Ngay giờ đầu tiên đã có hai người tới, trong số đó còn có một người kiên trì hiến số máu vượt quá lượng máu an toàn, bị bác sĩ khuyên can mới thôi.
Fayn tìm thấy Adrian ở nửa trước của xe viện binh.
Từ đây cũng không thể nhìn thấy tình huống bên trong phòng phẫu thuật, nhưng đã là nơi gần với Chung Yến nhất. Vết thương trên người hắn đã được cầm máu và băng bó đơn giản, từ cổ áo mở rộng và ống tay áo đều có thể nhìn thấy băng vải. Hắn cúi đầu ngồi trên ghế, tiếng thiết bị đầu cuối nhắc nhở cứ một chốc lại vang lên, một nửa vang lên từ cái của hắn trên cổ tay, một nửa khác từ cái bị hắn nắm trong tay, là thiết bị đầu cuối của Chung Yến mới rồi được bác sĩ giao cho hắn. Nhưng hắn không hề phản ứng mà ngồi đó, thậm chí cũng chẳng có lòng dạ nào đặt chế độ im lặng cho chúng.
Adrian biết khi mở thiết bị đầu cuối có thể thấy điều gì. Đầu tiên đập vào mắt nhất định là cưỡng chế ưu tiên cấp cao nhất, đến từ thông báo chúc mừng hắn và Chung Yến trở thành bạn đời hợp pháp của Điệp.
Chính nhờ thông báo này khiến Chung Yến mẫn cảm phát giác được điểm không thích hợp, từ đó cứu hắn thoát khỏi tử cục, lại để chính mình mắc vào đó.
Quen biết Adrian chín năm, Fayn chưa từng thấy bộ dạng chán nản này của hắn.
“Cậu ngồi đây cũng không giúp gì được cậu ta cả.” Fayn đứng trước mặt Adrian, “Đèn khẩn cấp đã tắt, y thuật của Uý Lam cậu còn không tin sao? Năm đó tôi còn bị thương nặng hơn nhiều, cậu xem không phải giờ vẫn tốt đấy sao. Cậu vừa bị thuốc gây ảo giác ảnh hưởng, hiện giờ nên ra chỗ không khí thông thoáng nghỉ ngơi.”
Adrian ngẩng đầu nhìn anh ta, cũng không đáp ứng đề nghị, khi nói còn hơi bị mất tiếng, “Vệ binh của tôi thế nào rồi?”
“Vết thương da thịt còn tốt, không nghiêm trọng bằng cậu, nhưng chất gây ảo giác hít vào hơi nhiều, còn chưa tỉnh. Nhưng quân y nói qua hai ngày bình phục là ổn.”
“Vậy thì tốt, cậu ấy còn rất trẻ, đợi về Tổng bệnh viện lại kiểm tra cẩn thận lần nữa, đừng để cậu ấy phải chịu di chứng gì.”
Fayn đáp lời. Adrian lại hỏi: “Lục soát trang viên đã ổn thỏa rồi chứ?”
“Gần như đã xong hết. Có hai sát thủ còn sống, đã áp giải lên quân hạm của chúng ta.”
“Khuất Vĩnh Dật thì sao?” Adrian hỏi, trong mắt tràn ra sát khí.
Fayn cau mày nói: “Ông ta… còn chưa tìm được. Phi thuyền tư nhân của ông ta và nhóm trợ lý thực sự đi theo cũng không thấy đâu, có lẽ đã bỏ chạy trước lúc chúng tôi đến.”
Adrian vuot ve thiết bị đầu cuối của Chung Yến, hồi lâu không nói gì, Fayn lúc này mới thật sự bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trong nhận thức của anh ta, dù sự tình có nghiêm trọng đến mấy, Adrian xưa nay cũng không phải là người đối xử tiêu cực với người khác. Nếu có thể bắt được Khuất Vĩnh Dật, tầm quan trọng không cần phải nói cũng biết, nhưng khi Adrian nghe được ông ta đã chạy, thần sắc thế mà hơi thay đổi.
Đang lúc anh ta tính bỏ lại Adrian tự mình đi bố trí, lại nghe thấy Adrian âm trầm nói: “Truyền lệnh tôi, điều quân đoàn thứ nhất, phong tỏa biên cảnh.”
“Biên cảnh ư?” Fayn hơi mơ hồ, nhất thời chưa kịp phản ứng việc điều quân đoàn 1 và phong tỏa biên cảnh thì liên quan gì đến nhau, “Biên cảnh không phải vẫn luôn phong tỏa sao?”
“Tôi không nói tới biên cảnh của chúng ta.”
Fayn lúc này mới hiểu hắn đang nói tới điều gì, lấy làm kinh hãi nói: “Phong tỏa biên cảnh tinh khu Labor sao?! Cậu có biết hành động này có nghĩa là gì không?”
“Tôi biết rất rõ, đây là kết quả sau khi tôi đã suy nghĩ rất kỹ.” Adrian không cho phép cự tuyệt nói, “Intron vẫn đang ở trên quân hạm của chúng ta sao? Liên hệ với cậu ấy, nói cậu ấy điều tra danh sách nhân viên đi theo Khuất Vĩnh Dật lần này, một người cũng không được để lọt, tôi muốn người sống.”
Fayn tỉnh táo hỏi: “Tinh khu Labor nằm trong phạm vi giám thị của Điệp, vừa rồi tôi mang một đội chi viện tới đã bị cảnh cáo chặn đường. Nơi này mặc dù xa xôi, binh lực của Thủ đô tinh dù chưa thể tới được ngay, nhưng mệnh lệnh của Điệp thì không như vậy. Nếu nó hạ lệnh muốn quân đội Labor toàn lực phản kháng thì làm sao?”
“Tìm Intron, phải để cậu ấy liên hợp với chúng ta thông báo truy nã. Trên đường tôi đưa Nghị viên Chung Yến trở về trúng phục kích của đám người Khuất Vĩnh Dật, ông ta là Hội trưởng tạm thời của Nghị viện Labor, hành động này là… hành động khiêu khích đến tinh khu Navi sau lưng tôi và Thủ đô tinh phía sau Nghị viên Chung Yến.” Hiển nhiên Adrian đã suy tính tới chuyện này, không hề dừng lại mà phân phó, “Lệnh cho phòng quan hệ xã hội và phòng pháp vụ cùng chỉnh sửa lệnh truy nã, tội danh có thể gắn thêm bao nhiêu thì gắn. Thứ ba, quân đoàn 5 đi cùng quân đoàn 1 tới biên cảnh, chỉ tiến hành uy hiếp, không phải tình huống khẩn cấp thì không được khai hỏa. Quân đoàn 12 sẵn sàng chờ ở biên cảnh Navi, chuẩn bị vũ khí tấn công vượt hành tinh, nếu có giao chiến lập tức đánh trả. Đừng ngớ ra nữa, phó chỉ huy, thi hành mệnh lệnh đi!”
Fayn nghiêm túc đáp: “Vâng!”
Anh ta quay người ra ngoài ra lệnh. Adrian hít sâu hai lần mới đè được lửa giận xuống. Pearson ra tay với tinh khu Labor, nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng trên thực tế đã chuẩn bị kế hoạch vạn toàn. Nếu như người phe ông ta có thể tranh thủ được vị trí Hội trưởng tạm thời, như vậy có thể nắm được tinh khu có nguồn năng lượng phong phú này trong tay. Còn nếu sự không thành, sẽ đẩy con át bài Khuất Vĩnh Dật ra, bên ngoài ngụy trang thành một người phản trí tuệ nhân tạo không liên quan đến mình để gặp hắn, đến chấp hành nhiệm vụ ám sát.
Adrian mở thiết bị đầu cuối ra, liên hệ với phòng tình báo và nhóm ‘mạng lưới’ của Intron, thỉnh cầu Tiêu bản hỗ trợ thu thập phản chứng trợ giúp Hội trưởng tinh khu Labor chứng minh vô tội.
Tinh khu Labor giờ hắn đã cho quân chiếm hạ, nay không thể ứng phó được Thủ đô tinh. Dù theo ý nghĩa nào, Pearson cũng cách hắn quá xa xôi, Chung Yến lại không ở đó, hắn rất khó trực tiếp động đến Pearson, nhưng Pearson và Điệp đã đánh chủ ý đến cửa tinh khu Labor, vậy hắn cũng không khách khí cho ông ta một bài học.
Trước khi Chung Yến mất ý thức đã từng nói mật khẩu của thiết bị đầu cuối cho Adrian, hắn vốn có thể trực tiếp mở thiết bị đầu cuối để ra lệnh cho Tiêu bản, nhưng hắn không làm vậy.
Lời kia Chung Yến xem như di chúc mà giao phó cho hắn, thế nhưng di chúc sau khi người mất mới có thể thực hiện, tới lúc di chúc của Chung Yến có hiệu lực còn mấy chục năm nữa.
Mật khẩu thiết bị đầu cuối là mật khẩu quan trọng bí mật nhất của mỗi người, mật mã như vậy Chung Yến đã dùng ‘ngày này của mười năm trước’. Cho tới giờ tạm rảnh rỗi, Adrian mới nghĩ đến vấn đề này. Hôm nay là ngày họ kết hôn, ngày này của mười năm trước… Rốt cuộc là gì?
Bỗng nhiên, nhớ tới gì đó, hắn vội mở thiết bị đầu cuối ra xem lịch —— ngày này mười năm trước, là một ngày chủ nhật.
Ngày thứ hai thứ hai của tháng một hàng năm là ngày tựu trường của Học viện Tối cao. Mười năm trước, là một ngày trước ngày tựu Học viện Tối cao khai giảng… cũng là ngày lần đầu tiên Chung Yến và hắn gặp nhau.
Adrian nhìn lịch mà sững sờ, hồi lâu không bình tĩnh nổi. Hắn từng dùng sinh nhật Chung Yến làm mật mã, chỉ là sau tốt nghiệp đã xóa đi. Mà Chung Yến… như vậy bảy năm, mỗi lần y mở thiết bị đầu cuối ra, điền mật khẩu vào, là cảm giác gì?
Phẫu thuật liên tục bốn giờ, Adrian cũng ở cách một lớp ngăn cách trong xe lo lắng ngồi bốn giờ. Tới khi Uý Lam ra khỏi phòng phẫu thuật, chính miệng nói với hắn Chung Yến đã không còn bị nguy hiểm tới tính mạng, Adrian mới dám thả lỏng. Dưới tình trạng mất một lượng máu lớn và ảnh hưởng của chất gây ảo giác, tinh thần còn căng thẳng suốt bốn tiếng, hắn rốt cuộc không chịu được nữa mà ngã xuống.
Chung Yến lần nữa mở mắt, nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà vừa quen vừa lạ thật lâu.
Không biết vì sao đầu óc cứ mơ màng, suy nghĩ cứ như gặp phải một tầng vách ngăn, hơn nữa tư duy cũng phân tán, phải mấy phút sau y mới miễn cưỡng nhớ lại đèn chùm này là đèn trong phòng ngủ của Adrian. Y từng ngủ trong phòng Adrian nửa tháng cho nên đã từng thấy.
Sắp xếp lại suy nghĩ xong, y an lòng, định tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ say nhưng không thành công.
Bỗng một tiếng mở cửa nhẹ nhàng phát ra, có người vào phòng, đi tới bên giường, đặt xuống đầu giường thứ gì đó rồi dịu dàng sờ gò má y, giọng nam trầm ấm ghé vào tai y hỏi: “Tiểu Yến, em đã tỉnh chưa?”
Chung Yến nhận ra thanh âm quen thuộc này, giãy dụa lần nữa mở mắt ra, mơ màng gọi: “Adrian.”
“Tôi đây.” Adrian cúi xuống hôn trán y, “Em có muốn uống nước không? Vừa rồi tôi ra ngoài rót nước cho em rồi đây.”
Nước. Chung Yến suy nghĩ trong chốc lát, nước có thể tạo thành hồ, rồi cả biển nữa. Phải rồi, biển, Adrian. Adrian vì sao lại ở đây? Hắn hận y, không thể nào tốt với mình như vậy được.
Thấy Chung Yến rõ ràng đã ngẩn người, Adrian kiên nhẫn chờ đợi. Uý Lam đã nói rồi, hiệu quả gây tê rất mạnh, sau khi tỉnh lại chưa thể tiêu hết ngay, thời gian đầu tư duy sẽ không rõ ràng, chờ hiệu quả tan hết sẽ bình thường.
Adrian lại tình nguyện để hiệu quả của thuốc tan chậm một chút, hết gây tê tức là Chung Yến sẽ bắt đầu đau, mà thuốc giảm đau lại chỉ có thể làm dịu cơn đau ở một mức độ nào đó mà thôi.
“Nơi này là Thiên đường sao?” Chung Yến chớp mắt nghiêm túc hỏi.
Adrian dở khóc dở cưới, đệm thêm một chiếc gối sau đầu y để y dùng ống hút uống nước, “Không phải, Uý Lam đã cứu được em, chúng ta đang ở nhà.”
Chung Yến vừa uống nước vừa chăm chú nhìn Adrian, nhìn như chưa từng được nhìn, cũng không biết đã tỉnh táo trở lại chưa. Chung Yến vẫn luôn tỉnh táo lý trí, trước giờ chưa từng có dáng vẻ mơ màng như vậy, lòng Adrian ngứa ngáy khó nhịn, cho y uống nước xong bèn không kiềm được mà đùa: “Thiên đường làm sao lại giống được nhà chúng ta chứ phải không?”
“Là thiên đường mà.” Nhả ống hút, Chung Yến rốt cuộc có thể nói chuyện, y khăng khăng nói, “Trong mơ cậu chính là tốt với tôi như vậy. Cái này trước khi chết, gọi là gì… Đèn kéo quân. Nghiên cứu khoa học cho thấy, người trước khi chết có thể sinh ra ảo giác, chính là…”
Y một đằng muốn dùng khoa học giải thích, một đằng lại cảm thấy đây là thiên đường trong thần thoại. Dưới ảnh hưởng của thuốc tê, câu chữ nói ra còn chưa rõ ràng lắm, chưa nói được mấy câu đã tự bị mình làm cho hồ đồ.
Mà Adrian nghe Chung Yến nói, chỉ có trong mơ mình mới tốt với y như vậy, trong lòng cảm thấy đau xót, nắm chặt tay trái y lên nhẹ hôn một cái, rồi lại giơ lên trước mặt y: “Em nhìn xem đây là gì này? Thiên đường có thứ này sao?”
Trên ngón vô danh trên tay trái Chung Yến đeo một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng đơn giản.
“Nhẫn này…” Chung Yến yên lặng nhìn một lúc, không hiểu ra sao, thế là thành thật nói một câu mang cảm giác trực quan mà khi tỉnh táo bản thân tuyệt đối sẽ không nói ra miệng: “Xấu quá.”
- Hết chương 55-