Thủ đô tinh hả? Tình huống khẩn cấp gì mới có thể uy hiếp được tới an toàn của các nhân viên học sinh trong trường đây?
Còn chưa đợi mọi người lấy lại bình tĩnh sau tuyên bố đột ngột này, một tin tức càng thêm chấn động hơn đã càn quét tất cả đầu đề: Quân đội Navi xuất binh.
Quân hạm khí thế gào thét ra khỏi biên giới tinh khu Labor, một đường hoàn toàn không có ý tránh tai mắt bốn phương, lộ trình là đường đi thẳng ngắn nhất, dốc hết tốc lực hướng về phía Học viện Tối cao.
Chưa tới mấy phút sau, nhánh quân hạm hạm đội cách Thủ đô tinh không xa cũng dốc toàn bộ lực lượng, cùng lao thẳng tới Học viện Tối cao mà đi.
Đây là muốn đánh nhau sao?!
Trên cộng đồng ảo cơ hồ trở nên náo loạn, còn ngoài hiện thực, chỉ cần là người đã tỉnh dậy thì đều điên cuồng đổi mới tin tức trên thiết bị đầu cuối. Các ông chủ cũng không thèm để ý nhân viên không làm việc đàng hoàng nữa —— bởi chính bọn họ cũng đang trừng mắt châu xem tin tức rồi.
Quân đội Navi tới là vì hưởng ứng lời ‘cầu cứu’ của Học viện Tối cao, như vậy Thủ đô tinh xuất binh là vì cái gì? Bọn họ không đồng ý cho Học viện Tối cao thoát ly khống chế của trí tuệ nhân tạo, quyết định tự xuất binh ngăn cản quân đội Navi, hay là… Họ chính là ‘tình huống khẩn cấp’ mà Học viện Tối cao đang nhắc tới? Kỳ quái là đối với hành động kinh người là cử quân đi, thế mà bên phía Thủ đô tinh không có bất kỳ ban ngành chức năng nào đứng ra giải thích. Điều này không khỏi khiến dân chúng không rõ chân tướng càng thêm như lọt vào sương mù, lòng người bàng hoàng chẳng ngớt.
Chung Yến đang trên đường quay về, y yêu cầu khoang điều khiển cố gắng chọn tuyến đường có tín hiệu mà đi. Cho dù đi đường quanh co, giờ phút này y đang bận rộn tiếp nhận tin tức các nơi, trong lòng không ngừng tính toán thời gian.
Khoảng cách từ Thủ đô tinh tới Học viện tinh vốn xa hơn so với Navi, thế nhưng lúc này quân đội Navi đã ra khỏi Labor mà quân của Thủ đô tinh mới chỉ vừa xuất phát, lại thêm quân đội Navi mặc dù khoảng cách xa hơn, nhưng lại thắng ở tuyến đường ít tinh cầu, có thể tăng hết tốc độ đi theo đường thẳng. Mà lộ trình từ Thủ đô tinh tới Học viện tinh lại phải đi qua nhiều tinh khu phồn hoa, số lượng tinh cầu dày đặc, bọn họ không đi đường thẳng được, tốc độ cũng không cách nào nhanh được như quân hạm Navi, cuối cùng bên nào có thể tới Học viện tinh trước vẫn còn là ẩn số.
Một lát sau, tin tức Chung Yến vẫn luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến. Chỉ thấy trên thiết bị đầu cuối của y nảy ra một tin nhắn không rõ địa chỉ gửi: “Đã đón được, cả hai đều an toàn.”
Chung Yến nhẹ nhõm khẽ thở phào.
Hai người được đón ra là hai sĩ quan mà Tiêu bản đã bỏ ra bốn năm và vô số tài nguyên mới có thể cài vào trung tầng quân đội Thủ đô tinh. Chính nhờ họ kịp thời gửi tới tin tức nhánh quân bên bên Thủ đô tinh đã tập hợp cho Tiêu bản, Adrian mới có thể quyết đoán chớp lấy thời cơ chạy tới Học viện tinh.
Nhưng vào giờ phút này, dư luận trên cộng đồng ảo gần như đã nghiêng về phía quân đội Navi. Không phải vì điều gì khác mà chính là vì quân đội Navi xuất binh trước là do Học viện Tối cao cầu cứu, còn phía Thủ đô tinh động quân chẳng những không có giải thích nào, còn mơ hồ là bên hại người trong lời cầu cứu của Thủ đô tinh. Điều này hết thảy là nhờ bản công hàm kia của Học viện Tối cao, chỉ là họ không biết được đằng sau công hàm này là công sức lớn cỡ nào.
Trong hai giờ di chuyển qua tinh khu Labor, Chung Yến đích thân liên hệ với Học viện Tối cao, thuyết phục họ làm ra văn bản này. Nhưng đăng văn kiện này lên, đồng nghĩa với việc nói cho Thủ đô tinh biết có gián điệp trong quân đội tiết lộ thông tin cho Học viện Tối cao biết.
Dưới tình huống đã biết tin tức bị lộ, chỉ cần lần ngược dấu vết là rất có khả năng sẽ tìm thấy nội ứng. Vậy nên sau đó Chung Yến khẩn cấp thông qua con đường nội bộ của Tiêu bản để liên hệ với hai sĩ quan kia, thông báo cho họ biết rất nhanh sẽ có nguy cơ bại lộ, yêu cầu họ nhanh chóng rút đi, đồng thời sắp xếp người tiếp ứng và đường lui cho cả hai.
Cái gọi là đường lui chẳng qua là bảo vệ người thân họ được an toàn mà thôi, quân đội chắc chắn không thể quay về được nữa. Nói cách khác, hai gián điệp mà Chung Yến tốn nhiều thời gian và tài lực như vậy đã coi như phế, mối tin tức trao đổi giữa hai bên thông qua họ cũng triệt để đứt đoạn.
Hết thảy điều này đều chỉ để cứu vãn một lần danh tiếng sau này của Adrian.
Hiện tại quân đội trực thuộc Thủ đô tinh dị thường im lặng. Cũng chính vì biết tin tức của họ đã bị tiết lộ, hơn nữa xem tốc độ xuất binh của quân đội Navi cũng đủ biết trước khi đăng văn kiện lên đã thương lượng trước với Navi, nếu như lúc này bọn họ định tội hành vi này của Navi là hành động xâm chiếm tinh cầu Liên Bang phi pháp, họ xuất binh chỉ là để ngăn cản, như vậy quân đội Navi rất có thể sẽ chứng minh được họ ra quân trước khi nhận được mệnh lệnh trấn áp của Điệp. Đến lúc đó họ mang tiếng nói láo rơi vào thế hạ phong, còn chẳng bằng không nói láo ngay từ đầu.
Thêm vào đó… Chuyện này căn bản không gạt được, bởi vì chẳng bao lâu nữa quân đội toàn Liên Bang cũng sẽ nhúng tay.
Ban đầu khi một tinh khu truyền ra tin tức quân đội đã tập kết xong, chuẩn bị xuất binh, mọi người còn tưởng rằng Điệp hạ lệnh cho nhánh quân này, chuẩn bị chặn hạm đội của Navi trên đường.
Không ai ngờ được rằng phương hướng của hai bên lại hoàn toàn trái ngược nhau. Mục tiêu của họ không phải chặn đường quân đội Navi mà là dùng vũ lực để trấn áp các học sinh tay không tấc sắt của các học viện lớn nhất của chính hành tinh đó.
Các binh sĩ võ trang đầy đủ nối đuôi nhau ra khỏi phi thuyền, xông vào sân trường học. Vô số phóng viên từ các hãng truyền thông trong tinh khu chen chúc lao tới, lại bị quân đội vòng ngăn bên ngoài. Không bao lâu sau, lần lượt có binh sĩ áp giải các học sinh thiếu nam thiếu nữ đi ra, có học sinh còn giãy giụa, có người lại như đã mất ý thức được binh sĩ kéo ra ngoài, không biết còn sống hay đã chết. Hiện trường một màn k1ch thích này khiến phóng viên và dân chúng vây xem đều điên cuồng. Mọi người vừa sợ vừa giận, vì có vũ khí uy hiếp nên không ai dám dùng sức người phá vòng vây, nhưng không ít camera phi hành thì khác —— Giới truyền thông, người có lương tri thì mong việc này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, kẻ hám danh lợi lại chỉ muốn có được tin tức. Nhất thời tất cả phóng viên đều coi thường cảnh cáo, nhao nhao điều khiển camera nhà mình bay vào bên trong.
Quân đội nhìn thấy những quả cầu đen này bay trên không trung, lập tức giơ súng bắn hạ. Trong tiếng súng không ngừng, chẳng biết ai hô to một câu “Quân đội nổ súng giết người rồi!”. Tình huống trong ngoài sân trường vốn đã phức tạp lại càng thêm nhốn nháo. Nhất thời tiếng mắng chửi, tiếng la hét và tiếng súng nối đuôi nhau phát ra, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng học sinh bị bắt hô khẩu hiệu: “Lật đổ trí tuệ nhân tạo! Khôi phục nhân loại tự trị!”
Những đoạn video vô cùng hỗn loạn này được đăng lên cộng đồng ảo, khiến diễn biến càng thêm phức tạp. Tiếp sau đó, liên tiếp truyền ra hình ảnh quân đội các tinh khu khác đã tập hợp xong, chuẩn bị xuất binh.
Toàn bộ cộng đồng ảo bị bao phủ bởi sự sợ hãi và phẫn nộ, cũng có một bộ phận người vì chuyện này mà giữ im lặng, xoá bỏ những ngôn luận kháng nghị của bản thân —— dẫu sao sợ hãi cũng là chuyện thường tình của con người.
Chung Yến ngồi trong phòng làm việc trên phi thuyền nhỏ, đang lật xem tin tức, sắc mặt không vui không buồn.
Y cũng không bất ngờ hay tức giận gì cả, chỉ là đang tập trung suy xét lợi và hại mà thôi. Đoàn đội của y vừa mới nghĩ ra một phương án, đó là dùng mạng của một học sinh làm cửa đột phá cục diện bế tức. Đương lúc Chung Yến nhíu mày do dự, thiết bị đầu cuối vang lên một tiếng, là âm báo đặc biệt y đặt khi trang chủ có cập nhật.
Chung Yến chỉ theo dõi duy nhất một người, nội tâm y cũng vì đó mà rung lên một cái. Y ấn mở thiết bị đầu cuối, Adrian đăng tải một bức thư với tiêu đề ‘Gửi các anh em quân đội trên toàn Liên Bang’.
Hắn trực tiếp đối thoại với các Chỉ huy cao nhất của các quân đội, yêu cầu họ đừng nên mù quáng nghe theo mệnh lệnh của thứ người máy khác loài mà làm tổn thương tới đồng bào của mình. Cuối thư hắn viết: “Người quân nhân trước khi chấp hành mệnh lệnh, đầu tiên phải làm người. Người quân nhân chĩa họng súng vào đồng bào vô tội thì không xứng làm người. Bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ phái quân thanh trừ tất cả các đội quân cử người nhắm tới các trường học. Ra tay một lần, chấm dứt hậu hoạn về sau. Tôi, Adrian Yate, đang trên đường hành quân.”
Chung Yến đọc thư này một lần, không khỏi nâng trán cười khổ. Bức thư này là y chuẩn bị cho Adrian, lực kích động trong từng câu chữ rất cao, nhưng cũng cực kỳ cẩn thận, bởi y biết rõ bức thư này chắc chắn sẽ khiến cái tên Adrian được lưu vào sử sách. Vậy nên y tuyệt đối không có ghi gì mà không xứng làm người, ra tay một lần, chấm dứt hậu hoạn về sau… Đoạn cuối là do Adrian tự thêm, xem ra người này đã giận lắm rồi.
Phần tức giận này chân thật đến thế, thậm chí còn có sức lôi cuốn hơn cả nửa đoạn trước được trau chuốt nhiều lần. Vô số người trước màn hình ảo cũng vì vậy mà động dung, cũng nhận được sự cổ vũ.
Chung Yến mặt không đổi nhìn màn hình ảo trước mặt trong chốc lát, sau đó gửi tin nhắn cho đoàn đội của mình: “Không dùng phương án này. Về sau các kế sách cùng loại cũng không cần chuẩn bị nữa.”
Y không yêu thế giới này, cũng không yêu đồng bào mình, tiếc rằng lại yêu Adrian sâu đậm hơn hết thảy. Vậy nên y chỉ đành từng thời từng khắc kiềm chế bản thân, đề phòng mất đi người y yêu duy nhất trên cõi đời này.
- Hết chương 75-