• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Leia

Trước khi bộ phim mới khai máy, Lương Tâm Trừng đi Ma Cao một chuyến chụp ảnh quảng cáo. Thời gian quay chụp tổng cộng ba ngày, là một đầu công việc khá lý tưởng.

Bên dưới khách sạn mà cậu ở là sòng bạc quốc tế khá nổi danh, trước khi đi Lưu Phàm còn đặc biệt dặn dò cậu đừng nên cố thử vận may, rất dễ nghiện lại còn có khả năng bị người ta chụp lại. Lương Tâm Trừng chỉ cười cho qua chuyện, cậu vốn là người keo kiệt cho nên sẽ không lãng phí tiền của vào chiếu bạc.

Ngày thứ ba công việc kết thúc sớm, mới qua giữa trưa bọn họ đã được ê kíp thả tự do. Trợ lý đi theo cậu rốt cuộc cũng có cơ hội điên cuồng mua sắm, Lương Tâm Trừng không quá hứng thú bèn một mình trở về khách sạn trước.

Nghỉ ngơi trong phòng hết một buổi chiều, khoảng 8 giờ tối cậu xuống lầu tiến vào nhà hàng bên cạnh sòng bạc để giải quyết bữa tối, không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải Hạ Viễn Hàng.

Hạ Viễn Hàng đang lôi lôi kéo kéo tranh cãi với một người đàn ông trung niên ngay bên ngoài sòng bạc. Tuy anh có đội mũ đeo khẩu trang đầy đủ nhưng Lương Tâm Trừng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra. Cậu vốn không biết Hạ Viễn Hàng cũng tới Macao, hơn nữa thoạt nhìn còn là đi vì việc tư.

Lương Tâm Trừng dừng bước đứng yên quan sát một hồi, Hạ Viễn Hàng và người đàn ông kia cãi vã rất to tiếng, cậu nghe thấy anh lạnh giọng chất vấn đối phương: “Lần trước ông nói thế nào? Đã hứa hẹn là lần cuối cùng, hôm nay lại làm gì đây?! Rốt cuộc ông còn bao nhiêu lần cuối cùng nữa?!”

Trong đôi mắt vẩn đục của người đàn ông chất chứa đầy tham lam điên cuồng, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì hưng phấn. Ông ta thở hồng hộc nói: “Lần này vận của bố tới rồi, mày đừng xen vào. Chỉ cần chơi thêm mấy ván là tao chắc chắn lấy lại được cả vốn lẫn lời!”

“Ông điên rồi đúng không! Đừng mơ giữa ban ngày nữa! Bây giờ đi về nhà ngay cho tôi!”

“Tao không về, tao là bố mày, đừng có giở giọng trứng khôn hơn vịt!”

Người đàn ông đột ngột đẩy tay Hạ Viễn Hàng ra rồi nhanh chóng chạy vào bên trong sòng bạc. Hạ Viễn Hàng muốn đuổi theo lại bị bảo vệ ngăn ngoài cửa, bọn họ cho rằng anh cố ý đến gây rối nên không chịu cho vào. Hạ Viễn Hàng tức tối nói: “Ông ta là bố tôi, trên người không còn một cắc nào đâu! Tại sao các người không chịu buông tha, còn thả cho ông ta vào chơi tiếp?!”

Người qua đường tò mò dừng lại xem trò vui, may mà ở nơi này hầu như không có ai quen biết anh. Đúng lúc Hạ Viễn Hàng chuẩn bị xắn tay áo tranh chấp luôn với bảo vệ thì được Lương Tâm Trừng bước tới kéo lại. Cậu nhắc nhở: “Đừng gây rối, cẩn thận bị người ta chụp ảnh.”

Thấy Hạ Viễn Hàng sửng sốt, Lương Tâm Trừng khẽ mỉm cười: “Tôi không nói ai biết đâu.”

Mười phút sau, bọn họ cùng ngồi vào một góc quán bar trên lầu. Lương Tâm Trừng nhìn Hạ Viễn Hàng rót liên tục ba ly rượu tây nốc không chớp mắt, bất đắc dĩ phải đè cái ly lại: “Đừng uống nữa, sẽ đổ bệnh đấy.”

Hạ Viễn Hàng lau mặt một cái rồi rót hết ly rượu bỏng cháy xuống dạ dày, khoang miệng tràn đầy vị chua đắng. Lúc này anh không quan tâm người trước mắt đang có quan hệ khó xử thế nào với mình, chỉ muốn tìm đối tượng để trút hết cơn buồn khổ không thể giải quyết trong lòng: “Trước Tết bố tôi trở về hứa hẹn từ nay không bao giờ đánh bạc nữa, nghỉ Tết xong sẽ đi tìm công việc đàng hoàng, lại còn thề độc trước mộ mẹ tôi. Kết quả chưa được một tháng đã mò đến chỗ này, cậu nói có phải bố tôi bị điên thật rồi không?”

Lương Tâm Trừng không biết nên nói gì cho phải, cậu không rõ tình hình gia đình Hạ Viễn Hàng. Trong ấn tượng của Lương Tâm Trừng, ở thời điểm anh tỏa sáng khí phách nhất gia đình anh hẳn vẫn hòa thuận mỹ mãn, thậm chí cậu còn từng gặp cha mẹ anh tới trường họp phụ huynh cho con. Người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ đứng đắn nghiêm túc của ngày ấy thật sự khó khiến người ta đánh đồng với hình ảnh gã trung niên bài bạc gầy đến thoát tướng bên ngoài sòng bạc bây giờ.

“Làm sao ông ấy lại dính vào cờ bạc thế?”

Hạ Viễn Hàng lắc đầu cười khổ: “Từ sau khi mẹ tôi qua đời. Ban đầu tôi cho là ông ấy quá đau khổ, chỉ muốn tìm việc giải sầu nên không quan tâm, đến khi muốn quan tâm thì đã không còn kịp rồi. Mấy năm nay bố tôi đánh bạc thua hết bao nhiêu tiền thật sự không đếm nổi nữa… Thứ tôi để ý không hẳn là tiền, mà ông ấy không thể sống như vậy mãi được. Gần đây ông ấy còn đi vay nặng lãi, thật sự là ngại mình sống lâu quá rồi đúng không.”

Hạ Viễn Hàng lại bắt đầu rót rượu, Lương Tâm Trừng không ngăn cản nữa mà chỉ im lặng nghe anh lẩm bẩm vô trật tự chỉ trích ông bố già không nên nết. Cậu tự rót cho mình thêm một ly, tiếp tục cùng uống với Hạ Viễn Hàng.

Sau khi nốc cạn thêm một ly, giọng Hạ Viễn Hàng đã hơi lè nhè, thậm chí còn có thêm chút nức nở nghẹn ngào: “Tôi luôn nghĩ rằng ông ấy sẽ sửa đổi. Trước kia bố tôi không phải như thế, sao bây giờ lại thành ra thế này… Rốt cuộc là tại sao?”

“Con người luôn luôn thay đổi, anh không nên quá mềm lòng, bố anh đòi tiền anh đừng đưa, không thể để ông ấy biến mình thành cái máy ATM được. Bố anh thành ra thế này cũng một phần do anh đấy.”

Hạ Viễn Hàng mờ mịt nhìn Lương Tâm Trừng: “Cậu nói… tôi khiến ông ấy biến thành thế này?”

“Anh không phải nguyên nhân trực tiếp, nhưng không thể nói là hoàn toàn không có trách nhiệm được,” Lương Tâm Trừng vỗ lưng anh an ủi, “Nếu muốn ông ấy sửa đổi, vậy từ nay đừng cho tiền bố anh nữa, nếu không sẽ mãi mãi không thay đổi được gì đâu.”

Hạ Viễn Hàng lại cười khổ: “Đâu có dễ dàng như vậy, tôi không đưa tiền, chẳng lẽ trơ mắt ngồi nhìn ông ấy bị bọn xã hội đen xử lý sao?”

“Nhưng cũng không thể mặc kệ, chịu chút dạy dỗ có khi ông ấy sẽ nhớ lâu một chút, ít nhất cũng phải cho bố anh biết tiền trong túi anh không phải hái trên cây xuống mà thích ném đi đâu thì ném.”

Đương nhiên Hạ Viễn Hàng biết rất rõ đạo lý này, nhưng nói thì dễ, nhẫn tâm làm mới khó. Anh uống hết ly này đến ly khác, thậm chí còn nghĩ nếu mình thật sự say chết ở đây, ông ta có thể hối hận quyết tâm cai nghiện cờ bạc hay không.

Lương Tâm Trừng không tiếp tục khuyên, cậu biết Hạ Viễn Hàng đang khó chịu trong lòng, lúc này khuyên can nhiều chỉ tổ vô ích, chi bằng cứ để anh buông thả trút hết tâm tình ra còn hơn.

Khoảng 11 giờ tối, Lương Tâm Trừng đỡ Hạ Viễn Hàng đã uống đến bất tỉnh nhân sự lên lầu trở về phòng. Ném người lên giường xong, Lương Tâm Trừng đứng bên mép giường nhìn thêm một lát, trong lòng không rõ là cảm xúc gì. Cuối cùng cậu bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng tắm vắt khăn ấm giúp Hạ Viễn Hàng lau mặt, lúc đứng dậy đột nhiên lại bị anh nắm chặt cổ tay.

Người uống say cực kỳ khỏe, Lương Tâm Trừng không kịp phòng bị gì đã bị Hạ Viễn Hàng kéo lảo đảo ngã vào ngực, muốn bò dậy cũng không được, bởi vì hai cánh tay anh đã vòng chặt quanh người cậu mất rồi.

Lương Tâm Trừng âm thầm thở dài, cậu không phải Liễu Hạ Huệ, bọn họ ép sát vào nhau như vậy, phần thân dưới vô tình cố ý cọ xát gần như đã nổi lên phản ứng. Cậu ngẩng đầu nhìn mặt Hạ Viễn Hàng, tên say xỉn kia không còn bao nhiêu ý thức, chỉ theo bản năng muốn ôm cậu sưởi ấm mà thôi.

Đôi môi Lương Tâm Trừng chậm rãi dán lên cằm Hạ Viễn Hàng để lại một nụ hôn phớt, sau đó chuyển dần sang khóe miệng, cuối cùng dừng trên môi anh, bốn cánh môi dán vào nhau thân mật cọ xát.

Sau một hồi lâu, Hạ Viễn Hàng vốn không động đậy đột nhiên nâng tay lên giữ chặt gáy Lương Tâm Trừng dùng sức lật người cậu lại, đầu lưỡi hung hãn tách mở môi răng, bắt đầu một nụ hôn sâu không hề có kết cấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK