• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Leia

Thang máy từ từ nhảy số, Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng đứng mỗi người một góc, không ai lên tiếng mà cùng nhìn chằm chằm vào bảng điện tử. Khoang phòng yên tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng hít thở ngày càng thô nặng.

Nếu không phải biết rõ camera giám sát đang bật thì lúc này bọn họ đã không nhịn nổi mà vồ lấy nhau rồi, trước mắt cả hai phải duy trì khoảng cách an toàn để tránh mất khống chế.

Lần đầu tiên trong đời Lương Tâm Trừng thấy khoảng thời gian chưa đến một phút lại có thể dài đến thế. Cuối cùng cũng đến được tầng 9, cậu theo sau Hạ Viễn Hàng ra khỏi thang máy, chỉ vừa chớm bước ra thôi đã bị anh duỗi tay kéo vào trong ngực.

Từng nụ hôn nóng rực hạ xuống cổ, Lương Tâm Trừng ít nhiều vẫn còn giữ được chút lý trí: “Mở cửa đã…”

Hạ Viễn Hàng lục lọi túi tìm chìa khóa, cánh tay ôm Lương Tâm Trừng vẫn không chịu buông. Sau khi vào nhà, anh không kịp bật đèn đã ấn Lương Tâm Trừng lên vách tường huyền quan bắt đầu ôm hôn nồng nhiệt. Môi lưỡi hai người giao triền chặt chẽ như muốn nuốt luôn đối phương xuống bụng, hoàn toàn dựa vào bản năng mà phóng thích cảm xúc.

Một lúc lâu sau, Hạ Viễn Hàng mới thở dốc rút lưỡi ra khỏi miệng Lương Tâm Trừng cũng đang không thở nổi. Anh hôn lên đôi môi đỏ bừng ướt át của cậu, sau đó dời xuống cần cổ nhẹ nhàng liếm láp.

Lương Tâm Trừng bị nhột ôm eo Hạ Viễn Hàng, khẽ bật cười: “Chúng ta chưa ăn tối…”

Bàn tay Hạ Viễn Hàng đang thò vào vạt áo cậu hơi khựng lại, lòng bàn tay âu yếm xoa vuốt vòng eo thanh mảnh.

Vốn định ăn tối bên ngoài xong mới trở về, nhưng bọn họ vào cửa hàng tiện lợi mua đồ xong lại nôn nóng không chờ nổi nữa nên đổi ý phi xe về thẳng nhà, Hạ Viễn Hàng khàn giọng nỉ non: “Em đói à?”

“Ừm… lát nữa mình gọi cơm hộp cũng được.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lương Tâm Trừng chớp chớp, trong mắt đầy ý cười chế nhạo. Hạ Viễn Hàng thầm hối hận vì mình quá vội vàng, cậu bật cười dán lại gần hơn, hôn lên chóp mũi anh: “Làm đi.”

Chuyện sau đó không cần phải nhiều lời, từng món quần áo lần lượt bị cởi ra một đường từ phòng khách vào trong phòng ngủ. Đến khi ngã xuống giường, trên người bọn họ đã không còn bao nhiêu thứ che đậy.

Hai tay Hạ Viễn Hàng chống hai bên đầu Lương Tâm Trừng, dùng tư thế ngồi quỳ từ trên cao nhìn xuống cậu. Lương Tâm Trừng nheo mắt cười, khuôn mặt đỏ ửng nâng tay lên vuốt ve tấm lưng rộng lớn.

Em ấy đẹp quá, trong lòng Hạ Viễn Hàng cuộn trào cảm xúc, anh si mê cúi người như đang quỳ bái, cẩn thận hạ xuống môi Lương Tâm Trừng từng cái hôn.

“Lần trước… đau lắm đúng không?” Đầu lưỡi Hạ Viễn Hàng miêu tả hình dáng đôi môi Lương Tâm Trừng, cất tiếng hỏi cậu giữa cơn thở dốc.

Lương Tâm Trừng nhắm mắt cười, ký ức về lần đầu tiên đúng là không mấy tốt đẹp. Hạ Viễn Hàng uống say ra tay không biết nặng nhẹ, đương nhiên đau đớn cũng vượt xa khoái cảm, nhưng thỏa mãn về mặt tâm lý thì không lời nào miêu tả nổi. Vốn cho rằng cả đời chỉ có được mỗi lần đó để ghi nhớ, không ngờ hiện tại Hạ Viễn Hàng đã hoàn toàn thuộc về cậu, từ thân thể đến trái tim.

“Cũng được, rất thích…”

“Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng, nếu em không thoải mái thì phải kêu to lên.”

Hạ Viễn Hàng dịu dàng hôn cậu từ môi đến cằm, sau đó xuống cổ rồi đến vùng xương quai xanh đẹp đẽ, cứ như muốn lần lượt hôn hết từng tấc thân thể Lương Tâm Trừng. Đến khi mắt cá chân cậu bị giữ chặt, Hạ Viễn Hàng câu lưỡi hôn lên đầu ngón chân trơn bóng làm thân thể Lương Tâm Trừng cũng run rẩy từng đợt, không kìm nổi phải rên rỉ thành tiếng.

Động tác quá mức tình sắc, Lương Tâm Trừng không chịu nổi liên tục thở dốc: “Đừng, đừng hôn chỗ đó…”

Hạ Viễn Hàng mỉm cười buông chân cậu ra, anh hoàn toàn không ngại chút nào, trong mắt anh chỗ nào của Lương Tâm Trừng cũng đáng yêu cũng xinh đẹp, nơi nào cũng khiến anh phải si mê.

dương v*t thô to cương cứng chậm rãi tiến vào miệng lỗ vừa được khai phá ướt mềm, Lương Tâm Trừng được Hạ Viễn Hàng ôm ngồi lọt thỏm vào lòng, hai tay anh giữ chặt lưng cậu, đôi môi vô thức lưu luyến trên hõm vai. Cảm giác bên dưới bị tách mở quá mức rõ ràng làm cậu thở hổn hển, ngọn lửa tình dục len lỏi khắp cơ thể không biết làm gì mới dập nổi.

“Đau không?”

Lương Tâm Trừng mơ màng lắc đầu, dương v*t Hạ Viễn Hàng lại tiến sâu thêm một ít, bắt đầu đưa đẩy theo biên độ nhợt nhạt.

Tốc độ của Hạ Viễn Hàng không nhanh nhưng liên tục nghiền qua tuyến tiền liệt gây nên cảm giác tê dại khó nói, Lương Tâm Trừng khó chịu hơi dịch eo, nhắc nhở: “Anh nhanh một chút đi…”

Hạ Viễn Hàng vỗ nhẹ lên mông cậu, rất nghe lời đẩy nhanh tốc độ thọc rút, mỗi lần ra vào đều chuẩn xác chọc vào vị trí làm Lương Tâm Trừng vui thích nhất, nghe cậu không ngừng rên rỉ bên tai.

Lương Tâm Trừng đã hoàn toàn sa vào tình dục, thân thể trắng ngần không ngừng bị va chạm nhuộm lên màu hồng tình sắc, dương v*t phía trước ngẩng cao đầu liên tục rỉ nước, hai cẳng chân vòng qua eo Hạ Viễn Hàng lắc lư theo nhịp động tác, đầu ngón chân thỏa mãn cuộn tròn.

gậy th*t của Hạ Viễn Hàng vùi trong cơ thể Lương Tâm Trừng sưng phồng lợi hại, nhịp độ thọc rút không giảm bớt đi dục vọng mà càng lúc càng khao khát mãnh liệt hơn. Anh đỡ Lương Tâm Trừng nằm xuống giường, nâng hai đùi cậu gác lên vai, giữ chặt eo đẩy nhanh tốc độ va chạm kịch liệt.

Khoái cảm quá mãnh liệt làm Lương Tâm Trừng lớn tiếng rên rỉ, nước mắt sinh lý cũng trào ra. Hạ Viễn Hàng cúi người vừa xoa bóp vừa hôn lên đầu nhũ, thân dưới nhanh chóng ra vào đưa đẩy. Toàn thân Lương Tâm Trừng càng run lên dữ dội, cất tiếng nức nở cầu xin: “Anh hôn em đi… Hôn em đi được không…”

Hạ Viễn Hàng dừng động tác lại, trái tim như mềm thành nước: “Ngoan…”

Anh thả hai chân Lương Tâm Trừng xuống, đoạn bế cả người cậu lên vén phần tóc mái ướt đẫm, dịu dàng hôn xuống trán, liếm đi nước mắt bên khóe mắt, cuối cùng lưu luyến triền miên trên môi.

Cách hôn như vậy hiển nhiên càng khiến Lương Tâm Trừng hài lòng, bọn họ quấn riết lấy nhau trao đổi từng nụ hôn sâu. Cẳng chân Lương Tâm Trừng lại câu lên eo Hạ Viễn Hàng vô thức kẹp chặt. Hạ Viễn Hàng dán bên môi cậu khẽ cười một tiếng, không nhẫn nại nữa mà cong eo tiếp tục sát phạt.

Sau một trận tính ái kịch liệt, hai thân thể trần truồng vẫn ôm chặt nhau cùng hưởng thụ dư vị ngọt ngào.

Khuôn mặt Lương Tâm Trừng đỏ ửng chôn trong hõm vai Hạ Viễn Hàng, một chân kẹp giữa hai chân anh, hơi thở gấp gáp chưa kịp hồi phục. Hạ Viễn Hàng sợ cậu cảm lạnh bèn kéo chăn che cả hai người lại, đoạn cúi đầu hôn lên mặt Lương Tâm Trừng: “Xấu hổ à?”

Lương Tâm Trừng thích thú vuốt ve cánh tay rắn chắc của anh, thì thầm: “Nhưng mà cũng vui…”

“Chỉ ‘cũng vui’ thôi?”

“Ừm… rất vui.”

“Ngốc quá”, Hạ Viễn Hàng thở dài, lại hôn lên đôi môi hồng ướt át của Lương Tâm Trừng, cầm tay cậu nhẹ nhàng nắm lấy, “Sau này chúng ta ở bên nhau nhé.”

“Ừ.” Khóe môi Lương Tâm Trừng cong lên, cậu vô cùng vui sướng vì ba chữ “ở bên nhau” được nói từ miệng Hạ Viễn Hàng.

“Tâm Trừng, em đã bao giờ nghĩ đến kế hoạch tương lai chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi, nâng tầm sự nghiệp, kiếm thật nhiều tiền để sau này đầu tư quay tác phẩm mình thích, còn nữa, em muốn mua nhà.”

“Chỉ thế thôi?”

“Không thì sao? Em đâu dám nghĩ đến anh, trước kia thái độ anh kém như vậy, có ao ước cũng vô dụng.”

Hạ Viễn Hàng tự biết mình đuối lý nên không tranh cãi mà ôm Lương Tâm Trừng hôn say đắm, hôn cho người ta choáng váng quên luôn chuyện phàn nàn thì thôi.

“Vừa rồi em nói muốn mua nhà? Tiền tiết kiệm của em chưa đủ mua nhà sao?”

“Nhà bình thường vẫn mua được, nhưng căn nhà em nhắm trúng thì không đủ.”

Nói đến đây Lương Tâm Trừng có vẻ rất hào hứng, cậu bò dậy khỏi ngực Hạ Viễn Hàng, nhảy xuống giường ra phòng khách nhặt áo khoác lên mò tìm điện thoại, sau đó lấy tấm ảnh đã lưu rất lâu trong máy ra cho Hạ Viễn Hàng xem: biệt thự trong khu đất vàng cạnh hồ nước nội thành, giá cao đến mức dọa chết người, là một nơi mà người bình thường có mơ cũng không dám mơ đến.

“Tốn vài trăm triệu, còn không được vay trả góp. Nhưng mà em thích chỗ đó lắm, phải tranh thủ kiếm tiền cố gắng mua trong vòng năm năm tới.”

Hạ Viễn Hàng dở khóc dở cười, anh cũng ngồi dậy xoa xoa tóc Lương Tâm Trừng: “Em chỉ có một mình, mua nhà lớn như thế để làm gì?”

“Thế mới có cảm giác an toàn.”

“Nhà lớn sẽ có cảm giác an toàn?”

“Đương nhiên, từ nhỏ tâm nguyện lớn nhất của em chính là có một ngôi nhà thuộc về mình, người khác không thể đuổi đi, càng lớn càng tốt, bên trong muốn bày cái gì thì bày.”

Hạ Viễn Hàng không hỏi thêm nữa vì đã rõ, Lương Tâm Trừng vốn là trẻ mồ côi, ngày nhỏ sống rất khổ cực nên luôn ao ước một ngôi nhà thuộc về riêng mình mới có đủ cảm giác an toàn.

Trước kia Hạ Viễn Hàng chưa từng cẩn thận suy nghĩ về mấy chữ “trẻ mồ côi”, hiện giờ càng không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đau lòng. Rõ ràng có biết bao cơ hội nhưng anh lại không quen biết Lương Tâm Trừng sớm hơn, cho nên cũng không để tâm chăm sóc được nhiều cho cậu.

Lương Tâm Trừng bị đối phương ôm vào lòng, nhận ra cảm xúc của Hạ Viễn Hàng thay đổi bèn khẽ cười: “Không sao, em không đáng thương như anh nghĩ đâu, không phải vẫn lớn lên khỏe mạnh đấy à?”

“Sau này… sẽ càng tốt hơn.”

“Ừ.”

Tối hôm đó hai thanh niên vừa khai trai không kiềm lòng nổi lại quện nhau một trận nữa. Lương Tâm Trừng tinh bì lực tẫn ngủ đến giữa trưa hôm sau mới dậy, trên người không có cảm giác gì khó chịu. Hôm qua xong việc Hạ Viễn Hàng đã giúp cậu cẩn thận vệ sinh, cho nên cậu ngủ rất yên ổn.

Hạ Viễn Hàng không có nhà, phòng làm việc có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến. Lương Tâm Trừng lười biếng nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài mở điện thoại lập tức có tin nhắn nhảy ra, là thông báo chuyển khoản của ngân hàng. Sau khi nhìn rõ con số chuyển vào tài khoản mình, Lương Tâm Trừng giật nảy ngồi thẳng dậy, vội vàng gọi cho Hạ Viễn Hàng.

“Dậy rồi à? Có bị sốt không? Anh đang đi trên đường mua cơm trưa, sẽ về ngay đây, em chờ một lát nhé.”

Giọng Hạ Viễn Hàng trong điện thoại rất vui vẻ, Lương Tâm Trừng lại thấp thỏm bất an: “Anh chuyển cho em nhiều tiền thế làm gì?”

“Nộp tiền lương cho bà xã, sau này tiền của anh sẽ đưa em quản lý hết. Không phải em nói muốn đầu tư quay phim và mua nhà sao? Để anh đóng một phần đi.”

Lương Tâm Trừng bất đắc dĩ: “Anh đang đùa em đấy à?”

“Anh nói nghiêm túc, số tiền này em nhận đi, để ở chỗ anh cũng phải lo trong lo ngoài mệt lắm.”

Lương Tâm Trừng biết Hạ Viễn Hàng có ý gì, chuyện của bố vẫn để lại cho anh bóng ma tâm lý quá lớn. Làm nghề như bọn họ, đặc biệt nếu đang nổi tiếng thì kiếm tiền rất nhanh, trước đây Hạ Viễn Hàng chỉ cần nhận một bộ phim đã trả được toàn bộ nợ nần cho cậu, nghĩa là thù lao đóng phim phải vượt lên trên con số đó nhiều. Hơn nữa còn có tiền quảng cáo tiền đại ngôn, sau khi khấu trừ nộp thuế và chia phần trăm cho phòng làm việc thì vẫn nằm ở mức tám con số, có thể thấy trước kia anh bị ông bố hút máu tàn nhẫn đến mức nào.

“Vậy anh phải giữ lại một chút chứ? Chỗ nào cũng cần tiền mà…”

“Tiền cần dùng anh để lại rồi, yên tâm.”

Lương Tâm Trừng làm sao yên tâm nổi, ngủ một giấc dậy tự nhiên phải làm người giữ hòm tiền, huống chi đây còn không phải số tiền nhỏ. Hạ Viễn Hàng cười an ủi cậu: “Em khách sáo làm gì? Chúng ta cần phân chia rõ ràng như vậy sao? Hay là mình đăng ký kết hôn luôn đi, kết hôn rồi em giúp anh quản lý tiền bạc sẽ yên tâm thoải mái hơn?”

“… Anh đang cầu hôn em đấy à?”

“Không tính, cầu hôn đâu thể tùy tiện như vậy được, em cứ suy xét trước một chút đi.”

Lương Tâm Trừng hoàn toàn không nói thêm được gì, nếu tiền đã vào tay thì cứ giữ là được. Còn về chuyện kết hôn, nếu Hạ Viễn Hàng mở miệng đề nghị, có khi cậu không cần suy xét gì đã đồng ý luôn cũng nên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK