6 giờ sáng hôm sau Lương Tâm Trừng ngồi vào xe bảo mẫu ra trường quay, trợ lý đưa bữa sáng vừa mua cho cậu, rất hưng phấn đưa chuyện: “Hôm qua anh đăng Weibo xong trên mạng loạn lạc hết rồi, ai cũng gọi điện tới hỏi thăm, anh Tâm Trừng gan quá.”
Lương Tâm Trừng bật cười không thèm để ý, chưa cần nhìn cậu cũng đủ biết bài đăng Weibo kia sẽ nhấc lên sóng to gió lớn cỡ nào. Cánh truyền thông và các fan vốn đã tò mò về quan hệ giữa cậu và Hạ Viễn Hàng, hiện giờ cậu lại tự tay ném ra một chiếc hint khó phân thật giả, loại nội dung kịch tính kiểu này đương nhiên phải khiến bao nhiêu người hưng phấn như tiêm máu gà rồi.
Thật ra bản thân cậu thấy chuyện chẳng đáng gì, chỉ cần có thể giúp Hạ Viễn Hàng thì thế nào cũng xong. Nếu như còn có thể dời lực chú ý của mọi người từ scandal gia đình sang hóng thị về mối quan hệ của bọn họ lại càng không thể tốt hơn.
Lương tâm Trừng vừa gặm bánh bao nóng vừa vui vẻ mở điện thoại, không ngờ khoảng 2 3 giờ sáng nay Lưu Phàm còn gửi thêm mấy tin nhắn WeChat nữa.
[ Cậu thật sự có tình cảm với Hạ Viễn Hàng hả? ]
Lương Tâm Trừng khẽ nhíu mày, nghĩ thầm Lưu Phàm đúng dai như đỉa, cứ phải hỏi đến cùng mới chịu buông.
[ Anh đây là muốn tốt cho cậu, sợ cậu bị người ta lừa thôi. ]
[ Cậu biết chuyện gần đây cậu ta bị đồn đãi với cô bạn diễn nóng bỏng trong phim mới không? ]
[ Lần trước Hạ Viễn Hàng từ bỏ cơ hội thử vai nhường nhân vật cho cậu đi quay phim khác, người ta nói là vì cậu ta muốn tìm cơ hội theo đuổi nữ chính đấy, đã biết chưa? ]
[ Cậu một lòng hướng về người ta thì kệ cậu, nhưng đừng để rơi vào kết cục đơn phương tình nguyện. ]
Ánh mắt Lương Tâm Trừng từ từ lạnh xuống, miếng bánh bao trong miệng cũng đột nhiên trở nên nhạt nhẽo.
Sau một lúc lâu, cậu mới nhỏ giọng hỏi trợ lý: “Nữ chính trong phim mới của Hạ Viễn Hàng là ai? Bọn họ đang có tin đồn hẹn hò à?”
Trợ lý nhỏ vốn đang mặt mày hớn hở chia sẻ thị hóng được trên mạng nghe vậy sửng sốt, cậu ta xấu hổ gật đầu: “Đúng là có tin đồn, nữ chính tên Nghiêm Minh Hinh, hình như tốt nghiệp từ Học viện điện ảnh, cũng là đàn em khóa dưới của Hạ Viễn Hàng. Nghe nói bọn họ bị đồn từ khi còn đi học rồi.”
Đàn em à… Lương Tâm Trừng nhắm mắt lại, khóe môi kéo lên một độ cung châm chọc.
“Gì nhỉ… Chuyện trên mạng nói chưa chắc đã đúng đâu, tin thật tin ảo lung tung không biết đâu mà lần.”
Lương Tâm Trừng không hỏi lại nữa mà trả lời Lưu Phàm: [ Em biết rồi. ]
Một tuần sau, Lương Tâm Trừng xin nghỉ bên đoàn làm phim để về Bắc Kinh quay quảng cáo đại ngôn cho một sản phẩm đang bán chạy, thời gian chỉ có hai ngày nên đi nhanh mà về cũng nhanh.
Chuyến bay rời Bắc Kinh sẽ cất cánh vào vào chiều tối, Lương Tâm Trừng tranh thủ về nhà lấy thêm ít quần áo, lúc đi vừa khéo lại gặp ngay Hạ Viễn Hàng.
Lương Tâm Trừng để trợ lý mang đồ xuống trước, mình thì tiến đến chào hỏi Hạ Viễn Hàng một tiếng. Anh cũng khá ngạc nhiên: “Sao cậu đã về rồi?”
Lương Tâm Trừng mỉm cười: “Đi quay quảng cáo, sắp ra sân bay về đoàn đây.”
Hạ Viễn Hàng cũng vừa từ phim trường về nhà lấy đồ, không ngờ lại trùng hợp như vậy bèn thuận miệng hỏi: “Có gấp lắm không? Tôi có mua ít trà bánh, hay là vào nhà ngồi một lát rồi hãy đi?”
Bọn họ đã không gặp nhau một khoảng thời gian dài, sau hôm nay có lẽ mỗi người sẽ lại về đoàn của mình cắm chốt thêm mấy tháng. Lương Tâm Trừng do dự một chút rồi nhắn tin nói trợ lý cố gắng chờ thêm, sau đó theo Hạ Viễn Hàng vào nhà.
Hạ Viễn Hàng đi pha trà, mấy loại bánh trái anh mua đều là loại vị mặn. Lương Tâm Trừng ăn hết mấy miếng mới lơ đãng hỏi: “Anh không thích đồ ngọt à?”
“Không thích lắm.” Hạ Viễn Hàng thành thật đáp.
Lương Tâm Trừng “À” một tiếng không nói thêm gì, cậu chỉ hơi ảo não vì trước kia còn ngu ngốc tặng bánh kem tặng kẹo cho anh, chẳng trách người ta không vui nổi.
“Bánh vị mặn cũng ngon mà, đều là những loại nổi tiếng trên mạng cả đấy, rất nhiều người đề cử. Hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua cửa hàng nên mua một ít về, cậu thử xem, thích thì ăn thêm mấy cái nữa.”
Lương Tâm Trừng bật cười: “Bọn họ không mời anh đi đại ngôn sản phẩm thật đáng tiếc.”
Hai người ăn uống nói cười vài câu, Lương Tâm Trừng hỏi Hạ Viễn Hàng tình hình ông bố bài bạc thế nào rồi, anh lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Sau đó lại đến tìm tôi lần nữa, tôi không chịu gặp, chắc là ông ấy hết hy vọng rồi.”
Danh tiếng Hạ Hướng Chu trên mạng đã nát bét, bây giờ có khóc lóc giả đáng thương cũng vô dụng, ngoại trừ đám người anti Hạ Viễn Hàng ra sẽ không còn ai quan tâm đến ông ta nữa. Lương Tâm Trừng nghe vậy yên lòng: “Được thế thì tốt.”
“Với lại tôi còn phải chính thức cảm ơn cậu, chuyện lần này phiền cậu quá.”
“Không cần khách sáo, anh cứ cảm ơn mãi mới phiền đấy,” Lương Tâm Trừng thoải mái cắt lời Hạ Viễn Hàng, nửa đùa nửa thật hỏi sang chuyện khác, “Nghe nói bộ phim mới anh đóng chung với cô đàn em khóa dưới hả? Diễm phúc thật.”
Hạ Viễn Hàng ngước mắt nhìn Lương Tâm Trừng, ngữ khí cậu vẫn rất bình thản, thậm chí còn mang theo chút trêu chọc. Nếu lời này do một người bạn bất kỳ nào đó nói ra Hạ Viễn Hàng sẽ không thấy quái lạ, nhưng câu này hỏi từ miệng Lương Tâm Trừng lại mang theo chút bất thường khó tả.
Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, đầu Hạ Viễn Hàng lập tức quay cuồng, anh không hiểu mình nghĩ gì mà cứ thế ma xui quỷ khiến vừa cười vừa nói: “Đúng đấy, tôi và Minh Hinh rất thân nhau. Trước kia lúc còn học ở trường chúng tôi từng diễn chung mấy vở kịch nói nên làm việc tương đối ăn ý.”
Chính tai Lương Tâm Trừng nghe Hạ Viễn Hàng nói những lời này đương nhiên trong lòng không hề thoải mái, cậu cười gượng: “Chẳng trách mọi người đều nói các anh phim giả tình thật…”
Trong lòng Hạ Viễn Hàng mơ hồ nhận ra Lương tâm Trừng rất để ý, nhưng anh vẫn y như trúng tà, tiếp tục nói đùa những câu không khiến ai vui: “Có khả năng lắm chứ, chuyện sau này ai biết trước được. Em ấy khá dễ thương, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa có khi tôi cũng thử quen một lần xem sao.”
Lương Tâm Trừng ngẩn người, nụ cười vẫn treo trên mặt đã trở nên cứng nhắc. Cậu buông chén trà xuống, lúng túng nói: “Thôi đến giờ rồi, tôi đi đây, nếu không sẽ lỡ chuyến bay mất.”
Nói xong cậu vội vàng đứng lên cầm túi rời đi. Hạ Viễn Hàng cũng ngây ngẩn, giật mình đứng dậy muốn đuổi theo nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng sức nắm tay thành quyền.
Rốt cuộc anh đang làm gì thế này?
Lương Tâm Trừng ra đến cửa đột nhiên vòng trở về, đến trước mặt Hạ Viễn Hàng cậu mới dừng bước nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp long lanh như sắp trào nước, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi vài giây. Lương Tâm Trừng khó khăn mở miệng hỏi Hạ Viễn Hàng: “Vừa rồi những lời anh nói là thật hết đấy à?”
Hạ Viễn Hàng nghẹn họng, anh không ngờ chỉ một câu nói đùa lại khiến Lương Tâm Trừng phản ứng mạnh như thế. Nhìn dáng vẻ cậu thế này, anh cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đột nhiên Lương Tâm Trừng nâng tay nắm vạt áo Hạ Viễn Hàng, vành mắt cậu hơi đỏ, thân thể cũng run lên nhè nhẹ, giọng nghẹn ngào: “Không phải anh thích con trai sao? Anh từng thích Đinh Nghiêu mà phải không? Tại sao bây giờ lại chuyển sang thích nữ? Là em thì không được à? Em không tùy tiện như anh nghĩ đâu, lần ở Ma Cao là lần đầu của em, anh cũng nên chịu trách nhiệm đi chứ?”
Đầu óc Hạ Viễn Hàng trống rỗng, anh chưa kịp nói gì thì Lương Tâm Trừng đã lùi lại buông áo anh ra, nhỏ giọng nói một tiếng “Xin lỗi, em thất lễ quá” rồi lập tức xoay người bước đi.
Mãi cho đến khi tiếng khóa cửa tự động sập vào, Hạ Viễn Hàng mới như bừng tỉnh khỏi mộng. Anh ngã ngồi xuống sô pha ảo não gãi đầu. Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại đùa như thế với Lương Tâm Trừng? Vốn biết rõ cậu sẽ để ý, tại sao còn muốn thăm dò nữa làm gì?
Mười phút sau, màn hình điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên, là tin nhắn Lương Tâm Trừng gửi tới: [ Ngại quá, lúc nãy em cũng nói đùa đấy, anh đừng để trong lòng. ]
Ánh mắt Hạ Viễn Hàng dừng lại thật lâu trên hàng chữ, tay vô thức nắm chặt điện thoại. Lại qua một khoảng lặng dài, anh chỉ trả lời lại được mấy chữ: [ Xin lỗi. ]
Lỡ miệng tỏ tình rồi thôi đổi xưng hô trước một bé đi cho nó ngọt.