Bộ phim điện ảnh của Lương Tâm Trừng đóng máy vào trung tuần tháng 6. Phim của Bành Lai cũng đã ấn định thời gian khởi động vào đầu tháng 8 năm nay, nghĩa là cậu sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ở giữa.
Máy bay đáp xuống Bắc Kinh lúc 4 giờ rưỡi chiều, về đến nhà đã là hơn 6 giờ tối. Lương Tâm Trừng không cho trợ lý giúp mà kéo tự hai chiếc va li cỡ đại lên lầu. Trong lúc chờ thang máy cậu lẳng lặng đứng suy nghĩ xem tối nay nên gọi món gì ăn tối thì một bàn tay ở phía sau đã duỗi ra ấn nút thang. Lương Tâm Trừng nghiêng đầu nhìn theo phản xạ, sau khi nhìn rõ đối phương là ai liền buột miệng kinh ngạc thốt lên: “Hạ Viễn Hàng?”
Hạ Viễn Hàng vốn đang cúi đầu nhắn WeChat, trông thấy là cậu cũng ngẩn người, nhướn mày hỏi: “Cậu sống trong tòa này?”
“Đúng vậy, tôi ở căn 901, đừng nói anh chuyển nhà đến đây nhé?”
Cửa thang máy đã mở, Hạ Viễn Hàng giúp Lương Tâm Trừng đẩy va li vào buồng thang máy rồi ấn nút tầng 9, cười nói: “Ừ, tôi ở bên 902.”
Bởi vì trước kia từng cho Lương Tâm Trừng quá giang một lần nên Hạ Viễn Hàng biết cậu ở tiểu khu này, lúc trợ lý thông báo địa chỉ nhà mới anh cũng không quá để ý, chẳng ngờ bọn họ lại vừa khéo trở thành hàng xóm.
Lương Tâm Trừng được Hạ Viễn Hàng giúp kéo hành lý đến tận cửa bèn mời đối phương vào nhà ngồi một lát. Trong lúc cậu vào bếp nấu nước pha trà, Hạ Viễn Hàng thừa dịp đánh giá nơi ở của cậu một phen. Căn hộ này có cấu trúc đối xứng với căn hộ nhà anh, phong cách trang trí lại nhất quán, hẳn là của cùng một chủ. Lương Tâm Trừng thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ, đồ đạc bày biện ngăn nắp chỉnh tề lại còn có thêm vài món đồ trang trí mềm mại, không gian thoạt nhìn ấm áp, cũng rất có dấu ấn cá nhân.
“Cậu vừa trở về chắc sẽ không vội nhận việc khác đâu nhỉ, đã ăn tối chưa?” Hạ Viễn Hàng đi vào bếp, thuận miệng hỏi Lương Tâm Trừng.
“Vẫn chưa, tôi định gọi cơm hộp.”
Cậu không có thói quen nấu cơm, những ngày rảnh rỗi ở nhà không làm việc thường chỉ gọi đồ ăn ngoài hoặc nấu chút đồ cấp đông đơn giản cho qua bữa, nhưng lần này ra ngoài đóng phim mấy tháng, tủ lạnh trong nhà hiện giờ trống trơn không còn bất cứ thứ gì ăn được.
Hạ Viễn Hàng bật cười: “Đúng lúc tôi cũng chưa ăn, lần trước có nói sẽ mời cậu một bữa, chi bằng hôm nay tôi mời đi.”
Lương Tâm Trừng cũng cười: “Hai chúng ta? Ra ngoài ăn á?”
Ra ngoài ăn không phải là không được, nhưng nếu bị người ta chụp ảnh thì hậu quả hơi phiền phức.
Hạ Viễn Hàng do dự vài giây rồi đề nghị: “Vậy thì vẫn gọi đồ về nhà, cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, anh cứ quyết định đi.”
Cuối cùng Hạ Viễn Hàng đặt một bàn lẩu Haidilao, hỏi Lương Tâm Trừng muốn uống gì đặc biệt không, cậu nói muốn uống bia. Anh nghe vậy hơi mỉm cười mất tự nhiên nhưng vẫn nhấn chốt đơn. Lương Tâm Trừng lẩm bẩm trong miệng: “Độ cồn trong bia thấp lắm, không say được đâu mà lo.”
Khoảng một tiếng sau shipper giao đồ ăn tới, bọn họ cùng nhau ngồi vào bàn vừa ăn vừa trò chuyện câu được câu không. Lương Tâm Trừng kể chút chuyện thú vị trong lúc đóng phim, sau đó hỏi Hạ Viễn Hàng: “Bao giờ phim của anh khai máy? Tôi xem bài công bố chính thức rồi.”
“Tuần sau vào đoàn.”
Lương Tâm Trừng gật đầu: “Vậy chúc anh đóng phim thuận lợi.”
Ăn xong bữa vẫn còn thừa khá nhiều bia, Lương Tâm Trừng mở TV, tùy tiện chọn một chương trình gameshow đang phát trên đài, sau đó cùng Hạ Viễn Hàng ngồi trên tấm thảm trước sô pha uống bia xem chương trình giết thời gian.
“Người dẫn chương trình show này có khiếu hài hước thật đấy.”
Lương Tâm Trừng bật cười vì miếng hài được MC trong chương trình tung ra, Hạ Viễn Hàng lắc đầu: “Tôi có quen biết anh ta, tính cách bên ngoài đứng đắn lắm, khác hẳn trên TV.”
Lương Tâm Trừng nghiêng đầu cười khanh khách, khóe môi còn dính chút bọt bia: “Trên đời có rất nhiều người sở hữu tính cách trong ngoài tương phản, cũng bình thường thôi.”
Hạ Viễn Hàng nhìn cậu một lát, đoạn dời mắt theo phản xạ: “Vậy còn cậu? Trước mặt sau lưng người ngoài cũng mang hai tính cách à?”
“Ừm… Anh thấy sao?”
“… Tôi không biết.” Hạ Viễn Hàng thật sự không biết, hiểu biết của anh về Lương Tâm Trừng cực kỳ khuyết thiếu, những ấn tượng cũ đại đa số đều là thành kiến tiêu cực.
“Hiểu rồi, chúng ta không thân mà.” Lương Tâm Trừng uống một ngụm bia, buông ra câu phảng phất như lời cảm thán.
Khóe môi Hạ Viễn Hàng giật giật, anh muốn giải thích nhưng rồi không biết mình phải giải thích chuyện gì. Lúc nói câu “Anh và cậu ta không thân. Người như Lương Tâm Trừng… quá phức tạp, vừa tâm cơ lại còn tham vọng, không thích hợp làm bạn đâu” vẫn chưa thấy có gì không ổn, hiện giờ nhớ lại mới bắt đầu chột dạ.
Bọn họ ngầm ăn ý không tiếp tục đề tài này nữa, Hạ Viễn Hàng tùy tay cầm quyển sách đặt trên bàn trà trước mặt lật giở vài trang. Đó là một quyển tiểu thuyết tên《 Thế giới thần tiên của Tiểu Nhị Bảo 》, Hạ Viễn Hàng nhớ rõ quyển sách này rất nổi tiếng thời mình còn đi học, các nam nữ sinh trong lớp thường xuyên chuyền tay nhau, anh cũng có xem qua một lần.
Nội dung quyển sách khá trẻ con nhưng bù lại rất giàu trí tưởng tượng, những suy nghĩ bay cao bay xa của nhân vật chính quả thực cũng thú vị. Chỉ là không ngờ sau nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nhìn thấy quyển sách ngô nghê này trong nhà một người trưởng thành như Lương Tâm Trừng, lại còn đặt ngay ngắn trên bàn trà, trang sách có không ít dấu vết gấp mở chứng tỏ thường xuyên được lấy ra xem lại.
“Cậu thích đọc loại tiểu thuyết này à?”
Không rõ có phải Lương Tâm Trừng có chút men say hay không mà khuôn mặt hơi ửng hồng, cậu nheo mắt cười nhìn Hạ Viễn Hàng: “Ừ, thích, đây là cuốn tiểu thuyết tôi thích nhất đấy. Quyển này là bản tái bản mới nhất vừa ra năm ngoái, tôi mua hai quyển, một để cất, một để xem.”
Hạ Viễn Hàng bị ánh mắt của cậu làm mềm lòng đến khó hiểu, khóe môi vô thức cong lên: “Thế à? Hay đến vậy luôn?”
Lương Tâm Trừng gật đầu: “Tuy Tiểu Nhị Bảo vừa tự ti vừa hướng nội, nhưng cậu ấy cũng rất dũng cảm, muốn cái gì sẽ lập tức thử làm cái đó, biến tất cả những chuyện không khả năng thành có khả năng. Cho dù ban đầu vận may không mỉm cười nhưng cuối cùng vẫn đứng về phía cậu ấy. Thế giới kỳ diệu mà cậu ấy tưởng tượng cuối cùng đã biến thành sự thật, quá tốt. Tôi muốn giống như cậu ấy, khao khát thứ gì sẽ nỗ lực cố gắng giành lấy, không có hy vọng cũng không sao, nếu chưa thử thì làm sao biết được…”
Hạ Viễn Hàng xác định Lương Tâm Trừng say thật rồi, nếu không cũng sẽ không lải nhải với mình nhiều như vậy, chỉ là anh vẫn hơi tò mò: “Cậu cũng tự ti và hướng nội á?”
Lương Tâm Trừng giơ tay xoa mặt: “Trước kia thì có đấy, thời còn đi học tôi vừa gầy vừa thấp bé lúc nào cũng bị người ta bắt nạt, không ai chơi cùng. Có nói anh cũng không hiểu đâu.”
Hạ Viễn Hàng đúng là không hiểu, trong ấn tượng của anh Lương Tâm Trừng vẫn luôn là người lão luyện nhiều thủ đoạn, giao lưu trong vòng giải trí thoải mái như cá gặp nước, gặp ai cũng có thể ứng phó rất tự nhiên, thật sự rất khó liên hệ với hai từ tự ti hướng nội. Hạ Viễn Hàng viết chuyện bọn họ học cùng trường trung học, nhưng thời đó anh không có bất cứ liên hệ gì với cậu đàn em dưới mình hai khóa này, cũng không tưởng tượng nổi lúc ấy cậu trông như thế nào.
“Ước mơ lớn nhất của tôi là được chuyển thể quyển tiểu thuyết này lên màn ảnh rộng, tự đảm nhận vai chính. Nếu mơ ước có thể thành sự thật thì tốt quá.”
Lương Tâm Trừng nhẹ giọng cảm thán, Hạ Viễn Hàng không muốn đả kích cậu, nhưng vẫn không nhịn được phải nói thẳng: “Chuyện này khó lắm…”
Loại hình tiểu thuyết kỳ ảo ngô nghê của mười năm trước đã sớm lỗi thời, hiện giờ sẽ không có nhà đầu tư nào nhìn trúng.
“Tôi biết, chỉ là ý tưởng thôi, chờ sau này tôi kiếm đủ tiền, tự đầu tư quay luôn không được sao?”
“Ừ, sẽ có ngày đó,” Hạ Viễn Hàng không muốn nói những lời bi quan, vỗ vỗ lưng cậu, “Chỉ cần tiếp tục hy vọng, biết đâu một ngày nào đó giấc mơ thành hiện thực thì sao.”
Lương Tâm Trừng lại cười nhẹ một tiếng, cậu vô thức ghé mặt lại gần Hạ Viễn Hàng một chút, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi cồn mê người toát ra từ hơi thở của cậu: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn chuyện gì?”
“Tóm lại là cảm ơn.”