• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Leia

Lễ trao giải Kim Tùng diễn ra vào trung tuần tháng 10, Lương Tâm Trừng lại phải xin nghỉ trở về Bắc Kinh tham gia đi thảm đỏ cùng Tạ Đàm Phong, đạo diễn và đoàn phim《 Tập Hung 》.

Lần đầu tiên tham gia một lễ trao giải trang trọng như vậy nên Lương Tâm Trừng khá căng thẳng, nhưng cũng có càng nhiều phấn khích và chờ mong. Nhận được đề cử giải thưởng là thành tựu mà mấy năm ròng diễn vai quần chúng khắp các phim trường cậu có mơ cũng không dám mơ tới, vậy mà hôm nay chân chính đặt chân đến nơi này lại càng khát vọng nhiều hơn. Cậu muốn được lên sân khấu nhận giải, muốn tiếp nhận chiếc cúp danh giá thuộc về chính mình từ tay khách mời trao giải.

[ Anh Tâm Trừng  cố lên, nếu là anh nhất định không thành vấn đề. ]

Đó là tin nhắn WeChat do Đinh Nghiêu gửi tới, ngoài cậu ta ra, rất nhiều bạn bè thân lẫn không thân đều nhắn tin khích lệ làm Lương Tâm Trừng mỉm cười suốt buổi, nhưng rồi lại không khỏi mất mát vì Hạ Viễn Hàng không nằm trong danh sách này.

Đã hơn một tháng trôi qua, kể từ lần chia tay đáng xấu hổ và không vui đó bọn họ không liên lạc với nhau nữa. Cậu rất bận, Hạ Viễn Hàng cũng rất bận, nhưng nguyên nhân thật sự thì trong lòng cả hai đều biết rõ ràng.

Cậu không rõ câu “Xin lỗi” của Hạ Viễn Hàng là xin lỗi chuyện gì, cũng không thấy có gì đáng để xin lỗi. Từ lúc bắt đầu cậu đã không ôm quá nhiều hy vọng, trước đêm ở Ma Cao rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần cả đời im lặng không tiết lộ phần tình cảm này, nhưng có lẽ chính khoảng thời gian ở chung hòa bình khiến cậu sinh ra ảo giác rằng biết đâu vẫn có cơ hội, mà thật ra từ đầu chí cuối chỉ có mình mình đơn phương mà thôi.

“Nghiêu Nghiêu nhắn WeChat cho cậu à?” Tạ Đàm Phong ngồi bên cạnh thấy Lương Tâm Trừng ôm điện thoại ngẩn người nên thuận miệng hỏi một câu.

Lương Tâm Trừng lấy lại tinh thần, gật đầu rồi đưa tin nhắn Đinh Nghiêu gửi cho Tạ Đàm Phong xem. Anh ta vỗ vai cậu cổ vũ: “Đừng căng thẳng, quen rồi là ổn ngay ấy mà. Cậu đã thể hiện rất tốt, các đối thủ cạnh tranh năm nay cũng chỉ tầm tầm nên cơ hội là rất lớn.”

Lương Tâm Trừng mỉm cười không giải thích nhiều, để cho người ta hiểu lầm mình phân tâm vì đang căng thẳng vẫn dễ chấp nhận hơn.

Vị khách được mời trao giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc nhất vừa vặn chính là vị ảnh hậu đang hợp tác với cậu trong phim mới, Cố Dung. Lương Tâm Trừng nhìn cô mặc bộ váy lễ phục rạng rỡ bước lên sân khấu liền vô thức ngồi thẳng dậy, trong lòng mơ hồ dự cảm rằng có khi giải thưởng năm nay sẽ thuộc về mình.

Ở thời khắc Cố Dung mỉm cười đọc lên ba chữ “Lương Tâm Trừng”, đầu óc cậu vẫn còn đương trống rỗng, mãi đến khi Tạ Đàm Phong ngồi bên cạnh đứng lên vỗ tay nhường đường mới hồi phục lại. Cậu ôm từng người ngồi quanh mình, đi xuyên qua thính phòng bước lên bục lãnh thưởng dưới tiếng chúc phúc và vỗ tay vang dội.

Sau khi nhận cúp từ tay Cố Dung, Lương Tâm Trừng đi đến trước micro, ánh mắt lướt qua một vòng hội trường rồi bắt đầu đọc bài phát biểu trao giải.

Cậu cảm ơn rất nhiều người, từ nhà sản xuất, đạo diễn, Tạ Đàm Phong, công ty quản lý đến chủ tịch Vu Minh Tu… Nói xong lời cuối cùng, giọng Lương Tâm Trừng đã hơi nghẹn ngào, cậu cúi người thật sâu chào khán giả, camera phát sóng trực tiếp cũng dừng lại trên thân hình cậu rất lâu.

Hạ Viễn Hàng nhắm mắt dựa lưng vào bức tường phía sau. Video phát sóng trực tiếp tắt đi rồi, khắp hành lang không bóng người chỉ còn lại tiếng tim đập bình thản của anh. Một lúc lâu sau, anh cong khóe môi thì thầm: “Chúc mừng.”

Cuộc vui đêm nay còn chưa kết thúc, toàn bộ phim trường đều đang nghị luận sôi nổi về kết quả trao giải Kim Tùng. Chuyên viên trang điểm bước tới dặm lại lớp hóa trang cho Hạ Viễn Hàng, anh tùy tiện ngồi xuống một góc, lẳng lặng nghe mấy nhân viên gần đó đùa giỡn với nhau.

“Tạ Đàm Phong lợi hại quá, lần thứ hai lấy ảnh đế Kim Tùng rồi đấy.”

“Chuyện thường mà, anh ta không có giải mới là kỳ cục. Còn cái cậu Lương Tâm Trừng giành được nam phụ xuất sắc chắc nằm ngoài dự đoán của nhiều người lắm nhỉ.”

“Đúng đấy, xem như cậu ta gặp may, còn trẻ thế mà đã cầm giải nam phụ Kim Tùng trong tay rồi, sau này giá trị thương mại lại tăng cao cho xem.”

“Cậu ta là cái thá gì, loại kỹ thuật diễn đó lên nhận thưởng mà có người tin phục sao? Ai biết phía sau có thao tác mờ ám gì không, có khi là ông chủ Vu Minh Tu nhà cậu ta đi mua giải dỗ nhân tình đấy.”

Những câu phát ngôn mỉa mai thế này ở đâu cũng có, trên mạng nhất định còn có nhiều hơn, nhưng Hạ Viễn Hàng không ngờ chính tai mình lại nghe được người bên cạnh nói như vậy. Anh liếc nhìn qua người vừa lên tiếng, sắc mặt lập tức lạnh đi trông thấy.

Là Hoàng Thiên An, trưởng nhóm quay phim. Đây không phải lần đầu Hạ Viễn Hàng hợp tác với người này, hơn hai năm trước lúc anh và Lương Tâm Trừng cùng đóng bộ phim tình anh em thì gã cũng phụ trách tổ quay chụp của đoàn phim đó, cũng chính là người ba hoa nhiệt tình nhất về nếp sinh hoạt phóng đãng cùng các giai thoại ngủ với gần hết phim trường của Lương Tâm Trừng, còn mô tả chi tiết sống động cứ như tận mắt nhìn thấy. Hạ Viễn Hàng không rõ lúc ấy mình bị thứ gì nhập mà lại tin sái cổ, thật sự quá nực cười. Không ngờ đã qua hai năm rồi mà gã vẫn còn rất tận tâm bôi nhọ cậu không ngừng nghỉ.

“Trước đây Lương Tâm Trừng chỉ là diễn viên quần chúng thôi, vì trèo cao mà chuyện gì cũng dám làm, chỉ cần có tài nguyên là đồng ý ngủ, giường ai cũng tình nguyện bò lên không biết kiêng kỵ. Về sau có Vu Minh Tu bao nuôi rồi mới bắt đầu đi bài thanh cao… Ối!”

Hoàng Thiên An đang bốc phét hăng say không ngờ lại ăn một quyền vào chính giữa mặt. Gã bị đấm ngã lùi ra sau, còn chưa kịp đứng vững thì cú đấm thứ hai của Hạ Viễn Hàng đã giáng xuống. Anh ra tay không hề nương tình, mỗi một quyền đều dùng hết sức lực nện xuống mặt Hoàng Thiên An. Gã ăn hai cú đấm cứ thế ngã lăn xuống đất, máu mũi chảy dài không ngừng kêu la.

Mọi người chung quanh sững sờ, sau khi phản ứng lại mới tức tốc nhào lên ngăn cản Hạ Viễn Hàng đang hăng tiết vịt. Hoàng Thiên An cũng kịp hồi thần vừa kêu gào vừa muốn lao lên ăn thua đủ một trận. Có điều gã chỉ cao hơn 1m7, vóc dáng nhỏ con làm sao là đối thủ của Hạ Viễn Hàng cao trên 1m85 được. Cho dù đã bị người ngoài kéo đi, Hạ Viễn Hàng vẫn tranh thủ tặng thêm cho gã được hai quyền nữa, trực tiếp đấm gãy răng cửa đối phương.

Đạo diễn nghe động tĩnh vội vàng chạy tới hô hoán mọi người kéo hai đương sự ra. Hạ Viễn Hàng nổi cơn tam bành rốt cuộc bị bốn năm nhân viên cùng nhau giữ chặt, Hoàng Thiên An mặt mũi sưng phù như đầu heo chật vật đến cực điểm cũng không nhúc nhích được nữa, gã vẫn tức giận run người, dẩu miệng chửi rủa Hạ Viễn Hàng ầm ĩ, lời khó nghe thô tục nào cũng dám tuôn ra. Hạ Viễn Hàng lãnh đạm xem diễn, chờ gã mắng xong mới lạnh giọng đáp lễ: “Miệng thối như vậy bị đánh là đáng lắm, tôi mà còn nghe thấy anh bịa đặt nói xấu sau lưng người khác thì gặp lần nào tôi đánh lần đó.”

Những người xung quanh vốn không hiểu tại sao Hạ Viễn Hàng đột ngột phát điên cuối cùng đều hiểu rõ, Hoàng Thiên An này nổi tiếng là miệng mồm dơ bẩn, người thường lại không dám phật ý nên chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua. Đại khái đây là lần đầu tiên gã đá vào ván sắt, mà nguyên nhân khiến Hạ Viễn Hàng nổi điên đánh người là vì gã nói xấu sau lưng Lương Tâm Trừng sao?

Đoàn phim đột nhiên xuất hiện drama khiến đạo diễn giận điên lên, cảnh quay tối nay xác định là không thể quay tiếp được nữa. Hạ Viễn Hàng cơ bản không muốn giải thích với bất kỳ ai chứ đừng nói đến xin lỗi, mặc cho Hoàng Thiên An gào rú thế nào cũng không thèm phản ứng, chỉ lẳng lặng gỡ tay những người đang giữ mình rồi xoay người bỏ đi thẳng.

Trợ lý của anh liên tục xin lỗi đạo diễn, nói thêm một câu “Xin lỗi, để tôi đi khuyên anh ấy” cũng vội vàng đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK