• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Leia

Một ngày sau khi đóng máy《 Tập Hung 》, Lương Tâm Trừng tham gia hoạt động quảng cáo sản phẩm mùa mới cho một nhãn hiệu thời trang cao cấp. Sự kiện này tập trung rất nhiều người hâm mộ và phóng viên truyền thông, đến cuối buổi còn sắp xếp một cuộc phỏng vấn ngắn.

Lương Tâm Trừng thành thạo ứng phó từng câu hỏi do phóng viên đưa ra, trên mặt treo nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn thuận tiện tuyên truyền vài câu cho bộ phim điện ảnh vừa đóng máy.

Thời điểm sắp kết thúc phỏng vấn, một phóng viên ở phía sau đột nhiên chen hàng đẩy micro về phía trước, suýt nữa còn tông thẳng vào mặt Lương Tâm Trừng. Anh ta cao giọng đặt câu hỏi: “Trên Weibo vừa tung ra một đoạn ghi âm tin nhắn thoại WeChat của Hạ Viễn Hàng, cậu ta nói cậu còn không tính là bạn bè bình thường, mấy lần giao lưu trước đó đều là chiêu trò lăng xê của quản lý, việc này cậu có biết không? Có ý kiến gì không?”

Câu hỏi vừa dứt, các phóng viên và người hâm mộ đều xôn xao hết cả lên. Lương Tâm Trừng ngẩn người một chút rồi theo phản xạ nhìn qua chỗ quản lý Lưu Phàm. Thấy Lưu Phàm gật đầu một cái xem như xác thực, ánh mắt cậu sầm xuống nhưng vẫn không để lộ chút biểu cảm nào trước vô số ống kính và micro chĩa vào mình như hổ rình mồi. Cậu dừng một chút mới lãnh đạm trả lời: “Tôi không biết.”

“Là không biết chuyện hay là không biết thái độ của Hạ Viễn Hàng dành cho mình? Hai người thật sự không phải bạn bè, tất cả chỉ là quan hệ lăng xê hình ảnh thôi sao?”

Lương Tâm Trừng nhìn lướt qua vị phóng viên đang rất hào hứng kia, cau mày nói: “Tôi không biết anh ấy nghĩ thế nào, nhưng bản thân tôi trước nay không bao giờ nghĩ đến chuyện lăng xê quan hệ. Tôi luôn kết bạn bằng thái độ chân thành, chưa từng để quản lý can thiệp.”

Phóng viên còn muốn hỏi thêm nhưng Lưu Phàm đã nhanh chóng chen lại gần kết thúc buổi phỏng vấn, sau đó che chở Lương Tâm Trừng rời khỏi hiện trường.

Lên được xe rồi Lưu Phàm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời giơ ngón cái tán thưởng Lương Tâm Trừng: “Phản ứng không tệ, vừa rồi cậu trả lời khá lắm, anh cứ sợ cậu lỡ lời.”

Lương Tâm Trừng hạ giọng: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Weibo văn phòng săn tin kia sắp nổ tung rồi, cậu tự xem đi. Hiện giờ trên mạng đang cấu xé nhộn nhịp lắm, đúng là phiền phức to.”

Lương Tâm Trừng ấn mở Weibo, nơi đưa tin là một văn phòng săn ảnh showbiz rất nổi danh trong giới, nửa tiếng trước bọn họ không dạo đầu gì mà trực tiếp thả ra một đoạn video quay màn hình lịch sử trò chuyện của Hạ Viễn Hàng và ai đó không rõ. Đối tượng bị quay màn hình là người không biết tên kia, tên Hạ Viễn Hàng trên danh bạ WeChat ghi là “Anh Viễn Hàng”.

Hạ Viễn Hàng chủ yếu chỉ phát tin nhắn thoại, giọng anh có độ nhận diện rất cao, hơn nữa còn nhắc đến tên Lương Tâm Trừng khá nhiều lần, vừa nghe đã biết là chính chủ. Avatar của bên còn lại bị xử lý làm mờ, tin nhắn trả lời cũng toàn là đánh chữ, không biết là tự mình cung cấp tin cho paparazzi hay bị người khác cố ý chơi xấu quay lại.

Sự tình đã sôi sục khoảng nửa tiếng đồng hồ, Weibo biến thành bãi chiến trường từ lâu, fan only hai bên liên tục cấu xé, fan couple rời fandom quay lại chửi bới, còn có kẻ đục nước béo cò mượn cơ hội này dẫn đường dư luận nói Hạ Viễn Hàng đang tán tỉnh bạn gái nhân tiện hạ thấp đối tượng hợp tác. Mọi người sôi nổi điều tra suy đoán xem rốt cuộc nhân vật bí ẩn trong lịch sử chat này là ai, nhưng vì chỉ quay màn hình có một đoạn ngắn, quá ít tin tức hữu dụng nên dù có thể liệt kê được một đống đối tượng tình nghi nhưng không thể xác định chắc chắn là ai cả.

Lương Tâm Trừng mở đoạn clip lên xem hết từ đầu đến cuối một lần, nội dung cuộc nói chuyện rất ngắn, chỉ có hơn chục câu nhưng câu nào cũng như xát muối vào tim.

Ai nói với em chỉ cần làm việc chung thì quan hệ nhất định sẽ tốt? Anh hợp tác với nhiều người, không phải với ai cũng có quan hệ tốt, với lại nói thật, anh và cậu ta không thân. Người như Lương Tâm Trừng… quá phức tạp, vừa tâm cơ lại còn tham vọng, không thích hợp làm bạn đâu. ] 

Yêu cầu công việc thôi, nếu cần thiết vẫn phải lăng xê chứ. Anh và Lương Tâm Trừng không có quan hệ cá nhân gì hết, mấy vụ giao lưu trên Weibo cũng là tác phẩm của quản lý hai bên đấy, ở ngoài bọn anh đến bạn bè còn không phải. ] 

Giao thiệp bạn bè đều do duyên phận, cậu ta không phải kiểu người anh thích. ]

Cứ đẹp là phải thích à? Cậu ta làm sao đáng yêu bằng em. ]

Lương Tâm Trừng cúi đầu im lặng rất lâu, không để người ngoài nhìn thấy cảm xúc trong ánh mắt. Lưu Phàm cảm thấy không ổn lắm bèn vỗ nhẹ vai cậu: “Đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì,” Lương Tâm Trừng ngẩng đầu cười gượng một tiếng, “Không ngờ anh ta ngốc như vậy, đã phát ngôn đụng chạm còn để người ta quay màn hình.”

“Nói cũng đúng, cậu ta vốn không phải người bất cẩn, chẳng biết đang làm trò gì nữa.”

Trong lòng Lương Tâm Trừng cười lạnh, có cẩn thận hay không cũng phải xem đối tượng nói chuyện là người nào, mấy chữ yêu đương lú não chưa bao giờ phán sai. Những người khác đoán không ra, riêng cậu đã gần như chắc chắn đối tượng trò chuyện với Hạ Viễn Hàng trong đoạn clip là ai rồi.

“Bây giờ phải làm gì?”

“Vừa rồi cậu đã lên tiếng phủi sạch quan hệ trước mặt truyền thông, kế tiếp cứ đi bài đóng vai nạn nhân là được. Hai người nhiều fan CP, giờ còn không cướp về làm fan only thì còn chờ đến bao giờ nữa?”

Lương Tâm Trừng nhắm mắt, hỏi Lưu Phàm: “Anh muốn làm thế nào?”

“Nhấn unfollow Hạ Viễn Hàng đồng thời xóa hết mấy bài giao lưu cùng cậu ta trên Weibo đi, các bước tiếp theo sẽ dễ thực hiện hơn.”

Lương Tâm Trừng xem Hạ Viễn Hàng là bạn tốt chân thành đối đãi, Hạ Viễn Hàng lại nói xấu sau lưng người ta, thậm chí còn tự nhận mấy trò trên mạng đều do quản lý ra tay xào nấu, tất cả để phục vụ cho việc bán hủ lăng xê. Một bên thật thà tin tưởng, bên kia chơi bài lá mặt lá trái, hiện giờ Lương Tâm Trừng nhận rõ bộ mặt thật của Hạ Viễn Hàng liền dứt khoát cắt đứt quan hệ. Kịch bản quá dễ viết, Lưu Phàm ngẫm đi ngẫm lại luôn cảm thấy Hạ Viễn Hàng này quả là hào phóng tặng luôn đầu cho bọn họ chặt, sướng không để đâu cho hết.

Lương Tâm Trừng không phản đối, thoải mái ném điện thoại Lưu Phàm: “Anh thích làm gì thì làm đi.”

Chuyện xảy ra chưa được bao lâu thì Hạ Viễn Hàng đã nhận được điện thoại xin lỗi từ Đinh Nghiêu. Cậu ta luôn miệng xin lỗi, nhưng trên thực tế cũng không rõ lắm rốt cuộc điện thoại của mình đã bị ai quay màn hình trộm: “Hay là để em lên tiếng giải thích giúp anh, ít nhất có thể chứng minh không phải anh nói chuyện với bạn gái..”

“Vô ích thôi, em mà ra mặt chỉ càng thêm phức tạp. Cứ để vậy đi, em đừng quan tâm.”

Lịch sử trò chuyện đúng là chỉ bị leak một đoạn ngắn ngủn, bắt đầu từ lúc Đinh Nghiêu hỏi anh tại sao không có quan hệ tốt với Lương Tâm Trừng rồi kết thúc bằng câu trêu chọc đối phương đáng yêu, toàn bộ thông tin có khả năng tiết lộ thân phận Đinh Nghiêu đều bị cắt bỏ. Hạ Viễn Hàng tin việc này không phải do cậu ta làm, nhưng hết tám chín phần là những người thân cận bên cạnh.

Lịch sử chat bị lộ quả thực rất bực mình, nhưng mọi chuyện ra thế này chỉ do Đinh Nghiêu vô ý bất cẩn. Hạ Viễn Hàng không nỡ trách móc nặng lời nên chỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo.

Quản lý của Hạ Viễn Hàng đã kịp liên hệ với anh trước khi sự việc nổ ra, lúc biết chuyện liên quan đến Đinh Nghiêu ai cũng tức khắc cảm thấy đây là vấn đề khó giải quyết, chắc chắn phải báo cáo công ty. Hạ Viễn Hàng cúp máy của Đinh Nghiêu xong, quản lý lại gọi lần nữa yêu cầu anh về công ty một chuyến.

“Trước mắt không nên có bất cứ động thái gì, càng không được nhắc tới Đinh Nghiêu. Cậu đến công ty đi, chúng ta gặp mặt lại bàn tiếp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK